Editor: Miêu Bàn Tử Đào Vãn Tâm bị một bồn lửa giận bao phủ, không quan tâm cái gì, vọt tới trước mặt Tô Đát Kỷ, thẳng đến khi nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của nàng, lý trí mới lũ lượt kéo về.
Ả lấy cái gì liều với Tô Đát Kỷ?
Nàng có người nhà làm hậu thuẫn, có gia thế ưu việt làm chỗ dựa, thậm chí còn có Thì Đình bảo vệ nàng.
Mà ả, lại không có cái gì.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Cứng đối cứng, không phải là lựa chọn thông minh.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ả đã ẩn nhẫn lâu như vậy, cũng không thể thất bại trong gang tấc.
Đào Vãn Tâm khẽ cắn môi, một giây liền tháo xuống biểu cảm dữ tợn trên gương mặt.
Nhưng Tô Đát Kỷ không để ả có đường lui, nhíu mày hỏi:
"Có việc?"
Đào Vãn Tâm tranh thủ thời gian nhận sai, cúi đầu ấp úng nói:
"Không có."
Lúc đầu xông vào thì hùng hùng hổ hổ, bây giờ lại bày ra dáng vẻ ỉu xìu. Người nào không biết còn tưởng rằng nàng đang khiển trách ả.
Tô Đát Kỷ chưa từng tốt tới mức đem cơ hội cho người khác. Nàng phải đem thanh danh phản diện này ngồi cho vững!
Bằng không thì rất có thẹn với lương tâm nha~
"Cô không có? Tôi có."
Tô Đát Kỷ đứng dậy đi về phía toilet, ra hiệu cho ả đuổi theo.
Nàng lại nghĩ ra chiêu mới, muốn tra tấn mình tại nhà vệ sinh?
Nghĩ đến lúc trước bản thân bị nhục nhã ở địa phương dơ bẩn kia, sắc mặt Đào Vãn Tâm trắng bệch. Sâu trong nội tâm, những ký ức bị bắt nạt hồi còn bé lại trỗi dậy, chậm rãi lướt qua trước mắt làm ả phát run.
Đến cuối cùng Tô Đát Kỷ muốn làm gì?
Đào Vãn Tâm liều mạng nháy mắt với mấy nữ thư ký kia, thấy mấy cô gật đầu, lặng lẽ chạy đến văn phòng Tổng giám đốc cầu cứu, lúc này ả mới thả lỏng một chút, cất bước đi theo.
Ả nhắm mắt theo sát, mắt thấy Tô Đát Kỷ dừng bước trước bồn rửa tay, liền cúi đầu, không dám thở mạnh.
Thấy ả từ trong ra ngoài toàn là sợ hãi cùng thấp thỏm, Tô Đát Kỷ cười khinh miệt một tiếng.
Nàng đương nhiên biết rõ những cái thứ mà khi còn bé Đào Vãn Tâm phải chịu đựng. Editor: Miêu Bàn Tử
Bị giam trong nhà vệ sinh nhỏ xíu, kém chút nữa chết đói. Bị một con nhóc bất lương dìm đầu vào trong bồn cầu, kém chút nữa chết đuối. Bị con trai của bà dì kéo tới nhà vệ sinh, kém chút nữa bị cưỡng hiếp.
Nơi này chính là ác mộng của ả. Mà Tô Đát Kỷ liền cố ý lựa chọn địa phương như thế, để đánh nát mặt nạ dối trá của ả, đánh nát bức tường phòng thủ cuối cùng của ả.
Nàng lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống Đào Vãn Tâm, nhìn chằm chằm trọn vẹn hai phút. Ánh mắt sắc bén kia như gai nhọn đâm vào trong da thịt, làm cho Đào Vãn Tâm cảm thấy mình như ngồi trên bàn chông.
Cho đến khi trên cổ ả nổi lên một tầng da gà, Tô Đát Kỷ mới lười biếng dời mắt, hất cằm về chỗ bồn cầu, khẽ cười một tiếng,
"Đi, soi mặt vào bồn cầu mà nhìn xem, cô có tư cách gì mà cùng tôi đoạt Thì Đình?"
Cái giọng điệu khinh miệt này làm lông tơ của Đào Vãn Tâm trong nháy mắt dựng đứng lên.
Ả dùng tay gắt gao bóp lấy bắp đùi của mình, cố nhịn lại xúc động muốn nhào tới đánh Tô Đát Kỷ.
Thẳng đến khi trong miệng toát ra vị rỉ sắt quen thuộc, Đào Vãn Tâm mới phát hiện, mình đã cắn nát bờ môi.
"Chị, chị Ninh, em không hiểu, chị đang nói gì."
Ả khó khăn bày ra một gương mặt tươi cười đến khó coi, cố gắng duy trì một phần tôn nghiêm cuối cùng.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ lại liếc mắt ghét bỏ,
"Cười khó coi chết đi được, tôi vẫn tương đối thích lúc cô khóc hơn."
Thành công nhìn thấy nụ cười cứng đờ của Đào Vãn Tâm, nàng không những dừng lại mà còn cố gắng nói:
"Đáng tiếc cả nhà cô đều chết hết, đời này tôi không thể nhìn thấy cô khóc tang được. Hay là chờ tới lúc tôi cùng Thì Đình kết hôn, cô mới có thể khóc rống lên nhỉ?"
Nhìn thấy trên mặt của Tô Đát Kỷ không che giấu được đắc ý cùng miệt thị, tất cả ủy khuất, không cam lòng, phẫn hận cùng ghen ghét đọng lại qua nhiều năm của Đào Vãn Tâm bùng nổ!
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Một hai ba chúng ta cùng la~ Ahhhhhhhhhhhhhh!!!!!! Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~