Editor: Miêu Bàn Tử Hửm, chỉ là một mật thám nho nhỏ cũng mang khẩu khí thật lớn.
Náo một màn như thế, thì ra là bình dấm chua bị đổ sao?
Tiêu Ngự cảm thấy mới lạ cực kỳ.
Mỗi một phi tử đều ước gì đem bốn chữ "Hiền lương rộng lượng" viết lên mặt cho hắn nhìn, kết quả mật thám này lại không chút che dấu cảm giác thành đố phụ ở trước mặt hắn.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Là nàng quá ngu xuẩn, hay là nói... Nàng đã rơi vào cạm bẫy sủng ái của hắn, có chút lâng lâng rồi?
【 Đinh! Độ thiện cảm +10 điểm, tiến độ trước mắt -8/100 】
Sau khi nhận biết xong, tâm tình của Tiêu Ngự rất tốt.
Hắn đưa tay kéo tiểu yêu tinh từ dưới đất lên, nhéo nhéo gương mặt trắng trẻo của nàng, giễu cợt nói:
"Trẫm đã độc sủng nàng nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ không thể dừng lại hay sao?"
Tô Đát Kỷ ngoác miệng ra, rất không cao hứng,
"Nô gia thời thời khắc khắc mong nhớ, cả ngày lẫn đêm đều muốn nhìn thấy Hoàng Thượng, làm như vậy có cái gì không đúng? Chính là độc sủng cả một đời cũng không đủ đâu!"
Bộ dáng khả ái sinh động lúc này của nàng cực kỳ giống tiểu hồ ly.
Thấy Tiêu Ngự cười như không cười nhìn nàng, Tô Đát Kỷ giẫm chân nhỏ một cái, lại bắt đầu không giảng đạo lý mà làm nũng,
"Nô gia mặc kệ ~ nô gia muốn mỗi ngày đều ở chung với Hoàng Thượng, chiếm lấy Hoàng Thượng không thả!"
Vừa nói xong, ngón tay nàng nắm lấy long bào của hắn, kéo hắn vào bên trong phòng.
Khí lực của Tô Đát Kỷ rất nhỏ, hoàn toàn không kéo nổi một nam nhân có vóc người cao lớn thẳng tắp như hắn, nhưng không biết là mùi hương trên người nàng quá mê người, hay là ánh mắt quá mị hoặc, chân Tiêu Ngự liền không tự chủ được mà tự động đi theo nàng vào.
Đợi đến quanh thân mát lạnh, hắn mới giật mình, không biết từ lúc nào mà mật thám này đã cởi áo choàng của mình!
Thuốc kia được giấu ở bên trong áo choàng!
Không có thuốc, làm sao hắn có thể vượt qua đêm dài đằng đẵng như thế này?
Tiêu Ngự giật mình, trực giác muốn đưa tay lấy áo, không nghĩ tới một bàn tay nhỏ non mịn so với hắn còn nhanh hơn, chui vào bên trong áo choàng.
"Ách a..."
Móng vuốt nhỏ mềm mại không xương mang theo một chút ý lạnh, trực tiếp sờ lên bên eo của hắn, thân thể mềm mại uyển chuyển liền dán vào, không lưu lại một khe hở.
Thân thể Tiêu Ngự cứng đờ một chút.
Trong mắt hồ ly dập dờn sóng nước,
"Hoàng Thượng ~ hiện tại không còn sớm, nô gia hầu hạ ngài nghỉ ngơi a~"
Thanh âm của nàng kiều nhuyễn vô cùng, lộ ra mị hoặc vô tận, Tiêu Ngự chỉ cảm thấy một cỗ tê dại, từ dưới lướt lên trên, sau đó trải rộng khắp toàn thân, mặc cho nàng dẫn hắn đến nằm trên giường.
Màn che tua rua hững hờ buông xuống, bên trong không gian thu hẹp khiến hai người kề sát với nhau, thậm chí hắn có thể cảm giác được hô hấp của Tô Đát Kỷ phất ở trên người mình.
Nhóm cung nhân bên ngoài dập tắt vài ngọn nến, trong nháy mắt bên trong mờ ảo không ít. Hương thơm khiến người ta hoa mắt loạn thần kia lượn lờ quanh chóp mũi, sau đó xông vào che đi suy nghĩ của hắn. Hắn cảm thấy tiểu yêu tinh này xinh đẹp không có gì sánh được.
Trong phút chốc, không khí mập mờ tràn lan như mây mù, khiến cho người ta phá lệ muốn làm một chút sự tình xấu hổ.
Toàn thân Tiêu Ngự cứng đờ nằm ở chỗ đó, một cử động nhỏ cũng không dám động, sợ va phải nàng.
Bản lĩnh câu người của mật thám này quá mạnh, cho dù là làm qua, hắn cũng không thể bị trúng kế!
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Đương nhiên Tô Đát Kỷ cảm thấy cơ bắp căng cứng của hắn. Nàng che đậy nụ cười xấu xa ở khóe miệng, chân ngọc vừa nhấc lên liền đặt ngang hông hắn, cả người mềm oặt dính lên, cả giận nói:
"Hoàng Thượng, ngài thất thần! Ngài đang suy nghĩ đến những nữ nhân khác phải không!"
Tiêu Ngự còn chưa kịp nói chuyện, tiểu yêu tinh này dùng sức liền xoay người lên, cả người chuyển hướng trực tiếp ngồi ở trên người hắn!
"Ngày hôm nay là nô gia chưa đủ tao, hay là ánh mắt Hoàng Thượng ngài quá cao đây?"
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Nô còm men:)))) Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~