“Hiện tại anh có thể trả lời vấn đề của tôi chưa?” Thật ra Ngô Tuyết Lan cũng không có chấp nhất với đáp án như vậy, bởi vì kia với cô mà nói đều là kết quả giống nhau, chỉ là cô thích thưởng thức dáng vẻ Lãnh Phong giận mà không dám nói gì, thật sự rất thú vị.
Lãnh Phong tránh đi ánh mắt hi vọng của Bạch Thanh Thanh, tựa như hạ quyết tâm rất lớn, “Không yêu. Tôi yêu chính là Bạch Thanh Thanh thanh thuần thiện lương, mà không phải người đàn bà ác độc giả nhân giả nghĩa.”
Ngẫm lại thông tin trên hồ sơ, Lãnh Phong tâm dần dần lạnh lẽo, mười mấy tuổi là có thể bán đứng mẹ kế xem mình như con ruột, người đàn bà như vậy anh ta cũng không dám muốn, càng không dám yêu.
Cứ việc tâm tồn bất an, Bạch Thanh Thanh như cũ lòng mang hy vọng, hy vọng Lãnh Phong vẫn yêu cô ta như cũ, mà không phải ghét bỏ làm người khó chấp nhận.
Khuôn mặt người đàn ông tuyệt tình lãnh khốc khắc sâu trong mắt, Bạch Thanh Thanh đáy mắt nhịn không được lập loè tia oán độc, cả người giống như con nhím đầy gai.
“Lãnh Phong anh không thể không yêu tôi, anh không thể vứt bỏ tôi, tôi vì anh mà trả giá nhiều như vậy, còn sinh cho anh một đứa con gái, anh đối xử với tôi như vậy sao?” Bạch Thanh Thanh đột nhiên nhào phía Lãnh Phong, vừa đánh vừa cào, giống như người đàn bà đanh đá.
Lãnh Phong mới đầu còn cố kỵ mặt mũi không có động thủ, chỉ là một mặt mà né tránh, thế cho nên ăn vài cú, trong lòng liền bực lên, vung tay lên đẩy Bạch Thanh Thanh xuống đất, một đôi mắt hàn quang sắc nhọn như dao.
Bạch Thanh Thanh bò dậy còn muốn dây dưa xé đánh, lại bị bà Lãnh yêu con như mạng ấn ở trên mặt đất mà đánh, hai người phụ nữ vặn đánh vào cùng nhau, ngoài miệng như cũ là hùng hùng hổ hổ.
“Đáng chết con ả đê tiện, ai cho mày đánh con trai tao, mày cái đồ giày rách! Nhanh cút khỏi nhà tao!”
“Bà già chết tiệt, bà đừng hòng mà tôi ly hôn, đời này các người đều đừng nghĩ thoát khỏi tôi, tôi chết cũng sẽ không buông tha các người.”
“Đàn bà đê tiện, xem tao đánh chết mày không, mấy năm nay ngươi ham ăn biếng làm chỉ biết giả đáng thương, vô dụng, sao mày không chết đi chứ?”
“Bà già chết tiệt sao bà không chết đi, cả ngày chỉ biết sai tôi, còn tưởng rằng trời đất bao la bà lớn nhất à! Tôi nhổ vào——, tôi sinh cho Lãnh gia các người đứa con gái, các người đừng nghĩ vứt bỏ bọn tôi.”
“Sinh cái thứ tốn tiền còn không biết xấu hổ làm ầm ĩ, đồ gà không biết đẻ con trai, bốn năm bụng cũng không có động tĩnh, còn tuổi nhỏ không lo học, chỉ biết câu dẫn đàn ông, không biết xấu hổ ——”
Rõ ràng tự xưng là danh môn phu nhân, hiện giờ lại có thể so với thôn phụ hương dã, Ngô Tuyết Lan lắc lắc đầu trong lòng lại không hề dao động, đây là bọn họ nợ nguyên chủ, cô chỉ là hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.
Cô vốn là không phải người tốt, người tốt không sống lâu tai họa để lại ngàn năm, cô thà làm tai họa ngàn năm cũng không muốn làm người tốt thiện lương mà đoản mệnh.
Hai người phụ nữ thân nhất đánh nhau, Lãnh Phong lại chỉ có phiền chán không kiên nhẫn, mày nhăn lại không nói hai lời liền rời khỏi nhà, chỉ còn lại đầy đất hỗn độn.
Lãnh Miêu Miêu đã sớm bị bảo mẫu ôm đi, bằng không lại là một trận hoảng loạn.
Lãnh Húc Nghiêu khóe mắt thoáng nhìn Ngô Tuyết Lan hơi ninh mày, trầm giọng quát lớn, “Đủ rồi —— ồn ào nữa thì cút khỏi Lãnh gia cho tôi.”
Lời Lãnh Húc Nghiêu có thể so với thánh chỉ, hai người phụ nữ lập tức không dám làm ầm ĩ, nhanh chóng tách ra, tóc quần áo loạn thành một đoàn, trên mặt vưu mang theo ứ thanh vết máu.
Dưới uy hiếp của Lãnh Húc Nghiêu, bà Lãnh cũng không dám phản kháng, chỉ là hung tợn mà trừng mắt nhìn Bạch Thanh Thanh liếc mắt một cái, lúc sau khập khiễng trở về phòng.
Trò khôi hài tan đi, Ngô Tuyết Lan hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.
Lãnh Phong nổi giận đùng đùng rời đi, mù quáng lái xe trên đường, mờ mịt vô thố không biết hôm nay hôm nào. Anh ta mộ nhiên chi gian nhớ tới trừ Lãnh gia anh ta thế nhưng không chỗ để đi, không nhà để về.
Lãnh gia sớm đã không phải nhà anh ta, đó là nhà của Lãnh Húc Nghiêu và Ngô Tuyết Lan, không có quan hệ gì với anh ta.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Lãnh Phong máy móc nhận điện thoại, không phát liếc mắt một cái trầm mặc nghe bà Lãnh thao thao bất tuyệt oán giận.
“A Phong, Bạch Thanh Thanh cũng dám đánh mẹ chồng, con tuyệt đối không được tha cho ả, nhất định phải ly hôn với ả rồi đuổi ả cút đi, sau này mẹ tìm một người tốt cho con, tuyệt đối gia thế tốt hơn Ngô Tuyết Lan, cũng tuyệt đối ôn nhu hòa thuận, có thể đẻ con trai cho con.”
Những lời này mấy năm nay Lãnh Phong sớm đã nghe chán rồi, anh ta nắm tóc ngắt điện thoại, trong đầu hiện lên một mạt thân ảnh màu đỏ, trong lòng vừa động.
“A Phong sao anh lại tới đây?” Người phụ nữ dáng người bốc lửa trang điểm tinh xảo mỹ diễm hơi cười, đáy mắt mang theo kinh ngạc cùng vui mừng.
Cô ta thật cẩn thận đi lên cởi áo khoác thay dép lê cho Lãnh Phong, dáng vẻ ôn nhu kiều thê.
Lãnh Phong rũ mắt nhìn người phụ nữ đổi giày cho mình, đáy mắt tràn đầy ánh sáng nhu hòa, đây mới là người vợ hoàn mỹ trong lòng anh ta —— xinh đẹp hiền huệ, thiện giải nhân ý, so với Bạch Thanh Thanh ra vẻ ngụy trang, cô ấy mới là thật tình.
“Sao ngơ ra vậy? Nhanh vào nhà ngồi uống trà đi.” Hà Linh Linh nhẹ cười, tùy tay rót ly trà cho Lãnh Phong.
Nồng đậm trà hương tràn ngập trong nhà, Lãnh Phong hít sâu một hơi lộ ra tươi cười đã lâu không thấy, “Vẫn là Linh Linh em quan tâm anh nhất, thời thời khắc khắc đều chuẩn bị trà mà anh thích.”
Bạch Thanh Thanh không thể làm được điểm này, cô ta trước nay cũng không biết sở thích của anh ta, lúc trước anh ta chỉ cho rằng cô ta quá mức sơ ý, hiện tại nghĩ đến chỉ là cô ta chưa bao giờ để ý mà thôi, bởi vì không thèm để ý cho nên không quan tâm. Cả đầu óc cô ta chỉ có chính mình, chỉ có sửa soạn quần áo xinh đẹp, cuộc sống cẩm y ngọc thực, căn bản không có anh ta.
Niên thiếu yêu say đắm chỉ là ảo tưởng của anh ta mà thôi, tỉnh mộng liền tiêu tán không còn.
Hà Linh Linh ngượng ngùng cười, tùy tay vén tóc ra sau tai, “Ngô tổng cũng như vậy mà!”
Cô ta giống như cảm khái, không đợi Lãnh Phong nói chuyện liền mở miệng nói, “Mặc kệ Lãnh tổng tới công ty hay không, Ngô tổng luôn chuẩn bị trước thức ăn mà Lãnh tổng thích, trà cụ cũng sẽ chuẩn bị hai bộ, em cũng là học hỏi cô ấy, vì lúc Lãnh tổng nhìn thấy cảnh tượng kia đều lộ ra tươi cười, em cũng muốn anh cười vì em đấy!”
Hà Linh Linh là thư ký của Ngô Tuyết Lan, tất nhiên đối những việc này rõ như lòng bàn tay, đầy mắt đều là hâm mộ.
Lãnh Phong hai mắt vô định, anh ta vẫn luôn cho rằng Ngô Tuyết Lan gả cho đại ca chỉ là bất đắc dĩ, vì giận anh ta mà thôi, nhưng này bốn năm rồi anh ta sao có thể không rõ. Cô gái từng xem anh ta là trời sớm đã không thấy, cô thích người đàn ông khác, người đàn ông kia còn là kẻ địch cả đời của anh ta.
Nhưng anh ta lại xem nhẹ thật tình của Ngô Tuyết Lan, đó là người vì tình yêu không màng trả giá tất cả, người được cô thích là người hạnh phúc nhất, đã từng người kia là anh ta, hiện tại lại là thay đổi người khác.
Bỏ lỡ một mảnh thiệt tình anh ta vo cùng hối hận, nhưng hiện tại anh ta đã có được ‘ chân ái ’, không cần hâm mộ người khác, thoáng nhìn Hà Linh Linh bên cạnh, Lãnh Phong mắt đầy nhu tình.
“Linh Linh anh yêu em.” Lãnh Phong giữ vai người phụ nữ, dựa đầu vào vai cô ta.
“Em cũng…… yêu anh!” Hà Linh Linh ánh mắt lập loè, dưới ánh nắng chiếu xạ thế nhưng thấy không rõ thần sắc.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên người hai người, dây dây dưa dưa khó xá khó phân, ở giữa lại hỗn loạn khó có thể miêu tả bầu không khí, bình tĩnh đáng sợ.