Thân mình đột nhiên run lên, đồng thời cũng cảm nhận được nam nhân cứng đờ trong nháy mắt.
Yến Lạc hồ nghi chớp chớp mắt, lại lần nữa giơ tay ôm lấy đầu hắn, trong âm thanh mang theo ý cười, "Quân Tiểu Sâm, đừng nói là anh sợ sét đánh đi?"
Quân Tiểu Sâm là xưng hô quỷ gì? Quân Sâm hơi nhăn mày, lại theo lực đạo của cô vùi vào trong một mảnh mềm ấm.
Bên ngoài là sấm sét ầm ầm, gió to hỗn loạn mưa rào, hơi thở bùn đất mang theo điểm điểm lạnh lẽo ùa vào theo khe cửa sổ chưa được đóng kín.
Vẫn là đất trời kia, tiếng sấm vẫn là đinh tai nhức óc như cũ, hắn lại không hề lẻ loi một mình.
Đầu vai có chút hơi ướt, thân mình Yến Lạc cứng đờ, còn không phải là sấm sét thôi sao? Như thế nào liền bị dọa khóc? W (? Д) w
"Lạc Lạc." Không đợi Yến Lạc nói chuyện, Quân Sâm đã ngẩng đầu lên, nhìn không ra nước mắt, chẳng qua khóe mắt có chút ửng đỏ, hắn giơ tay cọ cọ bên má Yến Lạc hai cái, thanh âm nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc, "Mẹ anh, chính là trong một ngày mưa như vậy qua đời."
Nhìn đáy mắt Quân Sâm bốc cháy lên cảm xúc, Yến Lạc dừng một chút, cô chỉ biết mẹ Quân Sâm ở lúc hắn còn rất nhỏ liền qua đời, cũng không thể biết nhiều tin tức hơn, nhưng xem cảm xúc hiện tại của Quân Sâm, rõ ràng là có ẩn tình khác.
"Là bị Quân Lương Tín từ lầu ba đẩy xuống." Quân Sâm tiếp tục nói, nửa híp mắt, che đậy sóng gió nơi đáy mắt.
Tuy rằng lúc hắn ba tuổi, Quân Lương Tín mang đôi mẹ con kia vào Quân gia, nhưng là ở lúc hắn mới hơn một tuổi, vừa học được đi đường không bao lâu, hắn tránh ở một bên nhìn cha mình tự tay đẩy mẹ mình xuống.
Ngày đó mưa rất lớn, cũng giống như bây giờ bàng bạc mưa to, sấm sét rơi xuống, không biết rốt cuộc là âm thanh mẹ hắn rơi xuống đất hay là tiếng sấm nổ vang.
Hắn kinh hoảng thất thố chạy xuống lầu, khóc kêu nhào về hướng mẹ hắn, người đang nằm trong vũng máu, ngẩng đầu nhìn lại, đầu sỏ gây tội lại không thấy bóng dáng.
Bởi vì không có kịp thời cứu chữa, hơn nữa vừa lúc cái ót đập vào rồi đồ vật bén nhọn, cuối cùng mẹ hắn vẫn là qua đời.
Cuối cùng trận mưu sát này bị phán là sự cố ngoài ý muốn, Quân Lương Tín tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, lại là không nghĩ tới đứa trẻ nhỏ như vậy chặt chẽ nhớ kỹ cái chết của mẹ vào lòng.
Ngay lúc đó hắn quá yếu, không động nổi Quân gia, quái vật khổng lồ này, nhưng hiện tại đã khác.
Vốn đang ôm tâm thái trêu đùa, tính toán làm Quân Lương Tín cùng con trai tốt của hắn cẩn thận trải nghiệm cái gì gọi là tuyệt vọng, nhưng hiện tại hắn thay đổi chủ ý.
Hành vi ngu xuẩn của Quân Mạc thành công làm hắn muốn mau chóng kết thúc tuồng kịch chuẩn bị đã lâu này.
Đáy mắt lạnh băng, hơi thở của Quân Sâm thâm trầm.
Nhưng một giây sau, cánh môi tiếp xúc với một thứ mềm mại, không quá thành thạo cọ xát, tựa hồ là đang an ủi.
Hơi hơi tách ra, tay nhỏ kia vỗ vỗ lưng hắn, "Không có việc gì, không có việc gì."
Quân Sâm nhìn biểu tình của Yến Lạc, sau đó ôm Yến Lạc ngồi dậy, "Ừ, không có việc gì.. Lạc Lạc, chúng ta lấy kính sát tròng ra được không? Lại qua một lát sẽ khó chịu."
Thanh âm này nghe tới thực bình tĩnh, cảm xúc của hắn giống như bình thản xuống, tuy rằng bản năng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng Yến Lạc cũng không có nghĩ nhiều, gật gật đầu.
Đôi mắt một vàng một xanh lộ ra, quần áo trên người tiểu cô nương có chút hỗn độn, cần cổ trắng nõn còn mang theo dấu vết, đôi môi hơi sưng.
Nhìn một màn như vậy, hầu kết Quân Sâm giật giật hai cái, đặt hộp đựng kính áp tròng sang một bên.