Liên Đáp Ứng thật sự là giãy giụa quá mạnh, tiểu muội buông lỏng tay, thân thể theo quán tính nhào về phía trước…
Vốn dĩ có một cung nữ ở phía trước nhưng sợ Liên Đáp Ứng nhào lên người mình nên khẽ lùi sang bên cạnh.
Cho nên.
Liên Đáp Ứng trực tiếp mặt đối với đất.
Té xuống.
Sau khi phát ra một tiếng hét thảm, Liên Đáp Ứng cũng không dám dừng ở trên mặt đất, vội vội vàng vàng che lại mũi của mình, té ngã lộn nhào chạy đến trước mặt Thư Phi, ôm chân Thư Phi khóc hu hu.
Sợ chậm một giây, sẽ bị tiểu muội từ phía sau lưng xách lên lần nữa. Sau đó xách đến trước mặt bệ hạ, công khai xử tội.
Thư Phi là thấy Ngu Đại tới, cho nên chạy đến đây chào hỏi một cái.
Không nghĩ trong đình truyền đến từng tiếng la hét của Liên Đáp Ứng. Thư Phi đi chậm hơn chút, nàng ta không muốn trộn lẫn “chiến tranh” giữa các nàng.
Loại “cung đấu” này chỉ khiến bản thân bẩn thỉu, không chiếm được chỗ gì tốt.
Huống chi nơi này còn có Quý Phi nương nương…
Đi chậm lại, cũng đến thời khắc tới đình hóng gió.
Thư Phi mới vừa bước vào đình hóng gió, từ đằng trước có một vật thể không rõ chạy tới ôm lấy chân nàng ta!
Nàng ta hoảng sợ.
Nhưng nàng ta không đá văng người này ra. May mắn nàng ta không đá văng ra, nếu không truyền ra nàng ta cũng không biết nói sao.
Thư Phi hơi bình phục tâm lý bực bội, dịu dàng hỏi:
“… Đây là làm sao vậy?”
Thư Phi là tiểu thư quý tộc từ thế gia thư hương, giơ tay nhấc chân đều mang theo vài phần hơi thở dịu dàng nhã nhặn, có quan hệ không tệ với chúng phi ở trong cung.
“Thư Phi tỷ tỷ! Người là chủ của cung Ngọc Quỳnh, cũng là người mời ta, mời ta tới tham gia yến tiệc thưởng thức hoa sen! Người nhất định phải làm chủ cho ta! Hu hu…”
“…”
Những lời này của Liên Đáp Ứng khiến nụ cười trên mặt Thư Phi hơi mất tự nhiên.
Xác thật.
Liên Đáp Ứng và Thư Phi khá gần gũi, bởi vì Thư Phi lớn hơn nàng ta hai tuổi, cho nên kêu tỷ tỷ kêu đến cực kỳ thân thiết.
Ngày thường Thư Phi giúp Liên Đáp Ứng xử lý một ít việc nhỏ, cũng không có gì.
Nhưng mà...
Nhưng mà hôm nay Ngu Đại còn đang sống sờ sờ đứng ở chỗ này!!
Không phải rõ ràng mặc kệ Ngu Đại hay sao?!!
“... Liên muội muội, ngươi nói cái gì, Quý Phi nương nương ở chỗ này đâu… Có ấm ức gì nên nói với Quý Phi nương nương mới đúng chứ.”
Thư Phi đưa mắt ra hiệu với thị nữ bên cạnh, ý bảo các nàng nâng Liên Đáp Ứng dậy.
Ai ngờ Liên Đáp Ứng ôm chân nàng ta chặt hơn nữa, trong miệng còn ồn ào: “Người không làm chủ cho ta, ta nhất quyết không đứng dậy!!”
Thư phi: “…”
Cung nữ đi đỡ nàng ta: “…”
Vừa rồi Liên Đáp Ứng mới bị quăng ngã, da trên mũi bị xước, cũng không biết thương đến xương cốt không. Dù sao trên đó toàn là máu.
Máu đó theo động tác của nàng ta, cọ lên trên nửa làn váy của Thư Phi.
Thư Phi yêu nhất sạch sẽ, nhìn bộ đồ mới hôm nay biến thành dáng vẻ như vậy, dù là nàng ta nhưng trong lòng cũng không khỏi nổi lửa.
Trước kia Liên Đáp Ứng trông như một người thông minh, có thể nói, biết làm việc. Nhưng hôm nay thật là…
Thư Phi không thể nổi lửa, nàng ta kiềm chế. Nhưng nàng ta sợ mình liếc mắt nhìn Liên Đáp Ứng một cái, nhịn không được.
Cho nên Thư Phi hít sâu một hơi, nhìn về phía Quý Phi nương nương bị dọa, tránh ở phía sau tiểu muội.
Nàng ta hành lễ.
“Gặp qua Quý Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
“Nương nương, nếu tới yến tiệc thưởng thức hoa sen, sao không nhanh ngồi xuống?”
Nói xong, ánh mắt Thư Phi có chút không tốt nhìn về phía cung nữ ở đình hóng gió, nhẹ giọng quát lớn: “Quý Phi nương nương thân thể bạc nhược, chịu không nổi phong hàn. Các ngươi cũng không biết đi lấy áo choàng à! Làm việc bất lợi như vậy, bạc thưởng tháng này trừ đi một nửa!”
“…”
Loại hành vi tìm nơi để trút hết giận của Thư Phi, khiến Ngu Đại muốn cười.
Mấy cung nữ ở đình hóng gió càng vô tội, nhưng… Thư Phi nương nương đã lên tiếng, có thể làm sao bây giờ.
Quỳ bái trước.
“Nô tỳ biết sai rồi! Mong Quý Phi nương nương tha tội!”