Editor: Miêu Bàn Tử "Làm càn!"
Nàng ấy đang trù ai chết vậy!
Sắc mặt của Tiêu Ngự đen lại,
"Lại nói hươu nói vượn gì đó?"
Một câu nói kia nếu nói ra liền có thể trị nàng một cái tội đại bất kính.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ nghe xong cũng không nói chuyện, miệng phồng lên, phối hợp với nước mắt trào ra ngoài, không để ý hắn một chút nào.
"Mới nói nàng một câu, nàng còn ủy khuất cái gì?"
Thật sự là làm hư! Còn dám tức giận ngược lại hắn!
Trong giọng nói của Tiêu Ngự mang theo điểm không vui.
"Không phải",
Tô Đát Kỷ quay đầu, chóp mũi đỏ phừng phừng hít hít, nghẹn ngào một chút,
"Chỉ là gặp Hoàng Thượng xong, nô gia có thể đi trở về lãnh phạt rồi nhận lấy cái chết."
Lãnh phạt? Nhận lấy cái chết?
Tiêu Ngự liếc qua hai cái nô tài ở sau lưng vừa mới khóc đến ồn ào, hơi suy nghĩ một chút, trong lòng đã có ý định.
Hóa ra vật nhỏ này lấy lui làm tiến, được tiện nghi còn đến trước mặt mình khoe mẽ!
Hắn thật sự vừa bực mình vừa buồn cười, muốn diễn?
Vậy trẫm liền bồi nàng diễn!
Tiêu Ngự dang tay ra, kéo Tô Đát Kỷ vào trong ngực, sắc mặt không ngờ, mở miệng nói:
"Ồ? Là người nào gan to bằng trời, lại dám ban chết cho quý nhân của trẫm vậy?"
Hai tâm phúc của Trịnh quý phi cùng Lệ tần liếc nhau, nhìn bộ dáng này của Hoàng Thượng, lòng nóng như lửa đốt, sợ Tô Đát Kỷ ác nhân cáo trạng trước, cùng nhau tiến lên rồi quỳ xuống dập đầu lia lịa,
"Hoàng Thượng, trước đó là tiểu chủ muốn móc hai mắt người khác, sau đó mới xảy ra chuyện!"
"Ồ?"
Tiêu Ngự lại ra vẻ kinh ngạc, cúi đầu hỏi lại vật nhỏ trong ngực,
"Tại sao nàng lại tàn nhẫn như vậy, muốn đi móc hai mắt người khác?"
Hai người quỳ trên mặt đất mắt sáng lên, Hoàng Thượng vẫn là thánh minh, sẽ không bị cái hồ ly tinh này che mờ mắt. Editor: Miêu Bàn Tử
Tô Đát Kỷ khéo léo núp ở trong ngực Tiêu Ngự, hừ một tiếng,
"Nô gia không có kiệu để ngồi, Chiêu Dương Điện lại xa như vậy, đi qua đến đó chân đều đau. Đã vậy còn không để cho người ta ngồi xuống, đây không phải là cố ý khi dễ nô gia sao!"
"Lại nói, nô gia chỉ là dọa hắn một chút, chẳng lẽ hai người nô gia với Bán Hạ có thể vượt qua Trịnh quý phi, tự tay móc hai mắt của tiểu thái giám kia?"
"Ân..."
Tiêu Ngự trầm ngâm một tiếng,
"Nói cũng không phải không có lý."
Tâm phúc hai bên vừa vội,
"Đây chỉ là những lời tiểu chủ muốn nói, nhưng sau đó lại muốn tát Lệ tần nương nương, còn dùng vũ khí làm tay nương nương bị thương, hơn nữa lại mở miệng chống đối Trịnh quý phi nương nương. Mỗi chuyện này đều phạm tội đại bất kính, Trịnh quý phi nương nương chỉ trừng phạt một chút, để ngài ấy tỉnh táo lại, cũng không có bảo là đánh rồi giết ngài ấy. Các vị chủ tử ở Chiêu Dương Điện có thể làm chứng, xin Hoàng Thượng minh giám!"
"Vậy các ngươi gọi các vị kia tới đây",
Tô Đát Kỷ phun ra ngôn từ sắc bén,
"Để cho các vị đó thề, lấy lương tâm nói một chút, đến cuối cùng là ta khiến Lệ tần bị thương, hay là Lệ tần đi lên muốn tát vào mặt ta mặt, bị ta kịp thời chặn lại?"
"Còn có Trịnh quý phi kia để cho một người ốm yếu như ta quỳ gối trên bàn đá, dưới mặt trời chói chang sáng rực hai canh giờ, ta không bị thiêu đến cháy thì chân cũng phế đi. Đối với một vũ cơ mà nói, không thể khiêu vũ còn không bằng giết ta đây!"
Miệng lưỡi nàng bén nhọn, từng chuyện đều bị nàng đánh trở về, khiến bọn họ á khẩu không trả lời được.
Tiêu Ngự có chút hăng hái nhìn bộ dáng chiến đấu của nàng, cực kỳ giống như một động vật nhỏ xù lông nhe răng đe doạ kẻ thù, cực kỳ sinh động thú vị, trong lòng không khỏi khẽ động.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
【 Đinh! Độ thiện cảm +5 điểm, tiến độ trước mắt -18/100 】
Hệ thống:...
Nhìn hồ ly tinh này cãi nhau với người khác cũng có thể tăng độ thiện cảm sao?
Vị nam chính này, sở thích của ngươi thực sự có chút ờmmm... Độc đáo a!
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Hoàn Thựn cũng thích ăn dưa như người bìn thừn:)))) ủa, mà ổng có phải người bìn thừn đâu nhể:v Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~