Editor: Miêu Bàn Tử Đợi đến khi Tô Đát Kỷ thảnh thơi gặm xong cái cánh gà cuối cùng, đem xương đặt ở trên dĩa, rốt cục cũng có người không kiềm được.
Thì Đình trực tiếp gọi tới di động của nàng, thanh âm trước sau như một, nghiến răng nghiến lợi,
"Ninh Quân Tuyền, tôi yêu cầu cô, hiện tại, ngay lập tức, đến phòng làm việc của tôi!"
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Tô Đát Kỷ liền cười, ngươi nhận thua sớm một chút liền tốt hơn rồi. Ta cũng không cần tìm một đống diễn viên đưa qua như vậy.
Bỏ ra hơn mấy trăm đó! Có thể mua rất nhiều gà nướng đó! ( Chị gái, nhà chị hơi bị giàu đó:) Tiếc làm giề!!!)
Nàng uể oải ngồi ở trên nệm lót, sờ sờ bụng nhỏ tròn vo của mình, dứt khoát phun ra hai chữ,
"Tôi không."
Thì Đình kém chút nữa lật bàn tại chỗ.
"Cô muốn tôi công bố tin tức đính hôn trong ngày hôm nay?"
Tô Đát Kỷ lại không mắc bẫy này,
"Anh thích công bố liền công bố đi. Dù sao đến lúc đó, mất mặt cũng không phải là tôi."
Nàng nói xong liền đưa di động từ bên tai ra, chuẩn bị cúp máy.
Chỉ là... Ngay tại cái khoảnh khắc ngắn ngủi này, một cái tay khác nhanh chóng nhấn phía trên màn hình.
Giọng nói ngọt ngào của nữ minh tinh lập tức truyền ra,
"Khoảng cách đến sân bay còn khoảng hai mươi phút, xin mời quý khách đi thẳng... Tút tút tút..."
Sau khi tung ra manh mối, Tô Đát Kỷ cắt đứt trò chuyện, cười như kẻ trộm.
Tin tức mấu chốt như thế đương nhiên không có thoát khỏi tai Thì Đình, hắn lập tức hiểu rõ. Nữ nhân ghê tởm này đang trên đường đến sân bay, chuẩn bị chạy trốn! Editor: Miêu Bàn Tử
Khó trách không có cảm giác đối với lời uy hiếp kết hôn của hắn.
Được.
Được lắm!
Tay hắn dùng sức nắm chặt điện thoại di động, lực đạo kia như muốn bóp nát nó.
Khiêu khích lặp đi lặp lại như thế, trực tiếp khơi dậy tính chiến đấu của Thì Đình. Hắn giận quá thành cười, trực tiếp gọi một cú điện thoại khác.
Thế là hai mươi phút sau, Tô Đát Kỷ không chỉ không tới sân bay, ngược lại xuất hiện ở trong văn phòng Thì Đình.
Chính xác mà nói, là bị hai anh giai bảo vệ áo đen lực lưỡng vạm vỡ, gánh tới.
Tay chân của nàng vừa khôi phục tự do, lập tức tức giận, tiến lên một tay nắm chặt cà vạt của hắn,
"Thì Đình! Anh có biết xấu hổ hay không! Thế mà phái người bắt cóc tôi!!!"
Nhìn xem cái khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia tức giận đến phồng má, Thì Đình không khỏi cảm thấy ngột ngạt nhẫn nhịn cả một buổi sáng, tất cả đều tiêu tán sạch sẽ.
Cà vạt nắm chặt, hắn cũng không tức giận, nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào hai mắt Tô Đát Kỷ. Sau đó đưa tay phủ trên tay của nàng, ngón tay thon dài linh hoạt lật một cái, cà vạt bị nắm liền cởi ra.
Sau đó hắn thuận thế hướng về phía tay nhỏ bóng loáng, quấn lại, siết chặt.
Đôi tay của Tô Đát Kỷ liền bị cà vạt tơ lụa trói lại.
"Anh làm gì vậy! Anh buông ra cho tôi!"
Nàng tức đến giơ chân, gương mặt trắng noãn bởi vì lửa giận đày đầu mà trở nên đỏ bừng, giống như cây đào mật chín mọng.
Hắn nhớ lại tối hôm qua, lặp đi lặp lại, trong trong ngoài ngoài, hưởng thụ thật lâu, xác thực, nàng thơm ngọt ngon miệng hơn so với khi hắn nếm qua cây đào mật ngon nhất.
Thì Đình híp cặp mắt phượng lăng lệ một chút, che khuất màu mực dày đặc bên trong, mất tự nhiên đưa tay nới lỏng cổ áo.
"Tôi không."
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Hắn đem hai chữ vừa rồi Tô Đát Kỷ nói trong điện thoại, trả lại cho nàng.
"Anh! Anh biến thái!"
Tô Đát Kỷ trừng tròng mắt, tức giận mắng,
"Đến cuối cùng anh muốn làm gì!"
Thì Đình thấy nàng không có biện pháp, cảm thấy mừng thầm, cao cao tại thượng nhìn nàng nói:
"Đứa bé của Thì Đình, không thể lưu lạc ra bên ngoài, nhận người khác làm cha!"
- -------------
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa: - Tiết tháo là gì? Có cưới vợ được không? - Thì Đình said:) Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân áiMeo~