Edit: voi còi
Sau khi lấy nha bộ xuống Đổng Thuần An lập tức lại là người đẹp đứng đầu của trường, những chàng trai hâm mộ danh tiếng mà đến nhiều vô số kể, có chút tin tức linh thông biết được ngày hôm qua cô bị cướp, liền đề nghị muốn tới bảo vệ người đẹp.
“Tránh ra!” Đổng Thuần An chỉ nói hai chữ là có thể đem người đánh vào trong địa ngục.
“Bạn không cần luôn cự người ở ngoài ngàn dặm như vậy! Mình cũng chỉ có ý tốt a!”
Vẻ mặt chàng trai đau khổ cầu xin nói.
“Bạn không biết kết cục của hai tên cướp kia là thế nào sao?” Giọng nói lạnh lùng của Tưởng Mĩ San từ phía sau truyền đến.
“Thuần An đem bọn họ đưa vào cục cảnh sát! Cho nên mình khuyên bạn tốt nhất đừng chọc giận cô ấy.”
Ngày hôm qua từ sau khi Đổng Thuần An gặp chuyện không may, nàng liền từ bỏ mọi lời mời thường ngày, giống như là gà mẹ lo lắng gà con, nếu không có tiết học liền gọi điện thoại cho Đổng Thuần An xác định cô không có việc gì.
“Bạn cho là bạn đang diễn "Phích Lịch hoả" sao?”
Cho dù từng nghe nói qua thời điểm Đổng Thuần An ở năm thứ nhất đã từng đem người theo đuổi đánh ngã trên đất, nhưng điều này là chuyện của hai năm trước, ai biết chuyện kia có phải đồn đãi khuyếch đại không đúng sự thật hay không, nhìn thế nào thì Đổng Thuần An đều không giống như là một cô gái sẽ động thủ đánh người, cho dù muốn đánh, hắn là một người con trai, đâu có thể nào đánh không lại cô gái xem ra ôn nhu nhược nhược trước mắt này?
“Ngươi mới ở diễn lạn phim thần tượng a! Theo đuổi cũng thối nát như vậy mà được sao? Bạn cho là giả chết, giả u buồn, giả đáng thương là có thể yêu đương a, mọi người đều nói bạn tránh ra, bạn lại còn ở trong này làm chi?”
Tưởng Mĩ San mắng người cũng không thua diễn viên Lý Diễm Bình trong phim truyền hình.
“Mau quay về Hoả Tinh đi, địa cầu rất nguy hiểm.”
Nghe xong Tưởng Mĩ San dùng từ, Đổng Thuần An đứng ở một bên thiếu chút nữa bị chọc cười, cô lôi kéo tay của Tưởng Mĩ San, vòng qua người đáng ghét kia đi về phía trước.
“Đừng nói chuyện với hắn, Hòe Tư nói muốn mời chúng ta ăn cơm.”
“Mình biết, mình đã gọi hắn lái xe của mình đi qua đây đón chúng ta.” Tưởng Mĩ San cũng không để ý tới cái quỷ chán ghét kia, hai người nhẹ nhàng đi ra khỏi sân trường, vừa đi vừa tán gẫu.
“Gọi Hòe Tư Hòe Tư, hiện tại hai người tiến triển hẳn là không tồi đi?”
“Mình mới lấy nha bộ còn không đến một tuần, nào có nhanh như vậy!”
Đổng Thuần An cũng không biết là tương lai có thể có nhiều thuận lợi, nhưng mà nhất định cô sẽ cố gắng.
“Muốn đem hắn ở lại Đài Loan đúng không?”
“Mình không làm được như vậy, nếu anh ấy đi rồi, mình không biết nên làm cái gì bây giờ?”
Đổng Thuần An nghĩ về vấn đề như vậy, liền nhăn mày lại.
Tương Mĩ San vỗ vỗ bờ vai của cô an ủi, “Bạn còn có mình a.”
“Bạn cảm thấy mình nên làm thế nào để giữ anh ấy ở lại?” Khuôn mặt của Đổng Thuần An rất nghiêm cẩn hỏi.
“Vì sao bạn có thể hỏi mình được? Ba năm qua, đến một cái bạn trai mình cũng chưa từng gặp gỡ qua, kỹ xảo lưu lại nam nhân mình so bạn còn hỏng bét hơn ấy chứ.”
“Nhưng mà bạn có rất nhiều bạn bè, mình lại chỉ tương đối quen thuộc với bạn, những người khác căn bản không có giao tiếp qua, nhất là... Nhất là sau khi mình mang nha bộ.”
Nói như vậy thật sự rất hiện thực, nhưng những điều này lại là sự thật, từ sau khi Đổng Thuần An mang nha bộ, ngay cả vài bạn học bình thường sẽ nói chuyện mấy câu đều rõ ràng xa lạ, đợi đến khi cô lấy nha bộ xuống, mấy người bạn học ngồi bên cạnh cô bỗng nhiên lại rất thân thiết với cô, thậm chí còn có thể mời cô cùng đi ăn cơm, quả thực khiến cho cô cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
“Bạn không biết là như vậy cũng tốt lắm sao? Ít nhất bạn có thể xác định người nào là chân chính đáng giá thâm giao bằng hữu, đúng không?” Tưởng Mĩ San chỉa chỉa bản thân nói.
“Không sai.” Đổng Thuần An cười ngọt ngào với cô.
Không có tình yêu, ít nhất cô còn có một người bạn tốt tại bên người.
*****
Trong lúc đó tình huống giữa Đổng Thuần An và Vệ Hòe Tư vẫn không có gì tiến triển, không phải rất xa lạ, nhưng mà không giống như người yêu.
Ngày đó khi Vệ Hòe Tư quay trở lại quân doanh, Đổng Thuần An phát hiện trên bàn học để một gói giấy bên trong có tiền, giống như là lo lắng cô không có tiền chi tiêu, hắn để lại một đống tiền cho cô. Nhìn gói giấy kia, cô ngồi ở mép giường thật lâu không nhúc nhích, không biết bản thân đến cùng nên khổ sở hay là nên vui vẻ.
Nhưng mà vài ngày kế tiếp cô thường không tự chủ được mỉm cười, trong lòng bất chợt xuất hiện lo lắng.
Bắt đầu chờ mong lần nghỉ phép tiếp theo của hắn, chờ hai người có cơ hội gặp nhau nhiều hơn một chút, đáng tiếc kỳ nghỉ tiếp theo Vệ Hoè Tư trở nên bận rộn, bởi vì hắn bắt đầu chuẩn bị kế hoạch sau xuất ngũ.
“Hắn còn có bao lâu mới xuất ngũ a?” Tưởng Mĩ San hỏi.
“Ba tháng đi, mình không hỏi anh ấy.”
Đổng Thuần An lắc đầu, cô chưa bao giờ sẽ nói về vấn đề này cùng Vệ Hòe Tư.
“Tìm một cơ hội nói với hắn đi.”
“Làm sao tìm? Mấy ngày nay anh ấy đều rất bận.”
“Chờ hắn a, bằng không ngày mai hắn sẽ quay lại quân doanh rồi.”
Cũng đúng, cô cũng không thể luôn luôn chờ Vệ Hòe Tư tìm đến cô, có lẽ cô nên chế tạo một ít cơ hội mới đúng.
Đêm đó Vệ Hòe Tư trở lại chỗ ở, gặp Đổng Thuần An trên người đắp chăn ngủ ở trên sofa trong phòng khách.
Hắn đi đến bên người cô, bộ dáng cô ngủ say nhìn tựa như một thiên sứ, gương mặt cô trắng trẻo tự nhiên, cánh môi cũng hồng nhuận sáng bóng, sợi tóc vương vấn chung quanh ở gương mặt của cô, cô ngủ thật sự rất say, nhưng mà hắn vẫn phải gọi cô tỉnh lại.
“Vì sao em ngủ ở trong này?” Hắn lay cô tỉnh lại, muốn cô trở về phòng ngủ.
“Anh đã về rồi.”
Đổng Thuần An dụi dụi mắt, cảm giác mê mê trầm trầm.
“Em đang đợi anh về.”
“Như thế nào?” Vệ Hòe Tư ngồi xuống ở bên người cô.
Đổng Thuần An kéo chăn, tay nhỏ bé ở trên sofa tìm tòi một hồi, một lát sau mới tìm được một gói giấy.
“Này.”
Cô đem gói giấy đưa cho hắn,
“Trả lại anh.”
“Không phải là em thiếu tiền sao?”
Lúc trước cô chạy đi làm thêm, hắn cho rằng cô thiếu tiền lại không dám nói với người nhà, cho nên hắn mới để lại một ít tiền cho cô.
Cô lắc đầu, khẽ co đầu gối ôm chăn nhìn hắn:
“Em cũng không thiếu tiền.”
“Vậy vì sao còn muốn đi làm thêm?”
Vệ Hòe Tư lấy hộp thuốc lá ra, đốt một điếu thuốc, xuyên thấu qua sương khói nhìn cô.
“Em chỉ cảm thấy không có chuyện gì, tiết học cũng ứng phó được, thay vì nhàm chán ngồi ở trong phòng, đi làm thêm cũng không tệ.”
Cô lại dụi dụi mắt, trong mắt giống như có cái gì rơi vào, có chút ngứa.
“Giống như có cái gì rơi vào trong mắt...”
“Đừng xoa nhẹ, để anh nhìn xem.”
Cặp mắt to kia của cô đã nổi lên tơ máu, Vệ Hòe Tư đành phải buông tay xuống, ngồi gần bên người cô nâng mặt của cô lên, giúp cô lấy lông mi rơi vào trong mắt ra.
Hắn phủi bỏ lông mi dài gây đau đớn cho cô, cúi đầu phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trong nháy mắt nhiễm hồng, như là nói cho hắn biết cô đã phát hiện này tư thế quá mức thân mật, nhưng mà cô không có né ra, cũng không có đẩy hắn ra, cô chỉ đỏ mặt chờ hắn tiến lên làm động tác tiếp theo.
“Mĩ San đâu?”
Đổng Thuần An sửng sốt một chút mới nói:
“Cô ấy cùng với bạn học đi trốn tránh khi nhàn rỗi.”
Một khi Tưởng Mĩ San đi chơi, không đến hừng đông là sẽ không về nhà.
“Chân của em đã đỡ hơn chưa?”
Vệ Hòe Tư kéo chăn ra, kiểm tra đầu gối bị thương của cô, vảy trên miệng vết thương lúc đầu khó coi đã rơi, phần da ở vết thương có màu sắc hơi nhạt, nhưng qua một thời gian ngắn chắc chắn sẽ khôi phục. Tay hắn lướt qua cẳng chân của cô, ánh mắt nhịn không được ở bên trên lưu lại nhiều vài giây, cô có một đôi chân thon dài bóng loáng đùi đẹp cân xứng, ánh mắt của hắn theo từ trên đùi chuyển đến trên mặt của cô.
“Đã tốt hơn nhiều.”
Đổng Thuần An bị hắn nhìn có chút thẹn thùng, thử đem chân lùi về trong chăn, mắt rũ xuống làm bộ kéo kéo chăn trên người.
“Thuần An.”
Bỗng nhiên Vệ Hòe Tư gọi tên của cô.
Dường như là cô bị định trụ lại, ngẩng đầu nhìn hắn, coi như đã biết hắn mở miệng là muốn nói với cô cái gì.
Gương mặt của Vệ Hòe Tư vẫn bình thường không khác gì, nhưng là ánh mắt lại lộ ra nghiêm cẩn cùng nghiêm túc.
“Em cũng biết anh sẽ không chiếu cố em cả đời.”
Đổng Thuần An dừng một lát, lộ ra một cái tươi cười ngọt ngào, theo đó đứng lên, thuận tay kéo chăn, giống như vô tình nói:
“Em biết, em nhớ được ở thật lâu trước kia anh đã từng nói với em lời nói giống như vậy.”
Lúc trước cô viết trên máy bay giấy màu hồng muốn gả cho hắn, làm cô dâu của hắn, thế nhưng hắn lại cự tuyệt, cũng nói với cô, hắn sẽ không chăm sóc cô cả đời.
Từ lúc đó cô đã chấp nhận rồi, mấy năm nay cô đã nỗ lực khiến cho bản thân biến thành cô gái không cần đến người chăm sóc chiếu cố, vì sao hắn còn nhắc lại chuyện đó?
“Em về phòng ngủ trước.”
Đi dép lê vào, cô vội vàng ôm chặt chăn, như là chăn có thể để bảo vệ cô.
Vệ Hòe Tư nhìn cô rời đi, không có biện pháp giải thích mất mát trong lòng, thẳng đến khi nghe thấy thanh âm cửa phòng khép lại, hắn mới đứng dậy đi theo.
Còn chưa đi đến trước cửa phòng của mình, hắn liền dừng lại bước chân, vươn tay gõ cửa phòng của cô.
Khi mà cô xuất hiện trước mặt của hắn một lần nữa, ánh mắt của cô hơi đỏ, cái mũi cũng hơi hơi phiếm hồng, khi cô nâng mắt lên nhìn hắn, thì nước mắt trong cặp mắt to của cô rơi xuống.
Vệ Hòe Tư thở dài, hắn không biết bản thân còn có thể đối kháng với bộ dáng quyến rũ như vậy bao lâu, nhưng lần này hắn lựa chọn đi đối mặt.
Hắn đưa tay nâng mặt của cô, lau đi giọt nước mắt trên mặt của cô, tiếp theo cúi đầu hôn xuống đôi môi hồng nhuận kia, cũng đem cô đẩy vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại.
Giống như đây hết thảy sớm nên như thế, bọn họ sớm nên ở cùng nhau, vì sao cách lâu như vậy? Vì sao phải trải qua giãy giụa như vậy?
Trong khi ở trong vòng tay của hắn, Đổng Thuần An không rõ đến cuối cùng hắn đang do dự cái gì, hắn đã nói hắn sẽ không giúp đỡ ở bên cạnh cô mãi mãi, cô đều tiếp nhận rồi không phải sao? Chẳng qua là co chỉ hi vọng hắn có thể quay đầu lại nhìn cô nhiều hơn một chút mà thôi, đừng để cho cô cảm thấy tất cả khổ tâm đều là uổng phí.
Cô nguyện ý giao bản thân ra vô điều kiện, cho dù không chiếm được tim của hắn, cô cũng nhận.
Ở bên trong phòng hơi thở hổn hển kiềm chế vẫn có thể nghe thấy, tất cả ôm ấp đều thành chân thật, không lại là hư ảo làm cho người ta tan nát cõi lòng, nhiệt độ cơ thể ấm áp ở mỗi một lần chạm đến khi nhắc nhở bọn họ, cái này không bao giờ là mộng cảnh nữa.
Khi thân thể không tỳ vết của cô hiện ra ở trước mắt hắn, mỗi một lần tiếp xúc thân mật đều như là loại khinh nhờn (không tôn trọng), nhưng Vệ Hòe Tư không cách nào lo lắng nhiều như vậy, hắn tham lam hôn môi cô, thầm nghĩ đem mỗi một cái rên rỉ nhỏ nhặt của cô đều nhốt lại trong ngực của mình.
Trong khi đâm thủng của cô, cô chỉ là nhìn hắn, vẻ mặt tín nhiệm kia cơ hồ làm cho hắn không có cách nào gánh vác.
Trong quá trình đem cô từ một cô gái chuyển biến thành đàn bà, Vệ Hoè Tư cũng biết bản thân cũng ngã vào giữa vực sâu vạn kiếp bất phục (muôn đời muôn kiếp không trở lại được).
*****
Hắn không cho là đúng, từ nhỏ hắn đã bị gói đồ này ép tới không thở nổi.
Vệ Hòe Tư không rõ cuối cùng Đổng Thuần An có năng lực gì có thể để cho hắn như vậy, cô chỉ cần dùng cặp mắt ngập nước kia liếc nhìn hắn, hầu như hắn liền mất đi tất cả năng lực chống cự.
Cho nên hắn lựa chọn rời đi, không quay trở lại gian nhà trọ kia nữa.
Đến ngày Vệ Hòe Tư xuất ngũ, trong nhà trọ gì đó bị chuyển đi rồi, Tưởng Mĩ San cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi Đổng Thuần An, cô chỉ mỉm cười, nhún nhún vai mọi thứ đều nói không nên lời.
Tưởng Mĩ San chỉ có thể cho cô một cái ôm ấp cổ vũ, giả vờ người đàn ông này chưa từng có tồn tại qua.
Nhưng đau lòng như vậy sao có thể dễ dàng bị lãng quên? Có khi Đổng Thuần An cũng hoài nghi bản thân khi nào thì trở nên kiên cường như thế? Nhưng mà trong lòng cô trừ bỏ an ủi bên ngoài, quả thực không có gì tiếc nuối.
Yêu một người đều không phải là đem hắn chiếm làm của riêng mà thôi, cô đã nỗ lực rồi, cũng nhận được đáp lại, ít nhất cô biết Vệ Hòe Tư vẫn là muốn cô, vậy cô còn muốn cầu cái gì?
Ở đêm trước khi Đổng Thuần An tốt nghiệp, Tưởng Mĩ San truyền đến tin tức hàng đầu Thượng Hải cho cô, Vệ Hoè Tư đã trở thành người đứng đầu công ty môi giới địa ốc trẻ tuổi nhất từ trước đến nay, không lâu sau đó, cô cũng nhận được email mà Vệ Hoè Tư gửi đến, hắn dùng lời lẽ lạnh nhạt, giọng nói rất khách sáo đề nghị cô quay về với gia đình, nếu cô không thích ở Đài Bắc, như vậy về nhà sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Đổng Thuần An cũng dùng lời lẽ khách sáo giống như vậy, cám ơn ý kiến của hắn.
Sau khi tốt nghiệp, cô giống như diều đứt dây biến mất ở trong cái thành phố Đài Bắc này, tất cả bạn bè đều nói cho vệ Hoè Tư rằng chắc là cô trở về quê nhà rồi, Vệ Hòe Tư nhẹ nhàng thở ra, nhưng mà trong lòng dường như là có cái gì rơi xuống, cảm giác mất mát kia làm cho hắn không dễ chịu.
Cho đến bốn năm sau, hắn ở cùng với khách hàng Nhật Bản gặp mặt trong khách sạn, nhìn thấy bóng dáng của Đổng Thuần An, mặc dù chỉ là thoáng nhìn vội vã, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Cô và vài nam nữ đi cùng một chỗ, ngay lập tức Vệ Hoè Tư kết thúc đàm phán cùng khách hàng, cũng phái người đi hỏi đám người kia là thần thánh phương, thu được tin tức bọn họ là người Nhật Bản, ngay ngày hôm đó đã đáp máy bay bay trở về Nhật Bản.
Nhật Bản? Thuần An làm sao có thể chạy đến Nhật Bản?
Trong lòng nghi vấn khiến cho hắn gọi điện thoại trở về Đài Loan tìm được Tưởng Mĩ San, trừ bỏ cô ấy ra, không ai sẽ biết Đổng Thuần An ở đâu.
“Trời ạ! Vệ Hòe Tư!”
Giọng nói của Tưởng Mỹ San vẫn độc đáo có sức sống như cũ, nhất là khẩu âm nam bộ của cô hoàn toàn không thay đổi.
“Hiện tại công việc làm ăn của anh rất lớn a, em có người quen muốn đến Thượng Hải mua nhà ở, được không? Anh có đề nghị tốt nào không? Tháng sau có khả năng em cũng phải đi một chuyến.”
“Em có biết Thuần An ở nơi nào không?”
Vệ Hòe Tư lướt qua vấn đề của cô, chỉ hỏi điều mà hắn muốn biết.
“Cậu ấy làm việc ở Nhật Bản cũng mấy năm rồi.”
“Làm sao cô ấy có thể chạy đến Nhật Bản?”
Không phải giữa Thuần An và Nhật Bản căn bản không có gì liên hệ sao?
“Cậu ấy dùng tiền làm thêm để dành, chạy đến Nhật Bản học thêm, sau đó làm việc ngay tại Nhật Bản, Vốn dĩ em cũng không tán thành, nhưng mà cậu ấy ở Nhật Bản cũng không tệ, cho nên...”
“Đem địa chỉ của cô ấy cho anh.”
“Không được!”
Vệ Hòe Tư không nghĩ tới cô sẽ cự tuyệt.”Vì sao?”
“Ngày hôm qua em có liên lạc với cậu ấy, cậu ấy nói mấy hôm nữa sẽ chuyển nhà, cho nên phải đợi một thời gian, chờ cô ấy chỉnh đốn chỗ ở mới thật tốt mới có thể liên lạc lại với em.”
“Anh không biết cô ấy sẽ chạy đến Nhật Bản, không phải cô ấy về nam bộ với gia đình sao?”
“Em cũng không biết, lúc trước cậu ấy chỉ nói mấy lời mà em không giải thích được, cái gì đèn đường không tắt các loại gì đó, em nghe không hiểu. Nhưng mà em cũng rất bội phục cậu ấy một người quyết tâm xuất ngoại, hơn nữa cậu ấy rất có nghị lực, tìm được công việc rất tốt.”
Mặc dù Tưởng Mỹ San nghe không hiểu lời nói của Đổng Thuần An, nhưng này bài hát “Phong thần một hai ngũ” chuyện xưa này Vệ Hòe Tư lại vừa nghe đã hiểu.
“Khi nào thì cô ấy sẽ về Đài Loan?”
“Cái này thì em cũng không rõ lắm, công việc của cậu ấy ở Nhật Bản bề bộn nhiều việc, một năm khó được trở về vài lần, em nghĩ anh muốn tìm cậu ấy không là dễ dàng như vậy, tựa hồ cậu ấy không muốn bị người khác quấy rầy, anh biết ý tứ của em đi?”
*****
TôKyÔ - Nhật Bản
“Sau đó thì sao?” Giọng nói của Đổng Thuần An bình tĩnh hỏi.
“Mình nói với hắn bạn không muốn bị quấy rầy.”
“Cám ơn bạn.”
“Phòng ở của bạn đã chuẩn bị cho tốt chưa?”
“Đều tốt lắm, hiện tại trọ ở địa phương này cách công ty đi chỉ tầm mười phút, nhiều phương tiện, lần sau bạn đến cũng có thể ở nơi này.”
“Đó là đương nhiên, mình sớm đã quyết định lại nhờ vả bạn, phong thuỷ thay phiên chuyển thôi, trước kia bạn ở chỗ kia của mình, hiện tại đến lượt bạn thu nhận mình.”
Đổng Thuần An đối với màn ảnh máy tính cười cười, thật may có thể dùng internet thông tin, cho nên tình bạn với bạn tốt cũng sẽ không bởi vì khoảng cách mà trở nên xa lạ.
“nhưng mà nói cũng kỳ quái...” Tưởng Mĩ San nói ra nghi vấn:
“mình có hỏi Vệ Hòe Tư vì sao bỗng nhiên lại gọi cho mình hỏi về chuyện của bạn, thế mà hắn nói hắn ở Thượng Hải nhìn thấy bạn, cũng may mình biết bạn không hi vọng hắn tìm được bạn, cho nên chỉ nói với hắn là bạn ở Nhật Bản, phương thức liên lạc cũng không cho.”
“Phải không? Anh ấy có nhìn thấy mình sao?”
Đổng Thuần An có chút giật mình, cô cho rằng chỉ có bản thân nhìn thấy hắn mà thôi.
“Đúng vậy hắn nói như thế mà.”
“Được rồi, theo anh ấy đi. Bạn có muốn mình gửi cho bạn cái gì hay không?”
Đổng Thuần An ở Nhật Bản đã bốn năm, đã biến thành thong thạo Nhật Bản, đối với yêu cầu của Tưởng Mĩ San từ trước đến nay ai đến cô cũng không cự tuyệt, không ngoài gửi chút đồ trang điểm thì là đồ chơi nho nhỏ.
“Không cần, qua một thời gian nữa có lẽ mình sẽ xin nghỉ một vài ngày, bay đi Nhật Bản tìm bạn.”
“Tùy thời hoan nghênh.”
Sau khi kết thúc điện thoại, Đổng Thuần An nhìn chậu hoa trong phòng ngẩn người.
Vệ Hòe Tư thật sự thấy cô sao? Cô cũng không xác định, đi tới thành phố của hắn, cô cũng có chút bất an, lại chờ mong có thể gặp mặt hắn, cô muốn tìm đến Vệ Hoè tư cũng không phải chuyện khó khăn gì, hắn rất có danh tiếng, mà cô... Hắn sẽ không biết cô sẽ xen lẫn trong đám người Nhật bản kia.
Công ty phái người đến Thượng Hải đàm phán dự án đặc biệt, cô phụng mệnh đi cùng thủ trưởng đi trước, Thượng Hải lớn như vậy, thật muốn gặp gỡ cũng rất khó, lại nói cô gái nội địa đều rất xinh đẹp, thương nhân có tiền lại có thế như hắn, đúng là có thể nuôi được mấy cô, cô đã sớm không ôm kỳ vọng gì, khát vọng duy nhất chính là xa xa nhìn thấy hắn một cái là tốt rồi.
Và cô đã gặp được.
Hắn thay đổi rất nhiều, tóc để dài hơn, cảm giác thành thục rất nhiều, hoàn toàn giống người đàn ông có sự nghiệp thành đạt, cô chỉ nhìn thoáng qua hắn một cái như vậy, cũng không thử đi lên phía trước chào hỏi xùng hắn, cũng không thử lưu lại tin tức là cô đã tới.
Cô có thể làm chính là vĩnh viễn biến mất ở trước mặt hắn, năm đó cô cũng không rõ vì sao Vệ Hòe Tư luôn muốn cách cô thật xa, nhưng mà mấy năm nay cô hiểu biết rất nhiều việc, rất nhiều việc không có cách nào có thể nói chuyện, cô bắt đầu có thể chậm giãi lý giải, ỷ lại quá nhiều có thể trở thành gói đồ, một khi hắn không cho là mình có thể đảm nhiệm được rất tốt, ỷ lại của cô đối với hắn mà nói chính là một gánh nặng.
Cô đã cố hết sức, tận lực không đi quấy rầy hắn, nhưng hắn vẫn có nghi ngờ, vậy cô còn có thể làm sao thay đổi được suy nghĩ của hắn? Cô đành phải lựa chọn đi xa tha hương.
Cô đã từng cố gắng vì Vệ Hòe Tư, mà hiện tại cô chỉ hy vọng có thể giữ chút thời gian vì bản thân mà cố gắng.
Có lẽ cô cũng có chút tùy hứng đi! Hắn cho rằng cô nên về nhà làm một người bị mọi người bảo vệ, điều này làm cho ý niệm rời đi Đài Loan trong đầu nàng càng sâu, tựa như một quả đạn, chụp càng nặng, đạn càng cao.
Cô đi đến Tô-ky-ô Nhật Bản, tại đây trong cái thành thị này ở bốn năm, đã chứng minh rằng cô không cần bất luận người nào bảo vệ, cũng có thể trôi qua cuộc sống của cô, nếu thực sự Vệ Hoè Tư có ý kiến, vậy hắn nên biết... Hiện tại ý kiến của hắn đối với cô đã không hữu hiệu.