Tất cả mọi việc đều được tiến hành đâu vào đấy, xe lăn cải tạo còn xem như thuận lợi, Thác Bạt Hoành vẫn luôn rất phối hợp trị liệu với Điền Tuyết Lan, tuy rằng hiện tại không cách nào tự do hành tẩu được như người thường, nhưng cũng có thể đứng lên nhờ ngoại lực.
Đảo mắt đã qua hai tháng, thời điểm thu săn cũng đã tới, Điền Tuyết Lan một tay chống cằm ngồi trước cửa sổ, nhìn ánh trăng thanh lãnh xa xa.
Ngày mai chính là lúc nguyên chủ bị thương thân mà hết hy vọng, cũng là ngày nàng xoay chuyển vận mệnh.
“Hài tử, ta nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.” Tuy rằng đứa nhỏ trong bụng bản chất không được xem như con nàng, nhưng ba tháng ở chung đã làm nàng tiếp nhận đứa nhỏ này từ đáy lòng.
Nguyên chủ sớm đã thân chết hồn tiêu, nàng kế thừa thân thể này tất nhiên cũng muốn hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, này không chỉ là một nhiệm vụ, mà còn là một phần trách nhiệm.
Chuyện An Thân Vương phi thân mình gầy yếu đã không còn là bí mật, bởi vậy Điền Tuyết Lan vui vẻ được thanh nhàn, trừ bỏ gặp mặt một số quản sự cũng không quan tâm thế tục, cảm giác tồn tại rất thấp.
Đám nữ nhân kia thấy Điền Tuyết Lan không còn lực uy hiếp liền càng thêm nhảy nhót lợi hại, các loại thủ đoạn tranh sủng khó lòng phòng bị, làm Thác Bạt Chân vừa ngọt ngào vừa đau đầu.
Trước nay hắn ta đều không quan tâm chuyện trong hậu viện, nam nhi chí tại tứ phương há có thể bị nữ nhân bó buộc, trừ Cao Phương Phỉ thì nữ nhân khác ai hắn ta cũng không để bụng. Trong mắt hắn ta đám kia nữ nhân chỉ là ngoạn vật lúc nhàn hạ, vì người giống như người trong lòng mới có thể lọt vào mắt xanh của hắn ta, bởi vậy không thể khắc sâu cảm nhận được gợn sóng trong đó.
Không nghĩ tới hậu viện như triều đình, chiến tranh giữa các nữ nhân tuy không thể kịch liệt như triều đình nhưng hậu viện của hắn ta đã loạn thành một nồi cháo, chỉ là chính hắn ta hãy còn không tự biết.
Trước kia đám kia nữ nhân có Vương phi đè nặng, vì đối phó Điền Tuyết Lan nên đạt thành một loại cân bằng quỷ dị, hiện giờ Điền Tuyết Lan rời khỏi chiến trường lại làm các nàng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, liên minh nháy mắt tan rã.
Sự việc thu săn là kế hoạch một tay Cao Phương Phỉ, tuy Trấn Quốc Công hiện giờ càng thêm cùng kính, nhưng nề hà công cao chấn chủ không thể không phòng, chỉ có tiên hạ thủ vi cường.
Thác Bạt Chân đứng ở ngoài cửa nghe tiếng vang bên trong một trận khó xử, nữ nhân này thân mình không tốt còn mang thai hài tử, lỡ may trên đường đã chết, kế hoạch không thực hiện được phải làm sao?
Hiện giờ, chỉ có thể áp dụng một loại phương án khác, Thác Bạt Chân ổn định tâm trạng, tuy rằng biện pháp này là chiến thuật vu hồi, nhưng cũng đỡ hơn thai chết trong bụng.
Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, Điền Tuyết Lan buông khăn trong tay ném xuống đất, khuôn mặt bị nghẹn đỏ bừng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng tránh được một kiếp, về phần tiếp theo Cao Phương Phỉ có thể tính kế mình hay không, Điền Tuyết Lan tỏ vẻ nàng ta sắp ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu rảnh mà đi kiếm chuyện chứ?
“Chủ tử, Vương gia đã rời đi.” Tập Hương bưng khay dạo bước tiến vào, thấp giọng nói.
“Đúng rồi……” Điền Tuyết Lan khóe miệng gợi lên một độ cung hoàn mỹ, dò hỏi, “Chuyện ta bảo ngươi làm đã xong chưa?”
“Đều đã xong, bảo đảm vạn vô nhất thất.” Tập Hương gật gật đầu, thanh âm thấp thấp.
“Kế tiếp liền chờ xem kịch vui.” Chậm rãi gục đầu xuống vuốt ve bụng nhô lên, Điền Tuyết Lan nhẹ cười.
“Tập Hương, chúng ta đi ra ngoài một chuyến.” Điền Tuyết Lan không lo lắng về sự trung thành của Tập Hương, trong khoảng thời gian này bởi vì thân mình dần dần nặng nề nàng cũng sẽ mang Tập Hương theo bên người để ngừa vạn nhất.
Tập Hương có chút sức lực, lại đi theo ám vệ học kỹ năng, xem như bảo tiêu ngoài sáng của nàng, giúp nàng tiết kiệm được không ít phiền phức.
Bởi vì bụng dần dần lớn lên, Điền Tuyết Lan đơn giản không mặc nam trang, thay một bộ đồ phụ nhân bình thường đeo khăn che mặt lên rồi rời khỏi An Thân vương phủ.
Vòng đi vòng lại sau một lúc lâu, Tập Hương đi đến một trước một cái cửa nhỏ gõ cửa, một vị quản gia bộ dáng lão giả nhanh chóng đi tới, cung kính mời hai người vào.
“Điền thần y, Vương gia chờ đã lâu.” Lão quản gia mặt cười thành hoa cúc, ánh mắt nhìn Điền Tuyết Lan tràn ngập từ ái.
“Đa tạ.” Điền Tuyết Lan lễ phép gật gật đầu, vừa không có vẻ lãnh đạm lại cũng không quá nhiều thân thiết.
Bên trong đình đài lầu các, một nam tử cao ngất đứng bên hồ, một đầu tóc đen dùng trâm bạch ngọc cài cố định, gương mặt tuấn mỹ kiên nghị lộ vẻ bất khuất, môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp.
Lúc này hắn đang dịch chân từng bước một, trán chảy ra mồ hôi như hạt đậu, có thể thấy được sự gian nan này. Hai thị về chung quanh muốn nói lại thôi, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đứng một bên giương mắt nhìn.
“Thân thể Vương gia còn chưa hoàn toàn khôi phục, tốt nhất không cần quá miễn cưỡng chính mình.” Điền Tuyết Lan dạo bước chậm rãi đi tới.
“Được, ta nghe nàng.” Khuôn mặt lạnh lùng của Thác Bạt Hoành hiện ra chút mỉm cười, tận khả năng làm chính mình ôn hòa một ít.
Ở trước mặt Điền Tuyết Lan, Thác Bạt Hoành chưa bao giờ tự xưng bổn vương, ngược lại ngang hàng tương giao. Thái độ hắn bình thản như vậy cũng làm Điền Tuyết Lan thực hưởng thụ, nếu nói trước kia là vì nhiệm vụ mới tiếp cận Thác Bạt Hoành chẩn trị cho hắn thì hiện tại nàng có thể nói là thiệt tình thực lòng xem hắn như bằng hữu.
“Vương gia thân mình đã khỏe hơn phân nửa, rèn luyện thích hợp là được rồi, không cần thiết miễn cưỡng chính mình.” Điền Tuyết Lan bắt mạch cho hắn, hơi cười nói.
Thân là đại phu vui mừng nhất chính là nhìn thấy người bệnh trong tay mình chậm rãi khang phục khỏi hẳn, nàng phi thường thích loại cảm giác này, có loại cảm giác thỏa mãn khác thường.
Thác Bạt Hoành tuy đi đứng không tốt, nhưng lại kiến thức uyên bác tâm tư nhanh nhạy, cùng có chung đề tài với Điền Tuyết Lan từng trải nhiều chuyện, khi hai người ở bên nhau sẽ không cảm thấy xa cách, ngược lại có thể như là bạn tốt thân quen.
Thác Bạt Hoành trên mặt duy trì mỉm cười, khóe mắt lơ đãng liếc bụng Điền Tuyết Lan, “Đứa nhỏ này…… Được bao lâu rồi?”
Điền Tuyết Lan theo bản năng sờ sờ bụng, khóe miệng ngậm tươi cười từ ái, “Năm tháng.”
Hai người nói một hồi, Điền Tuyết Lan thấy sắc trời đã muộn cũng liền không ở lại lâu, về An Thân vương phủ.
Lười biếng nằm trên giường mỹ nhân, Điền Tuyết Lan tùy ý để Tập Hương đấm chân cho nàng, ngón tay mảnh khảnh quấn quanh chuỗi ngọc bên hông.
Trong lúc mơ màng sắp ngủ, Điền Tuyết Lan nỉ non tự nói, “Lúc này Vương gia hẳn là tới rồi nhỉ!”
Mọi chuyện quả thật đúng như dự đoán của Điền Tuyết Lan, đoàn người Thác Bạt Chân vừa mới tới khu vực săn bắn, vào ở trong lều trại theo sắp xếp.
Đế vương Đại Khánh vương triều xưa nay không thích xa hoa, mỗi năm thu săn đều chỉ là vì rèn luyện người trong hoàng tộc cưỡi ngựa bắn cung mới vậy, không đến mức hoang phế mất, bởi vậy cũng không có hành cung riêng. Cũng may thời gian thu săn không dài, ước chừng nửa tháng liền sẽ hồi kinh.
Thác Bạt Chân nhìn phương hướng lều trại của Cao Phương Phỉ phía xa, đáy mắt áp lực thâm trầm tưởng niệm thống khổ, nỗi khổ cầu mà không được thật sự gian nan.
“Người đâu, đi gọi Hoàng di nương tới.” Trong lòng tưởng niệm lan tràn, Thác Bạt Chân cảm thấy mình cần một phần an ủi, cao giọng gọi ra cửa.
“Vâng, Vương gia.” Tiểu thái giám ngoài nhận lời, nhanh chóng chạy tới lều trại của Hoàng di nương.
Bởi vì Vương phi có thai trong người khó chịu, bên người An Thân vương lại không thể không có nữ quyến hầu hạ, Hoàng Hậu đặc biệt cho phép Hoàng di nương tùy thân hầu hạ, đáng tiếc thân phận của nàng ta chung quy vẫn thấp chút, bởi vậy nơi ở có chút xa, cần chút thời gian.
Thác Bạt Chân nhìn ánh nến hãy còn xuất thần, đột nhiên cảm giác trước mắt một trận hoảng hốt, mơ mơ màng màng đứng lên, rời xa lều trại.
Chờ lúc tiểu thái giám mang theo Hoàng di nương vũ mị mê người tới thì đã không còn thấy bóng dáng Thác Bạt Chân, chỉ có thể vẻ mặt đưa đám sai bọn thị vệ tìm người.