Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược

Chương 9

Về đến nhà Ngô Tuyết Lan cũng không đem lời nói của bà Lãnh để trong lòng, cô cũng không muốn làm pháo hôi chắn trước bà Lãnh, loại hành động tìm đường chết IQ thấp này vẫn là giao cho bà Lãnh đi!

Cô không có chút hứng thú nào với tra nam, sở dĩ kéo dài hôn ước trên danh nghĩa này, cũng chỉ là muốn cho tra nam tiện nữ khó chịu thôi.

【 Ký chủ, phát hiện nhiệm vụ phát sinh— giải trừ hôn ước, cùng Lãnh Phong giải trừ hôn ước. Tiếp nhận hay không? 】

Nghe được thanh âm của hệ thống, Ngô Tuyết Lan ngây ra một chút, sau đó không chút do dự lựa chọn tiếp nhận. Cô sớm muộn gì cũng phải giải trừ hôn ước với Lãnh Phong, không cần thiết vì khí phách nhất thời trả giá cả đời mình, dù sao trước nay cô cũng không quên nhiệm vụ của mình.

【 Ký chủ tiếp nhận nhiệm vụ phát sinh, thành công đạt được 500 tích phân, thất bại không có trừng phạt. 】

Âm thanh của hệ thống liên tiếp vang lên, Ngô Tuyết Lan nghi vấn đầy mình, châm chước một chút nói: “Tích phân là cái gì?”

【 Hoàn thành nhiệm vụ nhất định sẽ đạt được tích phân, tích phân có thể đổi vật phẩm ở thương thành hệ thống. 】

Ngô Tuyết Lan cái hiểu cái không, nhưng cũng biết tích phân là thứ tốt, gật gật đầu không hề nhiều lời.

Bà Lãnh bị Ngô Tuyết Lan ném tới sau đầu đang vô cùng tức giận, nếu không phải xét thấy Ngô Tuyết Lan là một tay súng không tồi bà cũng chẳng rảnh mà ngó ngàng tới cô ta.

“Bỏ đi, Ngô Tuyết Lan không được thì mình tự động thủ vậy! Cẩn thận một chút hẳn là không có chuyện gì.” Lãnh mẫu vuốt ve ngực phiếm đau nỉ non tự nói, bất kể như thế nào bà ta cũng không cho phép loại mặt hàng hạ tiện như Bạch Thanh Thanh bước vào cửa Lãnh gia, việc này còn cần bàn bạc kỹ hơn.

Chỉ là bà Lãnh không nghĩ tới con trai nhà mình ra sức như vậy, mới vừa về đến nhà liền nhịn không được tặng bà ta một phần ‘ đại lễ ’.

“Con nói cái gì? Con lặp lại lần nữa!” Âm thanh bà Lãnh cất cao tám đề-xi-ben, vốn là âm giọng sắc nhọn càng thêm khó nghe.

“Ba mẹ, con muốn giải trừ hôn ước. Con căn bản không thích người đàn bà Ngô Tuyết Lan kia, trước kia không nói là vì con không muốn hai người thất vọng, bây giờ con đã có người con yêu nhất, căn bản không có khả năng kết hôn với người khác.”

Lãnh Phong lưng thẳng tắp quỳ trên mặt đất, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói ra tính toán của mình, chuẩn bị lý luận với cha mẹ để theo đuổi chính mình hạnh phúc.

“Tao không cho phép.” Lãnh phụ vỗ bàn một cái, chuyện hoang đường như vậy ông sao có thể đáp ứng, chuyện này tuyệt đối không thể.

“Con tâm ý đã định, hai người không đồng ý con cũng sẽ tới Ngô gia từ hôn.” Lãnh Phong lạnh mặt, thần sắc ở đáy mắt tràn ngập kiên nghị bất khuất.

“Bạch Thanh Thanh là cái thá gì, sao so được với tiểu thư Ngô gia. A Phong, chỉ cần con cưới Ngô Tuyết Lan, tương lai Ngô thị chính là của con, con cưới Bạch Thanh Thanh thì có được cái gì?”

Ông Lãnh che lại trái tim đau nhức không thôi, thiếu chút nữa là bị Lãnh Phong làm tức chết, lại không thể không nhẫn nại khuyên giải. Giá trị của Ngô Tuyết Lan vượt xa qua Bạch Thanh Thanh, nhưng con trai của mình sao lại không biết cố gắng như vậy? Huống chi nha đầu Tuyết Lan kia toàn tâm toàn ý với con trai của mình, so với Bạch Thanh Thanh mục đích không rõ thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Ánh mắt Lãnh Phong kỳ quái, gằn từng chữ: “Ba, con yêu Thanh Thanh, cưới cô ấy con sẽ hạnh phúc cả đời. Nếu con cưới Ngô Tuyết Lan, trừ bỏ tiền con không được gì cả, chẳng lẽ ba muốn con sống cùng tiền cả đời sao? Chẳng lẽ ba ngay cả hạnh phúc của con trai cũng không màng.”

Ông Lãnh bị chọc tức cả người phát run, ý nó này là nói ông tham tài không màng hạnh phúc của con trai sao? Thì ra trong mắt con trai ông chính là kiểu người như vậy.

“Nghịch tử —— nếu mày còn u mê không tỉnh, tao liền đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày.”

Con trai không hiểu chuyện như vậy còn không bằng không có, ý tưởng che giấu trong lòng ông Lãnh càng thêm mãnh liệt. Đây là cơ hội cuối cùng ông cho con trai, nếu nó không nắm chắc cũng trách không được người cha này tâm tàn nhẫn.

“Ba, cho dù ba đoạn tuyệt quan hệ cha con với con thì con cũng muốn làm như vậy.” Lãnh Phong nâng cao cằm lên đối diện với ông Lãnh, không chút hèn nhát.

“Ông đừng nóng giận, ngàn vạn đừng làm hại thân mình, A Phong chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám mà thôi.” Bà Lãnh nhanh chóng đi khuyên, sợ ông Lãnh dưới sự tức giận làm ra chuyện không tốt.

“Nhìn xem đứa con trai ngoan của bà.” Ông Lãnh ném tay bà Lãnh ra, âm thanh mang theo suy sụp rời đi: “Thôi, các người muốn sao thì vậy đi, tôi mặc kệ các người.”

Dù sao cũng là con trai của mình, ông Lãnh còn chưa làm được chuyện đoạn tuyệt quan hệ cha con, cũng liền thuận thế nương cái bậc thang mà không bàn đến nữa, tràn ngập thất vọng với đứa con trai Lãnh Phong này.

Vì một người đàn bà mà hoàn toàn mất ý chí, nhìn không rõ lòng người, người như vậy thật sự có thể trở thành người thừa kế ưu tú sao? Không phải ông thất vọng A Phong giải trừ hôn ước với Ngô Tuyết Lan, mà là thất vọng A Phong thất tín bội nghĩa, cả người yêu của mình cũng nhìn không thấu. Đến tận đây, ông Lãnh đã hoàn toàn chết tâm với Lãnh Phong.

“Mẹ, cầu xin mẹ.” Lãnh Phong quỳ tới nắm tay bà Lãnh, âm thanh mang theo cầu xin rõ ràng.

Bà Lãnh nhắm mắt, che khuất sát ý nơi đáy mắt, Bạch Thanh Thanh thật đúng là âm hồn không tan mà! Con trai ngoan ngoãn hiểu chuyện của mình đều bị ả biến thành dáng vẻ gì, bà ta tuyệt đối không cho phép.

“A Phong con đứng lên trước, chuyện từ hôn qua hai ngày lại nói.” Bà Lãnh đau lòng kéo con trai dậy, kiên nhẫn dặn dò.

Ngô Tuyết Lan nhìn qua cũng không phải người dễ đối phó, từ hôn thì từ hôn đi! Tương lai con trai dù sao vẫn có thể tìm một thiên kim thế gia tốt hơn, hiện tại quan trọng nhất chính là xử lý tiểu tiện nhân Bạch Thanh Thanh kia.

Lãnh Phong chỉ coi như là Lãnh mẫu đồng ý, vui mừng đứng lên, mẹ con nói chuyện riêng một hồi lâu.

Nếu đã tiếp nhận nhiệm vụ, Ngô Tuyết Lan sẽ không chậm trễ nữa, về đến nhà liền bắt đầu thương lượng chuyện từ hôn với cha mẹ.

Cho dù là từ hôn cũng nên là cô từ hôn, mà không phải Lãnh Phong từ hôn, cô muốn cho mọi người biết không phải Lãnh Phong không cần Ngô Tuyết Lan, mà là Ngô Tuyết Lan cô chướng mắt Lãnh Phong.

“Tuyết Lan, con nói thật sao?” Nghe xong đề nghị của con gái, mẹ Ngô vẫn như cũ không thể tin được, nhịn không được nuốt hai ngụm nước miếng, trao đổi ánh mắt với ba Ngô.

“Đương nhiên là thật, con đã sớm chướng mắt tên tra Lãnh Phong kia, còn tưởng rằng mình là nhân dân tệ cả thế giới đều thích anh ta chứ! Dù sao chúng nhìn nhau không vừa mắt, từ hôn là chuyện sớm muộn, chủ động vẫn hơn là bị động.”

Ngô Tuyết Lan hào hùng vạn trượng đập bàn một cái, cô đã sớm muốn làm việc này, nếu không phải muốn giữ lại hôn ước làm đôi tra nam tiện nữ kia khó chịu thì ngày đầu tiên cô xuyên tới đã từ hôn luôn rồi.

Hiện tại tất cả mọi người biết Lãnh Phong phản bội hôn ước thông đồng với người phụ nữ khác, cũng coi như là hoàn thành mục đích của cô, lại kéo dài nữa cũng không cần thiết.

“Tốt, không hổ là con ta, tiểu tử Lãnh Phong kia căn bản không xứng với con gái của ba, muốn từ hôn cũng nên là Ngô gia chúng ta từ hôn.”

Ba Ngô cũng kích động, ông đã sớm không quen nhìn Lãnh Phong, cả ngày lạnh lùng trưng cái mặt thối ra căn bản không xứng với con gái bảo bối nhà mình, mà con gái lại cứ khăng khăng thích hắn, làm người Ngô gia ông cũng không duyên cớ thấp vài phần.

Bây giờ con gái không thích Lãnh Phong, cũng nên là lúc Ngô gia ông xoay người, lần này ông nhất định phải tìm về hãnh diện cho con gái ông.

“Được, Tuyết Lan con nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta liền đi từ hôn.” Mẹ Ngô cũng kích động, hai vợ chồng tính toán, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngày mai liền đi từ hôn.

Ngô Tuyết Lan không có ý kiến với việc này, nghe theo cha mẹ nói về phòng nghỉ ngơi, ngày mai chính là một hồi trò hay, cô tuyệt đối phải dưỡng tinh thần thật tốt.

“008, ngươi có thể thu xếp chứng cứ ngoại tình của Lãnh Phong cho ta không?” Ngô Tuyết Lan nhớ tới mấy ngày nay cô để 008 thu thập chứng cứ, đột nhiên mở miệng hỏi.

【 Có thể, ký chủ. 】008 lập tức trả lời, thân là hệ thống tất nhiên phải phục vụ tốt vì ký chủ.

“Vậy là tốt rồi.” Ngô Tuyết Lan nỉ non một câu xoay người ngủ.
Bình Luận (0)
Comment