“… Thưa Quý Phi nương nương.”
An Quý Nhân đứng dậy từ trên chỗ ngồi, hành lễ, trong lúc đó không quên cười một cái với Thư Phi.
Sau khi đưa mắt nhìn hồ hoa sen, trong mắt nàng ta gãi đúng chỗ ngứa nói lên lời tán thưởng: “Muội muội chưa bao giờ nhìn thấy hoa sen đẹp như vậy, đều do phúc của Thư Phi tỷ tỷ.”
Thư Phi có ấn tượng không tệ lắm đối với An Quý Nhân, nghe nàng ta nói như vậy nên nói tiếp: “Sau này muội muội đến cung Ngọc Quỳnh nhiều hơn đi.”
An Quý Nhân ngượng ngùng cười: “Mong tỷ tỷ không chê.”
“Muội muội khách sáo, bổn cung vui vẻ còn không kịp đâu.”
“…”
“…”
Hai người các nàng ngươi một lời ta một lời, nháy mắt biến thành một đôi tỷ muội tốt.
Khóe môi Ngu Đại khẽ nhúc nhích, vừa định nói cái gì nữa...
Bỗng nhiên dư quang thoáng nhìn qua một chỗ trên mặt hồ, ánh mắt nàng hơi dừng lại.
[Đinh! Hữu nghị nhắc nhở ký chủ đại đại, phía trước có nam phụ!!]
Nam phụ?
[Đúng vậy nha ~]
Trong nguyên tác, sở dĩ Lãnh Nhược Huyên nhanh như vậy có quan hệ với hoàng đế địch quốc là do hướng về phía thám tử này.
Hệ thống giải thích.
Thám tử địch quốc này gọi là Vệ Mân, là ám vệ bên cạnh hoàng đế địch quốc. Phụng mệnh tới nước Đại Vạn để điều tra chuyện nào đó, trời xui đất khiến bị thương, được nữ chính Lãnh Nhược Huyên nhặt được.
Vệ Mân cứ như vậy thích Lãnh Nhược Huyên, trợ giúp nàng ta chạy ra khỏi lãnh cung, trợ giúp nàng ta nhận thức hoàng đế địch quốc.
Cuối cùng báo đáp ân, tình nguyện rời khỏi, thành toàn cho Lãnh Nhược Huyên và hoàng đế địch quốc.
Là nam phụ thâm tình tiêu chuẩn.
[Cung điện của Thư Phi có một cái mật đạo đi thông ra bên ngoài, vốn dĩ Vệ Mân muốn đi ra ngoài từ nơi đó. Sau đó không cẩn thận rút dây động rừng, hoảng loạn không chọn đường, mới bỏ chạy đến lãnh cung.]
Nói cách khác……
Cốt truyện sắp bắt đầu rồi.
Từ từ.
Có phải có chút không hợp lý hay không.
Nói ra sao thì chắc hẳn vài năm sau Lãnh Nhược Huyên mới ra khỏi lãnh cung…?
Tại sao bây giờ… Nam phụ đã lên sân khấu?
Trong lòng Ngu Đại trầm xuống, môi nhếch lên.
Ồ.
Nếu nàng đoán không sai thì…
Lại có người tiến vào thế giới này sao?
Ngu Đại nói suy đoán của bản thân cho hệ thống, nói nó đi tìm chủ hệ thống xác minh một chút.
Trong lúc này, Ngu Đại chuẩn bị đi chặn hồ.
“Theo như lời của An muội muội, bổn cung cũng chưa bao giờ nhìn thấy hoa sen xinh đẹp như vậy.”
Ngu Đại dường như không có việc gì dời đi tầm mắt, xoay người đối diện với Thư Phi và An Quý Nhân.
Nụ cười của Thư Phi cứng đờ: “Về sau Quý Phi nương nương cũng có thể đến cung thần thiếp nhiều hơn.”
“Đi đến thì không cần, Thư Phi tỷ tỷ không phải không biết cơ thể này của muội muội.”
Ngu Đại thở dài: “Nhưng muội muội còn có cách khác, cũng không biết tỷ tỷ thuận theo hay không.”
“…” Thư phi có một loại dự cảm không tốt, nhưng…
Vừa rồi An Quý Nhân khen hoa sen của nàng ta, Thư Phi nói muốn cho người ta đến đi dạo nhiều hơn, còn làm như tỷ muội, trò chuyện lâu như vậy.
Hiện giờ Quý Phi cũng khen, nếu như keo kiệt hơn, không khỏi quá mức…
Cho nên Thư Phi chỉ có thể căng da đầu: “Thần thiếp có thể làm được, tất nhiên đều theo ý của Quý Phi nương nương.”
“Ngươi khẳng định có thể làm được ~”
Ngu Đại chỉ chỉ một chỗ, cười dịu dàng: “Muội muội muốn vài cọng hoa sen kia nha… Tỷ tỷ có thể bỏ những thứ yêu thích này không?”
“Này!…”
Thư Phi mất khống chế đứng lên, khó có thể tin được nụ cười dịu dàng của Ngu Đại.
“…”
Nàng ta hít sâu một hơi, cố cười nói: “Quý Phi nương nương, thần thiếp ngàn dặm xa xôi gả tới Đại Vạn xa như vậy, muốn nhớ về cha mẹ ở cố hương nhưng mà không thể gặp bọn họ, đành phải mỗi khi nhìn vật nhớ người. Nhìn chỗ hoa sen này, trong lòng mới dễ chịu chút…”
“Quý Phi nương nương, thần thiếp vô cùng nguyện ý vì người làm ngựa làm chó nhưng chỗ hoa sen này… Là đồ vật cuối cùng để thần thiếp nhớ về cố quốc, mong Quý Phi nương nương thủ hạ lưu tình!”
“… Hơn nữa trong cung Quý Phi tỷ tỷ cũng không có hồ hoa sen nha. Hoa sen này phải nuôi ở trong ao, nuôi ở trong bùn mới đẹp.”
An Quý Nhân ở bên cạnh cũng đứng dậy, liếc mắt an ủi Thư Phi, nói.