Editor: Miêu Bàn Tử "A, Vãn Tâm?"
Tô Đát Kỷ hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy chê cười,
"Gọi tên thật thân mật nha! Thế anh có nhớ rõ anh xưng hô với vị hôn thê đây thế nào không?"
Xưng hô với nàng như thế nào?
Thì Đình nhớ lại một chút, ngây ngẩn cả người.
Ở trong cuộc sống của hắn, hình như cũng không có xưng hô với nàng.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Mỗi lần liên lạc đều là Ninh Quân Tuyền chủ động gọi đến, hắn chỉ cần trả lời đơn giản, đối với sự quan tâm của nàng chỉ "Ừ, à" qua loa một chút, nói chuyện đều không nói quá hai câu, chớ nói chi là chủ động bảo nàng.
Thì Đình nhớ tới buổi sáng hắn muốn gọi điện thoại mắng nàng thì trong danh bạ còn chẳng tồn tại số điện thoại của nàng.
Trong ấn tượng của hắn, lần mà gọi nàng nhiều nhất chính là buổi tối hôm qua.
Ba chữ "Ninh Quân Tuyền" - gọi cả tên lẫn họ, xa cách đến cực điểm.
Hai hàng lông mày anh tuấn của Thì Đình nhăn lại. Hắn không có chú ý đến, vị hôn thê so với chức vụ bình thường trong công ty, gần gũi với cuộc sống của hắn hơn.
Bọn họ dường như không giống nhau.
Tô Đát Kỷ nhìn hắn lâm vào suy nghĩ, cố nén xúc động trợn trắng mắt.
Lúc trước Ninh Quân Tuyền quá nhu thuận, quá ẩn nhẫn, vẫn luôn chịu ủy khuất, không hiểu cái bản thân mình cần, mới khiến cho Thì Đình có một loại cảm giác "Duy trì tình trạng như vậy rất tốt", căn bản không chú ý đến cảm thụ của nàng.
Thậm chí ở trong lòng của hắn, Ninh Quân Tuyền như con búp bê tinh xảo trong tủ kính, sẽ không khóc không nháo, chỉ có một gương mặt tươi cười, mức độ tồn tại cực kỳ thấp. Ngay cả vị hôn thê mấy tháng không liên lạc, đối với hắn mà nói cũng không thấy có cái gì không đúng.
Nhưng Tô Đát Kỷ không muốn như vậy.
Nàng muốn để Thì Đình hoàn toàn nhớ kỹ nàng, biết nàng có tình cảm, còn có giấc mộng mà mình đang theo đuổi!
Nàng còn muốn gõ cửa trái tim cái vị không hiểu tình cảm này, để hắn nếm thử mùi vị tình yêu của mối tình đầu!
Đương nhiên.
Là mùi vị thất tình.
Khóe miệng Tô Đát Kỷ điên cuồng mẹ nó giương lên. Editor: Miêu Bàn Tử
Thấy Thì Đình trầm mặc không nói chuyện, nàng càng hăng hái.
Một tay nắm chặt quần áo, Tô Đát Kỷ bày ra một bộ dáng đau lòng nhức óc, chán nản nói:
"Thì Đình, tôi không biết có phải anh bị Đào Vãn Tâm dụ dỗ hay không. Hiện tại tôi cũng không muốn biết."
"Nếu như anh nguyện ý tin tưởng cô ta vô tội, thuần khiết, vô dục vô cầu, vậy anh cứ tin đi. Còn tôi... Anh muốn tin hay không tôi cũng không cần!"
"Ba!"
Một tiếng thanh thúy vang lên.
Tay còn lại của nàng đánh rớt tay Thì Đình đang cản ở trước mặt, vặn cửa đi ra ngoài.
Vừa bước ra một bước, Tô Đát Kỷ dừng lại.
"Thì Đình..."
Nàng đưa lưng về phía hắn, ánh mặt trời buổi sớm vừa vặn chiếu lên trên thân ảnh tinh tế đứng đó, có thể cảm nhận được một loại gắng gượng quật cường.
"Thật sự là buồn cười. Tình cảm của chúng ta nhiều năm như vậy, lại không bằng mấy tháng sớm chiều cô ta ở chung với anh."
Bên trong giọng nói Tô Đát Kỷ tràn ngập thất vọng cùng thê lương,
"Là một người tôi đã từng thích vài chục năm, anh, thật sự khiến tôi thất vọng cực độ!"
Nói xong, nàng cũng không tiếp tục ở lại, nhanh chân rời đi.
Quyết đoán, quyết tuyệt lại thoải mái.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Để cho một mình Thì Đình đứng dưới ánh mặt trời, im lặng nhăn mặt.
"Đã, từng thích?"
Ba chữ này, nghe thế nào cũng không thấy vui sướng.
Nàng có ý tứ gì, hiện tại nói là không thích hắn nữa?
Đại tổng tài Thì đối với tình cảm một chữ cũng không biết, đoán không ra tâm tư của con gái, không hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, lại càng không hiểu nàng lấy đâu ra can đảm như vậy.
Chỉ là... Vì cái gì mà ẩn sâu trong lòng có một âm thanh nói cho hắn biết, ngay tại một khắc khi nãy, hắn đã mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng mà sau này không tìm về được?
—— —— —— ——
Tô hồ ly chính thức xoay người làm chủ nhân nha!
Còn đại tổng tài Thì mở ra hình thức bị ngược đãi~
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Trời mưa nên sầu đời:))))))) Sắp có drama để hít nè hahah:))))))) Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~