Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 83

Hắn tới gần chút, hơi thở áp bách truyền đến, Yến Lạc nhịn không được lui một bước nhỏ về sau.

Bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng của Quân Sâm liền giơ lên, ở trong ánh mắt kinh tủng của Yến Lạc chạm đến cúc áo bị sút ra do động tác có chút mạnh mẽ vừa rồi của Yến Lạc, rũ con ngươi xuống giấu đi thâm ý dưới đáy mắt, cẩn thận gài nút áo lại.

Sau đó ngẩng đầu nhìn Yến Lạc, khóe môi nở một nụ cười, bàn tay còn sờ sờ lỗ tai Yến Lạc, âm thanh dễ nghe đến nỗi khiến Yến Lạc hơi run lên.

Nhận thấy được điểm này, ý cười nơi đáy mắt Quân Sâm càng đậm, sau đó lui một bước, "Tôi biết em hiểu được không ít chuyện, hẳn là biết bộ dáng này của mình không thể xuất hiện trước mặt người khác đúng không?"

Yến Lạc gật đầu, chớp chớp mắt to nhìn hắn.

"Ngoan ngoãn chờ ở nhà, tôi ra cửa một chút, được không?"

Hoàn toàn là ngữ khí dỗ trẻ con.

Yến Lạc ngoan ngoãn gật đầu, Quân Sâm vừa lòng cười, giơ tay nhéo nhéo gò má mềm mại của Yến Lạc, "Ngoan."

Quân Sâm mặc áo khoác, ra cửa, Yến Lạc ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng đóng cửa.

Trên trán cô có một ánh sáng hồng nhạt bay ra, Tiểu Phấn Hồng bay xung quanh Yến Lạc một vòng.

"Ký chủ thân ái, hoàn hồn!"

Lỗ tai nhỏ trên đầu Yến Lạc run lên, đôi mắt sáng lên, lập lòe không ngừng.

Tiểu Phấn Hồng:?

"A, không được, không được, quá chọc người rồi, Tiểu Phấn Hồng, chị cần một lọ thuốc trợ tim cấp tốc." Yến Lạc chớp mắt to, nhìn Tiểu Phấn Hồng trong không trung, bộ dáng mèo con thẹn thùng không còn sót lại chút gì.

"..."

Tiểu Phấn Hồng cứng lại giữa không trung một lúc, mới mở miệng, "Ký chủ thân ái, em có thể cho ngài một chậu nước lạnh làm ngài bình tĩnh lại chút."

"Được rồi, em câm miệng đi."

* * *

Mà giờ phút này, Quân Sâm cẩn thật khóa kỹ cửa lại, sau đó bỏ chìa khóa vào túi trong, hơi nghiêng người dựa vào cạnh cửa.

Đáy mắt xẹt qua tia âm trầm, ngón tay không tự giác nắm thật chặt.

Trơn trượt ấm áp, xúc cảm cực kỳ thoải mái phảng phất còn đọng lại trên đầu ngón tay.

Mùi hương mang theo một chút bị sữa thơm ngọt phảng phất còn vấn quanh chóp mũi.

Quân Sâm hơi rũ đầu, sợi tóc màu đen rũ xuống tạo thành một bóng ma, che đi dục vọng chậm rãi dâng lên trong đáy mắt hắn.

Ý cười nhịn không được tràn ra khóe môi.

Một tay Quân Sâm che lại hai mắt mình, ngửi ngửi hương vị còn sót lại, trong lòng mênh mông một loại cảm xúc mà chính hắn cũng không nói rõ được.

Cảm kích hay là biết ơn loại lực lượng thần kỳ nào đó đã đưa đến bên người hắn, một người đã hoàn toàn không có vương vấn gì đối với thế giới này?

Chắc là có, cũng có thể là không, nhưng cái loại độc chiếm trong lòng này, mặt hắc ám sớm đã bị vẻ ngoài tuấn tú văn nhã áp xuống của hắn lại lần nữa trồi lên.

Không ngừng lớn mạnh, cơ hồ muốn đánh bay lý trí.

Rít gào, kêu rên, muốn nhào về phía tiểu cô nương còn chưa hoàn toàn hiểu biết thế giới này.

Là của hắn, vậy hãy hoàn toàn trở thành của hắn đi..

Rũ tay xuống, hơi thu liễm ý cười trên môi, Quân Sâm đứng dậy, đi ra bên ngoài.

Đặt mua quần áo, xử lý thân phận, còn có cho cô ăn no, hiện tại hắn còn có rất nhiều việc phải làm.

* * *

Màn đêm buông xuống, một tia sáng nơi cuối chân trời rốt cuộc cũng hoàn toàn chìm xuống.

Quân Sâm cầm quần áo đồ ăn linh tinh vừa mua, mở cửa phòng ra.

Trong phòng một mảnh đen tối im ắng, dường như không có người.

Động tác của Quân Sâm khựng lại, trở tay đóng cửa lại, mở đèn lên, ánh mắt quan sát bốn phía.

Bóng người cuộn tròn thành một cục ngủ trên sô pha thành công khiến mọi cảm xúc u ám vừa nảy lên trong lòng hắn bị đè xuống.
Bình Luận (0)
Comment