Editor: Miêu Bàn Tử
Có Tô Đát Kỷ làm bạn, Tiêu Ngự cảm thấy dù cho sinh bệnh bị giam lại, cũng không có buồn khổ như vậy.
Tiểu yêu này lại cổ quái như vậy, ngày nào cũng mang đến tiếng cười cho hắn.
Nhưng hắn không thể vui vẻ được bao lâu.
Bởi vì... Tô Đát Kỷ bị truyền nhiễm.
Không biết có phải bởi vì thân thể nàng mảnh mai hay không, ngày thứ hai đi vào Càn Nguyên điện bệnh tình liền phát tác, thậm chí so với hắn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Đốm đỏ tràn lan khắp thân thể không nói, uống những cái thứ thuốc kia xong lại thượng thổ hạ tả. Ngắn ngủi mới hai ngày mà cả người nàng liền gầy đến hốc hác.
Hệ thống thấy dạng này của nàng, mới hiểu được vì cái gì mà trước đó ở Càn Nguyên điện, hồ ly này lại ăn uống thả cửa kém chút nữa bể bụng. Thì ra là chuẩn bị cho lúc này a!
Đương nhiên, càng có khả năng chính là, hồ ly biết sau khi tới chỗ này chỉ có thể ăn cháo loãng mỗi ngày.
Tiêu Ngự cực kỳ đau lòng, muốn sờ mặt nàng, Tô Đát Kỷ lại quay đầu tránh đi,
"Hiện tại nô gia rất xấu."
Mặt mũi tràn đầy đốm đỏ đương nhiên chả có cái quái gì đẹp mắt, đại khái đây chính là khoảnh khắc xấu nhất từ lúc Tô Đát Kỷ chào đời cho tới nay, nhưng ở trong lòng Tiêu Ngự nàng so với lúc trước càng đẹp hơn.
"Nói bậy! Nếu như Phiên Phiên mà xấu, nữ tử khắp thiên hạ này nghe được thì chắc sẽ khóc thành tiếng mất."
Hắn không nói tiếp mà vươn tay kéo nàng vào trong ngực, cúi người hôn một cái lên mặt nàng.
Tràn đầy trân quý cùng trìu mến.
Bởi vì Tiêu Ngự biết, cuộc sống như thế, rất có thể là qua một ngày liền ít đi một ngày.
Đơn thuốc Lư thái y kê đều là nhằm vào bệnh đậu mùa, đối với chất độc của Tô Đát Kỷ đương nhiên không có bất kỳ chỗ dùng nào.
Lại thêm Tô Đát Kỷ hạ độc cho mình, nặng gấp mấy lần so với Tiêu Ngự, thế là không cách mấy ngày, mấy đốm đỏ trên mặt nàng liền chuyển biến xấu, biến thành từng viên bong bóng, sau đó lại biến thành bọc mủ đáng sợ y như con cóc.
Lúc này, nàng thật sự bị vẻ xấu xí của mình doạ đến buồn nôn.
Thời điểm Tiêu Ngự tới tìm Tô Đát Kỷ, nàng đang núp ở bên cạnh một cái ao nhỏ bên cạnh vụng trộm khóc.
Tất cả những đồ vật soi được bên trong Càn Nguyên điện đều bị người ta lấy đi hết, Tô Đát Kỷ chỉ có thể nhìn thấy mặt nước phản chiếu ra gương mặt mình, mở miệng phàn nàn với hệ thống,
"Cũng may bình thường ta không thấy mặt mình, bằng không vừa nhìn thấy liền thắt cổ chết quánh cho rồi."
Hệ thống nhìn thần trí của nàng cùng hắn phàn nàn này nọ, ngoài mặt lại khóc nức nở đến Phong Sinh Thủy Khởi*, hắn thật sự không muốn nói chuyện.
Nàng đè nén tiếng khóc nức nở, khóc đến cả trái tim Tiêu Ngự đều thắt chặt, liền đưa tay kéo nàng lên ôm vào trong ngực.
Lực đạo kia giống như là muốn nhập nàng vào trong thân thể của hắn.
Trừ cái này ra, Tiêu Ngự cũng không biết có thể an ủi nàng thế nào mới đủ.
Tiểu yêu này ngày bình thường huênh hoang như thế, bây giờ lại vì mình mà hủy đi dung mạo, phần nhân tình này hắn thiếu nàng.
Tô Đát Kỷ bất thình lình bị ôm giật nảy mình, nhận ra là hắn, lúc này cả người cũng thả lỏng ra, lập tức liền ngừng khóc.
Mang mạng che mặt ngăn trở mặt, nàng giả bộ như không có việc gì mà nói:
"Sao Hoàng Thượng lại tới đây?"
"Cá nuôi ở đây thật đẹp, nô gia nhìn đến nhập thần nữa nha~"
Diễn xuất vụng về như vậy khiến Tiêu Ngự càng đau lòng không chịu nổi.
Vì không để cho hắn lo lắng, nàng còn phải vụng trộm khóc, đem tất cả ủy khuất cùng khổ sở giấu ở trong lòng, mà mỗi ngày còn phải nghĩ cách làm hắn vui vẻ.
Thật là một kẻ ngốc nhất trên đời này!
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
- Phong Sinh Thủy Khởi: gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. ( Trích bên Tàng Thư Viện)
Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~