Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 6

“Tuyết Lan con về rồi, không bị khi dễ chứ!” Ngô Tuyết Lan mới vừa về nhà liền nhận được tiếp đón nhiệt tình của ba Ngô mẹ Ngô, nhất thời có chút hoang mang.

Ngô Tuyết Lan nghiêm túc nghĩ lại một chút sẽ biết, trong đám người vây xem hình như có mấy gương mặt quen thuộc, ba Ngô mẹ Ngô biết cũng không lạ, bất quá giống như những người đó không có nói toàn bộ.

“Ba mẹ, hai người xem con giống như bị chịu thiệt không!” Nghĩ thông suốt nguyên do, Ngô Tuyết Lan nhanh chóng cười xua tay giải thích.

Chính vì con từng chịu thiệt ở Lãnh gia nên ba mẹ mới lo lắng. Ba Ngô mẹ Ngô thầm nghĩ trong lòng lại không dám nói ra miệng.

Thật sự là lịch sử đen tối lúc trước của Ngô Tuyết Lan quá nhiều, ba Ngô mẹ Ngô đều bị đả kích không tự tin, hơi có chút cảm giác chim sợ cành cong.

“Tuyết Lan, mẹ xem chúng ta vẫn là từ hôn đi! tiểu tử nhà họ Lãnh kia căn bản không thích hợp với con, giờ mới đính hôn chưa được bao lâu đã như vậy, tương lai không biết chừng còn làm gì với con đâu!” Mẹ Ngô thấy ánh mắt của ba Ngô, do dự một chút mở miệng khuyên bảo.

“Ba mẹ, Lãnh Phong anh ta từ hôn với con sau đó cùng Bạch Thanh Thanh song túc song tê, con mới sẽ không ngốc thành toàn bọn họ như vậy đâu! Tương lai có muốn từ hôn cũng là Ngô Tuyết Lan con chướng mắt Lãnh Phong hắn, mà không phải Lãnh Phong tên đó chướng mắt con.”

Ngô Tuyết Lan hào hùng vạn trượng, tra nam tiện nữ là trời sinh một đôi, nhưng mắc gì cô phải thành toàn bọn họ? Cô cố tình muốn treo bọn họ, làm Bạch Thanh Thanh lưng đeo cái danh kẻ thứ ba, làm Lãnh Phong lưng mang tiếng kẻ phụ lòng.

Cũng do ban đầu Ngô Tuyết Lan quá ngốc, Lãnh Phong vừa nói từ hôn cô ấy liền nhút nhát thỏa hiệp, cam chịu sự thật từ hôn, làm cho mình lâm vào thế yếu, thế cho nên tạo thành hậu quả như vậy, cô sẽ không ngốc như vậy đâu!

Nguyên chủ đồng ý từ hôn là bởi vì cô ấy yêu Lãnh Phong, không muốn anh ta mang tiếng xấu trên lưng, cô thì không dư hơi lo lắng dùm tên tra nam này, tốt nhất thanh danh anh ta thối tới ngoài đường lớn mới tốt.

Trong lòng Ngô Tuyết Lan đều có tính toán trước, dù từ hôn cô cũng muốn khiến Lãnh Phong chịu lỗ nặng, sẽ không có chuyện im lặng chịu người chỉ chỉ trỏ trỏ, dù sao cũng không phải cô làm sai.

Ba Ngô mẹ Ngô chỉ cho rằng con gái luyến tiếc Lãnh Phong, không bỏ xuống được đoạn cảm tình này, ăn ý liếc nhau yên lặng đáp ứng.

“Tùy con vậy!” Ba Ngô vạn phần bất đắc dĩ vẫy vẫy tay, lo lắng cho con gái của mình, mẹ Ngô cũng là bộ dạng ỉu xìu uể oải.

Ngô Tuyết Lan vừa thấy liền biết là chuyện gì, ấn tượng của ba Ngô mẹ Ngô về cô đã ăn sâu bén rễ, xem ra cô cần dùng sự thật để chứng minh quyết tâm của mình.

Bà Lãnh về đến nhà thở phì phì, trên mặt tràn đầy tức giận, thậm chí khuôn mặt bảo dưỡng kỹ càng có thêm vài nếp nhăn, có thể thấy được là vô cùng tức giận.

“Sao vậy?” Ông Lãnh đang đang xem báo trong phòng khách thấy vợ không vui, bất đắc dĩ buông báo xuống.

Người vợ này của ông trước sau như một kiến thức hạn hẹp, tất cả tâm sự đều viết ở trên mặt, vốn dĩ ông không muốn quản, có thể như vậy còn không chừng quậy cho xảy ra chuyện, chỉ có thể mở miệng hỏi.

“A Phong đâu?” Bà Lãnh thở phì phì, cũng mặc kệ ông Lãnh vấn đề, há mồm liền hỏi.

“Nó vừa ra ngoài nhận điện thoại, trông sốt ruột hoảng hốt lắm.” Lãnh phụ nhớ tới con trai bộ dạng hoảng loạn, cau mày.

Con trai là người thừa kế ông nuôi dưỡng, trầm ổn cứng cỏi, ông còn chưa từng thấy nó hoảng loạn như thế, lúc này trong lòng ông sinh ra một cổ buồn bực không rõ.

Thân là người chấp chưởng tập đoàn lớn thì phải bình tĩnh vững vàng, hoang mang rối loạn như thế nào có thể quản lý tốt công ty, uổng phí ông nhiều năm qua dạy dỗ, Lãnh phụ thất vọng chưa từng có.

Có lẽ…… Mình nên nhận nó về, một ý niệm của ông Lãnh chợt lóe mà qua, lại như hạt giống mọc rễ nẩy mầm trong lòng. Trước xem xét đã vậy, thật sự không được cũng không thể trách ông, ông Lãnh nhắm mắt lại ngăn trở ánh sáng lạnh chợt lóe rồi biến mất.

“Nhổ vào, tiểu tiện nhân kia dám cáo trạng tới đây rồi.” Bà Lãnh vỗ bàn một cái, không cần nghĩ cũng biết là Bạch Thanh Thanh tìm con trai bảo bối tố khổ, lập tức giận không thể át.

Con trai còn chưa từng khẩn trương như vậy vì mẹ ruột này bao giờ đâu, chẳng qua chỉ là con đàn bà mới quen mấy ngày mà thôi, con trai cứ như vậy chạy mất, tương lai Bạch Thanh Thanh kia gả vào thì cỡ nào nữa, bà còn không bị đuổi khỏi cửa ư.

Càng nghĩ càng tức giận càng nghĩ càng chua xót, chút ít ấn tượng tốt của bà Lãnh với Bạch Thanh Thanh lập tức biến mất hầu như không còn, hận không thể xông lên cào Thanh Thanh mặt trắng kia.

Nghe xong bà Lãnh nói ông Lãnh mày nhăn càng chặt, tham luyến nữ sắc, hoảng loạn vì cái người phụ nữ bé nhỏ không đáng kể như thế, thật sự là làm người thất vọng đến cực điểm.

Lãnh Phong cũng không biết tình huống trong nhà, lúc này anh ta đang ở trong nhà Bạch Thanh Thanh an ủi cô ta, chỗ nào còn quan tâm cha mẹ nhà mình đâu!

“Thanh Thanh em đừng khóc, trong lòng có ủy khuất gì thì nói ra đi, đừng nghẹn hại thân.” Lãnh Phong ngồi trên cái giường đơn sơ nhưng sạch sẽ, an ủi Bạch Thanh Thanh đang buồn trong chăn một hồi.

Có thể làm Lãnh Phong trầm mặc ít lời ôn hòa như thế, đủ để nhìn ra anh ta quả thật là động chân tình với Bạch Thanh Thanh, chỉ là thật lòng này có thể có bao nhiêu, lại có thể duy trì bao lâu, này liền còn chờ cân nhắc.

Bạch Thanh Thanh nghe âm thanh ôn nhu của người đàn ông, tâm treo lơ lửng cuối cùng là tìm được một chút an ủi, khóe miệng tươi cười ngọt ngào lại đắc ý.

Mặc kệ nói như thế nào, tâm của A Phong chung quy là ở trên người mình không phải sao? Anh ấy thật lòng với mình, tương lai nhất định sẽ cưới mình.

Cái gì Ngô Tuyết Lan, cái gì bà Lãnh đều không quan trọng, chỉ cần bọn họ kiên trì nhất định có thể hạnh phúc mỹ mãn.

Bạch Thanh Thanh rốt cuộc bò trong ổ chăn ra, hốc mắt cùng mũi hồng hồng, có thể thấy được trước đó từng khóc, Lãnh Phong thấy thế càng thêm đau lòng.

“A Phong……” Âm thanh nhu nhu hô lên, Bạch Thanh Thanh kiều mềm bổ nhào vào trong ngực Lãnh Phong, trong mắt mang theo tình cảm không muốn rời xa nồng đậm.

“Có phải hay mẹ anh khi dễ em không?” Lãnh Phong vỗ đầu Bạch Thanh Thanh, nhịn không được ôn nhu hỏi, lo lắng dọa sợ bạn gái.

Bạch Thanh Thanh động tác cứng ngắc một chốc, ngay sau đó lắc đầu, giọng điệu vội vàng nói: “Không có, bác gái rất tốt với em, chỉ là do em chân tay vụng về mới chọc cho dì không vui, A Phong anh không nên trách dì.”

Mẹ của mình là bộ dáng gì Lãnh Phong biết rõ, nghe Bạch Thanh Thanh nói xong anh ta sắc mặt trầm xuống, cũng không vặn hỏi nữa.

Dù thế nào cũng là mẹ của mình, có chuyện gì anh ta vẫn nên về nhà nói rõ, miễn cho bạn gái nhỏ thiện lương nhà mình lo lắng.

An ủi Bạch Thanh Thanh xong, Lãnh Phong liền lái xe rời đi, vẻ mặt như có mưa bão sắp đến.

Bạch Thanh Thanh sờ sờ đôi môi sưng đỏ của mình cười thỏa thuê đắc ý, bà già kia còn dám ngang ngược đùa giỡn với tôi, hôm nay tôi muốn cho bà nhìn xem kết cục khi chọc đến tôi.

Còn Ngô Tuyết Lan nữa, chúng ta chờ xem. Lòng của A Phong đang trong tay tao, hôn ước chẳng qua cũng chỉ là một chê cười, sớm muộn gì tao muốn trả lại cho mày gấp mười gấp trăm lần những sỉ nhục tao đã chịu.

Bị Bạch Thanh Thanh nhớ thương Ngô Tuyết Lan cũng không biết, nhưng cô có thể tưởng tượng được Bạch Thanh Thanh đóa tiểu mặt trắng kia có bao nhiêu phẫn hận với cô, nhưng cũng chẳng có quan hệ tới cô.

Giờ phút này Ngô Tuyết Lan đang trong phòng ngủ nhà mình lên mạng, hấp thu tri thức của thế giới này, cũng tính toán kế hoạch tiếp theo.
Bình Luận (0)
Comment