Đại khái không cần một năm như Tiểu Phấn Hồng dự đoán, không lâu lúc sau cô có thể hóa thành người rồi.
Yến Lạc lại lần nữa lười biếng ngáp một cái, nhìn nụ cười lạnh nơi khóe môi Quân Sâm, cái đuôi nhỏ gợi lên, gãi gãi cổ tay hắn.
"Meo ô."
Quân Sâm nháy mắt phục hồi tinh hồi, nhìn nhóc con lười biếng ghé vào bên người mình, cái đuôi nhỏ chụp lên cổ tay mình.
"Sao vậy? Đói bụng?" Cực kỳ thuần thục ôm Yến Lạc vào ngực, đáy mắt mang theo điểm điểm ánh sáng, nhét tay mình vào ngực Yến Lạc.
Đẩy đều đẩy không ra.
Yến Lạch giãy giụa nửa ngày, nhìn cái tay vẫn như cũ nhét vào ngực cô kia, meo meo kêu hai tiếng.
Nếu hiện tại cô là người, anh biết loại hành vi này của anh gọi là gì không?
Tới, đọc theo cô.
Đồ lưu manh!
Lạnh lẽo nơi đáy mắt Quân Sâm vẫn chưa tan hết, giơ tay tắt TV, ánh mắt cũng hoàn toàn tập trung trên người cô.
Yến Lạc theo bản năng cực kỳ thuần thục lăn một cái bán manh, chờ phản ứng lại vừa rồi mình làm cái gì, thân mình hơi hơi cứng đờ, mới cúi đầu nhìn cái tay đặt trong ngực mình không muốn thu về kia.
Được rồi, được rồi, nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của anh, ôm anh trong chốc lát vậy.
Yến Lạc giơ đầu nhỏ lên, thịt lót nhỏ vỗ vỗ lung tung trên tay Quân Sâm.
Quân Sâm nhịn không được cười khẽ, ánh mắt lại chuyển qua cái bình nhỏ bên cạnh.
Trong đó đựng lá cây bạc hà mèo khô ráo màu xanh đậm, nghe nói là thứ sẽ làm mèo nghiện, lúc trước cùng Phương Nguyên mua về.
Sau hắn lại tra xét một chút, mèo khoảng năm sáu tháng tuổi mới có cảm giác nghiện, hơn nữa nếu không cẩn thận hút quá độ sẽ có ảnh hưởng không tốt, vốn tính vứt đi, nhưng không biết sao vẫn ma xui quỷ khiến giữ lại.
Cục bông trắng trong lòng ngoan ngoãn đáng yêu, thịt lót nhỏ mềm mại, móng vuốt bén nhọn đã thu lại, chụp trên mu bàn tay cũng không thấy đau.
Đáy mắt càng trở nên thâm trầm, gãi gãi cái bụng nhỏ của Yến Lạc.
Nhìn Yến Lạc bị hắn quấy rầy đến nỗi muốn bỏ chạy, Quân Sâm mười phần quen thuộc nang Yến Lạc lên cao, nhìn chằm chằm cục bông trắng xinh đẹp này.
"Meo ô?"
Bên trong đôi mắt dị sắc không có hoảng loạn, tất cả đều là tín nhiệm, còn có chút bất mãn, móng vuốt nhỏ ở trên không quơ tới quơ đi, cái đuôi câu lấy cổ tay hắn.
"Tuyết Cầu," Quân Sâm lại lần nữa ôm Yến Lạc vào lòng, gương mặt cọ cọ trên lông tơ của Yến Lạc, không biết là nhớ tới cái gì, mới lần nữa mở miệng, "Nếu nhóc có thể nói chuyện thì tốt rồi."
Nếu là nhóc có thể chân chính đứng trước mặt hắn thì tốt rồi..
Nếu là nhóc có thể giống anh thì tốt rồi..
Như vậ hắn liền không cần ở lúc nó còn nhỏ như vậy, một lần lại một lần đi tra nuôi như thế nào thì mèo mới có thể sống càng thoải mái, cũng không cần luôn luôn để ý tuổi thọ của loài mèo.
Yến Lạc chớp chớp mắt.
Nói chuyện, cái này cô nắm chắc được tám phần.. sắp rồi, thực nhanh là có thể.
Bất quá đại lão, tư tưởng này của anh rất nguy hiểm a, đều nói sau cách mạng không được mê tín, sao người này còn mong cô thành tinh đâu..
Cọ cọ lông tơ của Yến Lạc, Quân Sâm hơi hơi nghiêng mặt, cánh môi xẹt qua một nơi mềm mại, hơi hơi sửng sốt, đáy mắt nổi lên một tầng gợn sóng.
Yến Lạc còn không có hiểu rõ này là tình huống thế nào đâu, đã lại lần nữa bị thả xuống đùi nam nhân.
Đột nhiên có một hương vị tươi mát khó có thể miêu tả lan tràn trong không khí, Yến Lạc vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn cọ thứ gì đó lên môi mình, sau đó giơ cô lên trước mặt hắn, hô hấp ấm áp phả lên người Yến Lạc.
Hắn cười, "Tuyết Cầu, ngoan, tới đây."