Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 51

“Chuẩn tấu!” Thác Bạt Uyên vẻ mặt ngạc nhiên, hắn thật sự không ngờ tới Thác Bạt Hoành sẽ có hành động này, không khỏi nảy vài phần hứng thú.

Thác Bạt Hoành đẩy xe lăn rời khỏi chỗ ngồi, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra trước mắt mọi người, không chút nào sợ hãi đối diện cùng Thác Bạt Uyên.

Cho dù đi đứng không tốt thân phận xấu hổ, trên diện khí thế lại nửa điểm không thua với vua của một nước, ánh mắt sắc bén toàn thân quý khí.

Thần tử có chút tư lịch phảng phất thấy được hoàng tử tiên y nộ mã danh mãn kinh đô của nhiều năm trước kia, ánh mắt không tự giác hướng tới, lại không còn khinh thường như trước.

“Hoàng Thượng, vi thần muốn trạng cáo An Thân vương cùng Hoàng Hậu.” Thác Bạt Chân đi đứng không tốt được đặc xá không cần quỳ xuống, ngồi trên xe lăn lại không có nửa phần nhược thế.

Hắn nhẹ nhàng bâng quơ ném xuống một quả bom, vừa lòng nhìn thấy khuôn mặt khiếp sợ của những người không biết chuyện, cùng với dáng vẻ hoảng loạn trong nháy mắt của nhân sĩ biết rõ tình hình.

“Làm càn ——” Cao Phương Phỉ cùng An Thân vương không giữ được bình tĩnh trước tiên, gần như là cùng lúc mở miệng quát lớn.

“Nếu Hoàng Thượng không tin, vi thần có không ít chứng cứ có thể chứng minh việc này.” Thác Bạt Hoành không chút hoang mang, hoàn toàn đối lập với hai người đang hoảng loạn.

Trên mặt Cao Phương Phỉ nháy mắt hiện lên vẻ hoảng loạn, nhưng thấy khuôn mặt Thác Bạt Chân bỗng nhiên bình tĩnh thì cũng bình tĩnh lại.

Cho dù bị vạch trần thì sao? Nàng ta như cũ là Hoàng Hậu cao cao tại thượng, nữ xuyên qua đến từ thế giới tương lai, người hôm nay biết chuyện đều phải chết. Nghĩ vậy, Cao Phương Phỉ đáy mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

Thác Bạt Uyên có chút không vui, trước mắt bao người Thác Bạt Hoành lại không cho hắn chút mặt mũi như thế, khiến hắn xuống đài không được. Phải biết rằng Hoàng Hậu cùng người khác ** chính là thiên đại gièm pha, huống chi một vai khác trong đó chính là Vương gia, việc này nếu như bị tuôn ra, mặt mũi của hắn phải gác vào đâu?

Cho dù cảm tình của hắn với Cao Phương Phỉ đã bị nàng ta tiêu mòn hầu như không còn, thậm chí nổi lên sát tâm muốn phế Hoàng Hậu vị của nàng ta nhưng cũng không đến mức hy sinh thanh danh của mình, trở thành hoàng đế nón xanh đệ nhất thiên cổ .

Loại chuyện này trong chốn cung đình tuy không gặp nhiều lắm lại cũng không ít, dù sao hậu cung giai lệ ba ngàn Hoàng Thượng không có khả năng mỗi người đều sủng hạnh một lần, những người đó có an phận hay không rất khó nói, nhưng gièm pha như vậy của hoàng gia đều là âm thầm giải quyết, chưa bao giờ nói ra ngoài.

Thác Bạt Hoành là thật sự không hiểu chuyện này hay là cố ý? Xem ra hắn thật là đã xem thường hắn rồi!

“Hôm nay trẫm đau đầu không khoẻ, các vị thần công liền giải tán trước đi!” Thác Bạt Uyên giơ tay xoa xoa thái dương, ngữ khí suy yếu nói, Bạch Như Sương lập tức tiến lên hỏi han ân cần.

“Vâng.” Chư vị đại thần đều nhẹ nhàng thở ra, lục tục rời đi, giữa đường cũng không nửa điểm giao lưu.

Bực này bí văn hoàng thất bọn họ chính là nửa phần cũng không dám xen vào, nếu là cuốn vào trong đó có thể giữ được cả nhà đều xem như hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, có thể trốn liền trốn.

Chờ đến khi đám người tan đi, trên yên hội chỉ còn lại các đương sự, Điền Tuyết Lan thậm chí dùng ánh mắt hài hước quét hiện trường một lần, làm như chuyện không liên quan tới mình.

“Thác Bạt Hoành, ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?” Thác Bạt Uyên cũng không giả bệnh nữa, ngồi nghiêm chỉnh nói.

“Hay là Hoàng Thượng tự xem đi!” Thác Bạt Hoành móc ra một xấp tư liệu thật dày, trên mặt không ngạc nhiên không vui mừng.

Trong lòng Cao Phương Phỉ có chút thấp thỏm, cũng may kiếp sống người bề trên nhiều năm làm nàng ta không hiển hiện ra, tay ngọc giấu dưới tay áo rộng lặng lẽ nắm chặt.

Thác Bạt Uyên xem từng tờ từng tờ, biểu tình trên mặt bất biến, gân xanh trên thái dương giật giật, lúc xem đến tờ cuối cùng ánh mắt nháy mắt đọng lại.

Hắn buông xấp tư liệu đáy mắt lập loè thần sắc không biết tên, mở miệng nói, “An Thân vương, không biết An Thân Vương phi đang ở nơi nào?”

Thác Bạt Chân có chút ngẩn người, không nghĩ tới lại lớn chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể theo kịp Hoàng Thượng.

Tuy là nghĩ như thế, ngoài miệng lại như cũ nói, “Vương phi thân thể không khoẻ, đang tịnh dưỡng trong vương phủ.”

Thác Bạt Uyên vừa muốn mở miệng đã bị đánh gãy, nội dung trong lời nói làm người ngẩn ra. “Ha ha, ta sao không biết An Thân Vương phi đang ở trong vương phủ vậy? Vương gia.”

Thác Bạt Chân phản xạ có điều kiện nhìn nữ tử váy áo màu thủy lam, há mồm liền nói, “Ngươi là cái thá gì, đừng tưởng rằng ngươi là người Hiền Thân Vương mang đến là có thể làm càn.”

Hắn ta đã nghẹn khuất hồi lâu, tất nhiên không thể buông tha cơ hội này.

“Ha ha……” Điền Tuyết Lan khinh thường cười, chậm rãi vén khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

“Vương gia, tốt xấu chúng ta cũng là phu thê nhiều năm, ngươi thế nhưng ngay cả ta cũng nhận không ra.” Giọng Điền Tuyết Lan nghe không rõ là thất vọng nhiều chút hay là trào phúng nhiều hơn chút, “Ta sao lại không biết mình đang ở trong vương phủ tịnh dưỡng vậy? Chẳng lẽ Vương gia trừ Điền Tuyết Lan ta ở ngoài còn có Vương phi khác?”

Sau đó làm như bừng tỉnh đại ngộ, “À……, nghĩ đến Vương gia được như ước nguyện, Vương phi trên danh nghĩa ta đây cũng nên bị một chân đá văng ra! Có phải hay không? Hoàng Hậu nương nương.”

Điền Tuyết Lan cố ý nhấn mạnh bốn chữ Hoàng Hậu nương nương này, trào phúng trên mặt là không chút nào che dấu.

“Ngươi nói bậy! Ngươi sao dám bôi nhọ bổn cung.” Cao Phương Phỉ ngồi không yên, lập tức vỗ án đứng lên phẫn nộ mắt trừng to.

“Bôi nhọ? Ta làm sao dám bôi nhọ Hoàng Hậu nương nương cao cao tại thượng kia chứ? Ta chẳng qua là việc nào ra việc đó mà thôi.” Điền Tuyết Lan cười lạnh.

“Điền Tuyết Lan?” Thác Bạt Chân nhíu mày nhìn nữ tử nhanh mồm dẻo miệng trước mặt, tựa như chưa bao giờ quen biết nàng.

“Vương gia gọi ta có chuyện gì?” Điền Tuyết Lan tà mị gợi lên khóe môi, thưởng thức tóc dài trước ngực, hơi có chút không chút để ý.

“Tiện nhân, còn không mau quỳ xuống thỉnh tội với Hoàng Hậu nương nương.” Thác Bạt Chân nhận thấy tầm mắt yếu đuối đáng thương của Cao Phương Phỉ, cũng không hề quản Điền Tuyết Lan khác lạ.

“Hoàng Hậu thật là thân phận tôn quý, ta quỳ xuống thỉnh tội không phải không không thể, nhưng ta không thích ăn nói khép nép với thứ không sạch sẽ.” Câu nói sau, Điền Tuyết Lan ngữ khí tăng thêm, đem Cao Phương Phỉ tức thiếu chút nữa hộc máu.

“An Thân Vương phi, ngươi có chứng cứ không?” Thác Bạt Uyên trầm giọng mở miệng, nói thật hắn cũng rất kinh ngạc, kèm theo phẫn nộ.

Theo hắn biết, Cao Phương Phỉ cùng Thác Bạt Chân bọn họ chỉ là quan hệ ái muội, cũng không phát triển thật, thấy Điền Tuyết Lan lời nói chuẩn xác một dáng vẻ không thèm đếm xỉa, hắn lại sinh ra hoài nghi. Chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự có cẩu thả? Nghĩ như vậy, sắc mặt Thác Bạt Uyên trở nên cực kỳ khó coi.

“Điền Tuyết Lan ngươi làm càn, ngươi cũng biết vu hãm Hoàng Hậu là tội lớn.” Cao Phương Phỉ tức xanh cả mặt, bộ dáng tức muốn hộc máu càng làm người hoài nghi.

“Hoàng Hậu ngươi dám nói ngươi cùng An Thân vương vẫn chưa làm việc cẩu thả này sao?” Điền Tuyết Lan giận trừng lại, một chút cũng không dao động.

“Ngươi…… Ngươi……” Cao Phương Phỉ ngực kịch liệt phập phồng, hận không thể cứ vậy hôn mê luôn, nàng ta mắt trợn ngược nháy mắt té xỉu trên mặt đất.

Thác Bạt Chân ánh mắt động dung, nhìn Điền Tuyết Lan ánh mắt lạnh lẽo đến xương, hận không thể lột da rút gân, bước chân không tự giác chuyển hướng đến chỗ Cao Phương Phỉ.

“Xem ra Hoàng Hậu nương nương thân mình trạng huống không tốt lắm nha! Không bằng để cho ta tới nhìn xem.” Điền Tuyết Lan nhẹ cười, thành công ngăn trở hành động của Thác Bạt Uyên.

“Làm phiền An Thân Vương phi.” Thác Bạt Uyên gật gật đầu, chờ đợi kết quả.

Bình Luận (0)
Comment