Editor: Miêu Bàn Tử
Trên bàn rồng vốn bày biện tấu chương vừa được trình lên, đồ chặn giấy cùng nghiên mực và bút lông.
Mà Tiêu Ngự vừa lật bàn, đám đại thần quỳ ở dưới hết thảy gặp tai vạ.
Đặc biệt là Triệu Thái Phó cầm đầu, đầu bị nghiên mực đập trúng, bao nhiêu mực đều bị tưới hết lên mặt, kém chút nữa ngất đi.
Một trận khói lửa tràn ngập trong triều, Tiêu Ngự giận tím mặt phẩy tay áo bỏ đi mà kết thúc.
Đám lão già này chân thì co cóng run rẩy, tay thì trói gà còn không chặt mà còn muốn kéo bè kết cánh để tạo phản, thực sự không biết xấu hổ!
Trong lòng của hắn tức giận không chịu nổi, không kiên nhẫn tiếp tục đợi ở trong Càn Nguyên điện mà phê những cái tấu chương kia, liền bỏ đi tới Thiên Điện.
Không nghĩ tới lại bị Bán Hạ ngăn lại ngoài cửa.
"Hoàng Thượng cát tường, thân thể của chủ tử khó chịu, không thể gặp ngài. Chủ tử nói nếu ngài đến đây liền mời ngài trở về."
Bán Hạ cúi đầu, nói năng cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc giận tới long nhan.
Nhưng Tiêu Ngự nghe xong Tô Đát Kỷ bệnh thì càng phải vào, vừa đẩy cửa vào vừa lo lắng hỏi Bán Hạ bên cạnh:
"Có gọi thái y không? Thái y nói thế nào?"
Bán Hạ không chỉ không đáp, ngược lại "Phù phù" một tiếng, vượt lên trước quỳ gối trước người hắn, ngăn đường đi của hắn, trong cổ họng đều là nghẹn ngào,
"Cầu Hoàng Thượng trở lại. Chủ tử nói, nếu nô tỳ để Hoàng Thượng đi vào rồi lây bệnh, chủ tử sẽ đem nô tỳ đưa đến Thận Hình Ti!"
"Cầu Hoàng Thượng khai ân!"
"Cầu Hoàng Thượng khai ân!"
Bán Hạ liên tục dập đầu, đôi chân muốn bước lên phía trước của Tiêu Ngự liền treo ở không trung.
Tiểu yêu tinh xưa nay không phải là cái người thích tra tấn nô tài, nàng phân phó Bán Hạ như vậy, thật ra... Là ẩn dụ cho việc khuyên hắn lui bước.
Nàng không muốn gặp hắn.
Hoặc là nói, trải qua sự tình tối hôm qua, nàng không dám gặp hắn.
Bên tai vang vọng lên âm thanh cầu khẩn "Đừng lại đối xử tốt với ta", Tiêu Ngự liền thu chân lại,
"Phùng Lực, trong lúc Lý Quý tần sinh bệnh phải tăng gấp đôi chiếu cố, người không có phận sự không được bước vào đây quấy rầy."
Hắn phân phó xong liền liếc mắt nhìn vào bên trong phòng, sau đó thở dài quay đi.
Hắn cần cho nàng một chút thời gian.
Tô Đát Kỷ tránh mặt một cái, liền tránh ba ngày.
Mỗi ngày nàng nằm ở trên giường cực kỳ nhàm chán, đồ ăn hằng ngày đưa đến đều là thanh đạm tốt tiêu hoá, kém chút nữa làm nàng quên mất vị dầu mỡ ra sao.
Hệ thống nhìn nàng ngày ngày lật qua lật lại trên giường, thậm chí nhàm chán đến mức bắt đầu tự thắt tóc mình chơi, rốt cục cũng không nhịn được,
【 Hồ ly tinh, ngươi giả vờ bệnh có ý nghĩa gì không? 】
Cho dù "đau lòng" không gặp nam chính nhưng độ thiện cảm cũng không có tăng lên nha.
Tô Đát Kỷ tự thắt tóc đen của chính mình, một hồi bày thành hình chữ S, một hồi bày thành hình chữ B, rất ư là bất đắc dĩ thở dài,
"Ta đang chờ người a~"
"Ai mà biết hắn lằng nhà lằng nhằng nhiều ngày như vậy còn chưa tới, ngay cả đớp cứt khi còn nóng cũng không đớp kịp, còn muốn đoạt hoàng vị? Hừ, khó trách bị nam chính giết không chừa mảnh giáp."
Hệ thống cân nhắc tỉ mỉ một chút ý tứ trong lời nói của nàng, sau đó bừng tỉnh đại ngộ:
【 Ngươi đang chờ Vương gia? 】
Tô Đát Kỷ không nói chuyện, trả lời hắn là một phi tiêu bắn tới trên cây cột.
"Đến rồi!"
Ánh mắt nàng sáng lên, cơ hồ là nhảy dựng lên, không kịp chờ đợi đứng dậy đưa tay lấy nó xuống.
Bên trên phi tiêu mang theo một tờ giấy, cùng một cái lọ nho nhỏ.
Vương gia muốn nàng hạ độc Tiêu Ngự!
Ám vệ ẩn nấp cấp tốc đem tin tức này bẩm báo cho Tiêu Ngự.
Lúc hắn nghe xong, đang rơi vào trong trạng thái trầm tư thì đột nhiên Phùng Lực tràn đầy phơi phới tiến vào,
"Chúc mừng Hoàng Thượng, Lý Quý tần nương nương đã khoẻ! Còn tự mình xuống bếp, phân phó nô tài mời ngài đến dự!"
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Ủa, vương gia? Ngài là ai trong cuộc tình này????:)))))))
Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~