Editor: Miêu Bàn Tử
Trong nháy mắt không khí vô cùng tĩnh mịch.
"Không có khả năng!"
Tô Đát Kỷ đột nhiên kêu lên, chỉ vào kia lão thái y, thanh âm khiển trách sắc nhọn vô cùng,
"Lão lang băm này khẳng định xem sai bệnh rồi!"
"Hoàng Thượng làm sao lại bị bệnh này, ngươi nói hươu nói vượn, nguyền rủa Thánh thượng, cẩn thận bản cung chặt ngươi đầu!"
Lão thái y chỉ quỳ trên mặt đất không có phản bác, một bộ dáng muốn đánh muốn mắng tùy ý.
"Có ai không, tìm thái y bản lĩnh tới cho bản cung, kéo cái tên lang băm này ra ngoài chặt đầu!"
Nghe Tô Đát Kỷ cơ hồ là sụp đổ ở bên cạnh lớn tiếng vừa gọi vừa mắng, lúc này Tiêu Ngự mới tỉnh hồn lại, rốt cục cũng tìm về âm thanh của mình,
"Phiên Phiên, không được vô lễ."
Lão thái y này nhìn hắn lớn lên, coi như đã là một phần ruột thịt của hắn, cho dù như thế nào cũng sẽ không đem loại sự tình này ra nói đùa.
"Lư thái y, xin đứng lên",
Hắn cố gắng để cho mình nhìn tỉnh táo một chút, nhưng vẫn không ngăn được sự suy sụp trong lời nói,
"Cái mạng này của trẫm, cùng an nguy của quốc gia liền giao trên tay ngài."
Lão thái y trùng điệp dập đầu một cái,
"Lão thần nhất định sẽ dốc hết toàn lực!"
Lập tức Tiêu Ngự được đưa về Càn Nguyên điện nghỉ ngơi, những thứ đồ ở Thiên Điện cũng dựa theo yêu cầu của Lư thái y khóa lại.
Lư thái y không hổ là người đứng đầu Thái Y Viện, kinh nghiệm phong phú, xử sự già dặn, an bài tất cả mọi chuyện đâu vào đấy.
Đầu tiên, ông phân phó những người khác sắc thuốc huân hương trừ độc, lại cách ly những người đã từng tiếp xúc với Tiêu Ngự ra.
Một người bị bệnh đậu mùa là chuyện không may, nhưng nếu như người người đều truyền nhiễm thì đó chính là một tai họa lớn!
Khẩn cấp xử lý xong hết thảy, Lư thái y lại mời Trịnh quý phi đi theo chủ trì đại cục hậu cung.
Hoàng Thượng xảy ra chuyện lớn như vậy, trước tiên phải ổn định bên trong, thì bên ngoài mới không gây sai lầm.
Trịnh quý phi cũng không phải ngồi không, trước hết giết gà dọa khỉ, đánh hai thái giám và cung nữ ăn nói luyên thuyên, ra lệnh cấm chỉ cung nhân bên ngoài truyền tin tức, ổn định hậu cung.
Nhưng khi đến chỗ không người, nàng ta vẫn không nhịn được hỏi một câu,
"Lúc Hoàng Thượng xảy ra chuyện là ở trong viện Lý Quý tần, có khả năng là nàng ta dùng biện pháp gì đó để hạ độc Hoàng Thượng không?"
Lư thái y nhìn nàng ta một cái, cúi đầu cung kính đáp,
"Bệnh này mặc dù độc, nhưng cũng không phải phát tác tại chỗ. Hơn nữa, người hạ độc muốn lây nhiễm mà bản thân không bị nhiễm độc, chuyện này không có khả năng."
Hai câu trả lời liền trực tiếp đem Tô Đát Kỷ loại bỏ hiềm nghi.
Nhìn thấy biểu lộ Trịnh quý phi rất không hài lòng, Lư thái y yên lặng buông mắt xuống, nghĩ đến lúc bản thân rời Càn Nguyên điện, Tiêu Ngự cố ý gọi ông lại, nói ông che chở vị ở Thiên Điện này một chút, không muốn để cho vị ấy bị ủy khuất. Cho nên ông mới dự liệu loại tình huống này.
Bây giờ Tô Đát Kỷ bị cách ly, Trịnh quý phi cũng không dám tới cửa đi tìm nàng phiền phức, chỉ có thể coi như không thấy mà thôi.
Còn nữa, Tiêu Ngự bị bệnh như thế, trong hậu cung càng có nhiều chuyện nàng ta quan tâm hơn, công việc bề bộn ngáng chân tâm tư chơi bời của nàng ta.
Trong đó phiền toái nhất chính là để ai đi chiếu cố Tiêu Ngự.
Trước đó cung nhân bên cạnh hắn đều bị ngăn cách ra chỗ khác, mà hàng trăm người khác trong cung đều không muốn đi.
Biết rõ là con đường chết, ai lại muốn chui đầu vào?
Thế nhưng bên người Tiêu Ngự không thể thiếu người, các nô tài không đi, chẳng lẽ lại muốn nàng ta tự mình đi hầu hạ hay sao?
Ngay tại lúc Trịnh quý phi gấp gáp đến tức giận, ma ma tâm phúc đột nhiên vui vẻ đến báo,
"Chiêu Tiệp Dư chủ động nói rằng nàng ta nguyện ý đi hầu hạ!"
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~