Tiểu muội tận tình khuyên bảo: “Người xem, trời hôm nay tốt như vậy, không ra ngoài đi dạo thì sao được? Như thế này được không, nếu người ở bên ngoài dạo đủ nửa canh giờ, nô tỳ sẽ lập tức làm bánh đậu xanh cho người!”
“... Thật sao?”
Ngu Đại kéo lại áo ngoài, liếc xéo mắt nhìn tiểu nha hoàn.
Tiểu muội nắm tay, chém đinh chặt sắt: “Thật mà!”
“Hừ hừ, nói chuyện phải giữ lời đó. Nếu không bổn cung không tha thứ cho ngươi.”
“He he he, đương nhiên rồi!”
Cơ thể này không có gì khác ngoài việc dễ dàng khí hư thể nhược.
Thái y không đồng ý với việc nàng ăn đồ ăn có tính lạnh như bánh đậu xanh. Nhưng Ngu Đại thì thích, cho nên tiểu muội hay lấy cái này để dụ dỗ nàng.
“...”
Cùng tiểu muội làm tốt giao dịch không thể đưa ra ánh sáng nào đó, Ngu Đại rì rầm một tiếng: “Còn không phải dạo nửa canh giờ thôi sao? Bổn cung còn chưa đến mức nhẫn nại không nổi cái này… Có thể rút ngắn lại thành một nén nhang không?”
“... Nương nương!!!”
Ngu Đại che lại lỗ tai, dáng vẻ bó tay với tiểu nha hoàn: “Được, được rồi, được rồi mà…”
Câu nói kia nói ra sao nhỉ? Là phúc không phải họa, là họa không tránh khỏi.
Ngu Đại mới đi được hai bước, đối diện sắp đụng phải một nhóm người khác.
“... Là Hàn Tần, nương nương.”
Biết nương nương nhà mình đối với những người mới, người cũ trong cung không quan tâm, ngay cả mặt cũng lười nhớ. Tiểu muội thấy Ngu Đại nhìn nữ tử đứng đầu trang điểm lòe loẹt lộng lẫy kia, ghé vào tai nàng nhỏ giọng nhắc nhở.
Hàn Tần?
Quyền thế nhà họ Hàn cao hơn so với nhà họ Ngu. Nhưng con gái nhà họ Hàn không có địa vị cao như con gái nhà họ Ngu.
Đây là một chuyện xấu hổ nhưng thú vị.
Ngu Đại không có ý nhường đường cho Hàn Tần. Nàng thu hồi tầm mắt, đôi môi mang ý cười, duỗi tay sờ lên một cành hoa bên cạnh. Nàng nói với tiểu muội: “Nhìn cái này đi, đây là hoa Nam Giang mà bệ hạ nói sao?”
“...” Tiểu muội liếc mắt nhìn sắc mặt Hàn Tần một cái, nghẹn cười, đáp: “Đúng vậy nương nương.”
“...”
Hàn Tần là người có tính cách nóng nảy. Vốn dĩ mấy ngày nay bệ hạ không đi qua cung Trữ Tú đã khiến cho nàng ta rất bực bội. Lúc này thấy đầu sỏ gây tội, càng khiến nàng ta giận sôi máu. Nàng ta nghĩ đến việc mình tỉ mỉ chuẩn bị điểm tâm, đồ ăn sáng mà bị bệ hạ từ chối, nghĩ đến việc Ngu Đại không cần lo lắng làm điểm tâm mà có thể được bệ hạ yêu chiều… Trên mặt Hàn Tần nở một nụ cười không hề chân thành, bước lên trước.
Đi với nàng ta còn có Hiền Phi mới thăng vị lên chưa được bao lâu và hai Quý Nhân nhỏ.
“Ồ, đây không phải là Quý Phi nương nương luôn triền miên trên giường bệnh sao? Sao thế, hết bệnh rồi à?”
Một đám người mênh mông cuồn cuộn chạy đến, đứng đầu là Hàn Tần hành lễ không có tâm nhất.
Nàng ta không có sợ hãi như thế là do nắm chắc. Ai chả biết Quý Phi nương nương tính cách mềm yếu, yêu khóc chứ? Lần trước bị một Đáp Ứng nho nhỏ bắt nạt, vẫn là do bệ hạ ra mặt, mới ban chết cho Đáp Ứng kia.
Nói khó nghe thì Quý Phi nương nương chính là cục phân không ị được mà chiếm bồn cầu. Bây giờ trong cung không có Hoàng Hậu, Quý Phi quản lý lục cung, địa vị này cao quá nhỉ? Quyền lợi trên tay lớn nhỉ? Vậy mà còn có thể để người khác bắt nạt.
Đó không phải là vô dụng thì là cái gì?
Hàn Tần muốn nói, vẫn là nên sớm thoái vị xuống để làm một Quý Nhân là được rồi! Có thể nhìn được góc áo của bệ hạ, đã xem như ba đời Ngu Đại có phúc...
Quả nhiên, nghe thấy nàng ta không khách sáo chút nào, Quý Phi cũng chỉ hơi sửng sốt, sau đó cười ôn hòa: “Bệnh khá hơn chút nên lúc này muội mới nghe theo lời dặn của thái y ra ngoài nhiều hơn. Cảm ơn tỷ tỷ đã quan tâm.”