Mây Che Mù Mịt Biết Là Đi Đâu

Chương 3

Tháng năm, năm Ất Dậu.

Quân cách mạng quốc dân ở Quảng Tây liên tiếp thắng lợi, nước Đức đã đầu hàng vô điều kiện. Dưới tình cảnh nơi nơi vui mừng hưởng thụ, tình hình Thượng Hải lại càng thêm căng thẳng, rối loạn. Không ngừng có nhà xưởng đóng cửa, công nhân bãi công, cả thành phố gần như ở bên bờ vực đói khát.

Trong định thự nhà họ Đường, ánh mắt Đường Vân Thâm dừng trên lùm đỗ quyên sẫm màu. Trước đó, Đường Âm lấy một bốn thùng máu lươn lớn tưới hoa này, nói đây là hoa ăn mặn, có thể nở được là tốt. Đường Âm tưới rất cẩn thận, nhưng vẫn làm rơi vài giọt hồng hồng lên mấy cánh hoa.

Đường Vân Thâm thấy, màu hồng càng ngày càng sậm, sau đó biến thành đỏ tươi, sau cùng nở ra vầng nhuộm, tràn ngập dinh thự nhà họ Đường... Bình thường anh không hay bàn chuyện chính trị, nhưng cũng không phải hoàn toàn không hiểu. Anh biết cha đang làm gì, nhưng trứng lành trong trong tổ chim đã bị phá, bản thân không có dũng khí rời khỏi, chỉ có thể né tránh không đụng chạm.

Hiện nay, hơi thở nguy hiểm càng ngày càng nặng. Cả dinh thự họ Đường, có lẽ chỉ có một người, là thật sự một lòng vui vẻ. - -

“Anh Vân Thâm.”

Khởi Nguyệt bày ra vẻ mặt bịp bợm, chạy tới từ một góc trong vườn hoa, “Em thành công rồi!”

Đường Vân Thâm giấu đi vẻ bất an trên mặt, treo lên một nụ cười, rồi mới quay đầu lại: “Em lại đùa dai gì nữa đây?”

“Quà sinh nhật của anh!” Khởi Nguyệt cười tươi như hoa, “Em tự làm, thơm lắm! Mặt trên còn có tên anh...”

“Là sao?” Đường Vân Thâm nhận một hộp nhỏ tinh xảo.

“Mở ra xem thử đi.”

Đường Vân Thâm cẩn thận kéo nơ con bướm trên hộp ra, mở hộp giấy, bên trong là bột khối xà phòng tròn tròn. Bên cạnh khắc một vòng hoa văn hình mây, chính giữa là hai chữ “Vân Thâm” xinh đẹp. Mà dưới hoa văn hình mây, là trăng non lưỡi liềm âm thầm ẩn giấu.

“Cô bé ngốc, giá cả bên ngoài tăng cao, em được lắm, học cách tự làm xà phòng. Hôm đó anh còn thấy em và bà Trương bán nước tương gì đó?” Đường Vân Thâm vươn tay, cưng chiều xoa đầu Khởi Nguyệt, “Em sợ nhà họ Đường không nuôi nổi em sao?”

Nụ cười của Khởi Nguyệt từ từ biến mất, sợ hãi nói: “Anh Vân Thâm, hôm đó ở trường có người nói chú Đường là... là...”

Thấy cô bé ấp úng, Đường Vân Thâm mơ hồ bất an: “Là gì?”

“Hán gian...” Giọng Khởi Nguyệt nhỏ như muỗi kêu, nhưng vào tai Đường Vân Thâm, vẫn rất khí phách. “Anh Vân Thâm, bọn họ nói có đúng không?”

Đường Vân Thâm không trả lời, chỉ hỏi thêm một câu: “Bọn họ còn nói gì không?”

Khởi Nguyệt nhìn anh, nỗi bất an trong lòng nhanh chóng tăng lên, giọng nói cũng run rẩy theo: “Bọn họ còn nói, kháng chiến thắng lợi, chú Đường cũng sẽ bị bắt...”

“Đủ rồi!” Đường Vân Thâm đột nhiên kích động, lập tức ý thức được, nổi nóng với cô bé trước mặt chỉ càng để lộ ra nỗi sợ của bản thân, “Xin lỗi, Khởi Nguyệt.”

Khởi Nguyệt hoảng sợ, lần đầu tiên Đường Vân Thâm luôn ôn hòa nói chuyện lớn tiếng với cô bé như vậy. Lúc này, cô bé ngẩn người, không nói một lời.

“Cha không phải người như vậy...” Nói ra lời này, ngay cả anh cũng cảm thấy không còn sức lực.

Cuối cùng Đường Vĩnh Niên cũng bị bắt. Ở bên ngoài, giữa cảnh ăn mừng kháng chiến trắng lợi, thành phố Thượng Hải này, lại đổi chủ.

Đường Vĩnh Niên vừa đi, cả nhà họ Đường như bị rút sạch người đáng tin cậy. Cố Bội Anh mất tích hai ngày, rạng sáng ngày thứ ba, Đường Âm phát hiện bà đang hấp hối trước cửa dinh thư họ Đường. Đường Vân Thâm mặc áo ngủ lao ra từ trong phòng, nghe được bà nói câu cuối cùng, là “Công Tôn Xử Cữu chết rồi, Trình Anh chính là tội nhân thiên cổ. Sẽ không ai biết đứa bé kia rốt cuộc là cô nhi họ Triệu, hay là con trai ruột của Trình Anh. Người xưa sẽ tin lời nói của Trình Anh, nhưng người hiện tại...”

Câu nói lung tung này của bà, Đường Vân Thâm đã tốn rất nhiều thời gian suy nghĩ. Dường như Cố Bội Anh muốn nói với anh gì đó, nhưng anh không nghĩ ra. Nhưng thẩm phán của tòa án không chờ anh, Đường Vĩnh Niên nhanh chóng bị xử bắn vì tội Hán gian, mà dinh thự họ Đường cũng bị niêm phong.

“Khởi Nguyệt, em sợ không?” Bên tai Đường Vân Thâm vẫn vọng lại tiếng súng hỗn độn trên pháp trường lúc chiều. Người nhà thôi việc hết, nhà họ Đường lớn như vậy chỉ còn anh và Khởi Nguyệt.

“Không sợ. Em tin chú Đường là người tốt, một ngày nào đó, mọi người sẽ biết chú ấy bị oan.” Trong đôi mắt ngập nước của Khởi Nguyệt có sự kiên định vượt tuổi tác.

“Tốt.” Đường Vân Thâm vươn hai tay ra, ôm chặt lấy Khởi Nguyệt. Từ nay về sau, trong trời đất, anh chỉ còn một người thân này, “Ngày mai họ sẽ đến niêm phong nhà, tang lễ của mẹ kéo dài ít ngày, không thể làm lớn. Khởi Nguyệt, đêm nay chúng ta cùng đưa tiễn cha mẹ.”

“Dạ.”

Đường Vân Thâm trùm lụa đen lên Mendelssohn tam giác màu trắng kia, bên cạnh bày ảnh chụp chung của Cố Bội Anh và Đường Vĩnh Niên.

“Năm đó, Lý Thúc Đồng cũng đưa tiễn mẹ của mình như thế này. Bây giờ, con cũng làm theo người trước, đưa cha mẹ một đoạn.” Đường Vân Thâm thì thào với tấm ảnh. Mãi đến khi cha mẹ mất, anh mới phát hiện, mình không hiểu bọn họ chút nào. Anh vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, không hỏi nguồn gốc ăn mặc, không hỏi mưa gió sự đời.

Anh mệt mỏi đàn từng nốt nhạc, Khởi Nguyệt đứng bên cạnh, trái tim như bị bàn tay to nắm chặt, càng lúc càng nhanh, rồi sau đó từ từ tê dại, đến khi nước mắt rơi như mưa mà không biết.

Cuối cùng, Đường Vân Thâm ngừng lại, bởi vì tay anh đã run rẩy đến không có cách nào đánh đàn tiếp. Anh chậm rãi đứng lên, ra khỏi cửa.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Anh đi thẳng đến bên bụi đỗ quyên, cơ thể lắc lư, rồi “ọe” một tiếng, nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó từ từ ngã xuống.

Trương Khởi Nguyệt thấy anh đi ra ngoài, có linh cảm không tốt, nhưng chân đã hoàn toàn không còn cảm giác, dù lòng như lửa đốt cũng chỉ có thể khập khiễng đuổi theo từ trong nhà, nhìn anh ngã xuống. Vóc dáng Đường Vân Thâm cao lớn hơn cô bé, cô vốn không kéo nổi anh. Một khắc kia, cô bé lau khô nước mắt, lấy một tấm thảm mỏng và một chiếc ô từ trong nhà, nửa ôm lấy anh, để anh nằm trong ngực mình. Đêm hè, dù thế nào cũng có thể sống qua.

Khi mặt trời mọc, Đường Vân Thâm thức dậy. Anh bị ánh mặt rời buổi sớm chiếu chói mắt, thấy Khởi Nguyệt đang ngủ gật vẫn không quên giơ ô, mới giật mình hồi phục tinh thần.

Miệng vẫn còn sót lại một chút mùi, anh đưa tay lau miệng, vừa có tiếng động, Khởi Nguyệt liền tỉnh dậy.

“Anh Vân Thâm, anh sao vậy?” Cô bé sốt ruột hỏi.

“Anh không sao.” Anh đấu tranh ngồi xuống, miễng cưỡng cong môi. Lúc trước anh không thể bảo vệ cha mẹ, bây giờ anh không thể để một đứa trẻ mười tuổi chăm sóc lại mình. Anh lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Khởi Nguyệt yên tâm, cả hai chúng ta sẽ không sao.”

“Dạ, em sẽ luôn ở bên anh Vân Thâm.” Cô bé đưa bàn tay nhỏ ra, bắt lấy hai đầu ngón tay của anh.

Đường Vân Thâm cười khổ: “Mười năm, có thể bên em thêm mười năm, là anh mãn nguyện rồi.”

Cô bé rưng rưng nước mắt, “Vì sao chỉ có mười năm?”

Anh vươn tay xoa đầu cô bé theo thói quen, nói: “Sau này, em sẽ có chồng. Cậu ấy sẽ thay anh chăm sóc em.”

Cô bé lắc đầu không chút do dự, “Không, em chỉ cần anh Vân Thâm.”

Đường Vân Thâm không nói gì nữa, chỉ nở nụ cười cứng đờ, ánh mắt trống rỗng.

Đi khỏi dinh thự họ Đường, một chiếc xe kéo chờ ở góc dường. Một người mặc đồ Tây bước xuống, vẫy tay với Đường Vân Thâm. Trương Khởi Nguyệt nhận ra anh, anh là trợ lí của em họ Đường Vân Tề của Đường Vân Thâm, Ngụy Trì.

Đường Vân Thâm gật đầu với anh, đưa hành lí trên tay cho anh, kéo Khởi Nguyệt lên xe.

“Vân Tề đâu?” Đường Vân Thâm hỏi.

“Sáng nay thiếu gia đã lên thuyền đi Hồng Kông. Lão Gia luôn buôn bán với người Anh, nên mấy năm trước cũng đã chuyển hơn nửa sản nghiệp đi. Trong đó có cả cổ phần của Đại lão gia. Bây giờ Đại lão gia gặp nạn, lão gia muốn anh mau chóng đi Hồng Kông. Vé tàu sáng mai của anh đã chuẩn bị xong rồi.

Đường Vân Thâm cảm thấy bàn tay Khởi Nguyệt chợt run lên, anh hiểu ý cô bé, nói với người nọ: “Tôi không phải chỉ có một người.”

Ngụy Trì thật sự sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Trương Khởi Nguyệt. “Anh muốn dẫn cô bé theo?”

“Con bé là em gái tôi.”

“Nhưng tình hình trước mắt, anh cũng biết rồi đấy, vé tàu dù có tiền cũng không mua được.”

“Tiểu Ngụy, lại phải phiền cậu nghĩ cách rồi.”

“Đại thiếu gia, anh đừng làm khó tôi! Tôi chỉ là một người làm, có thể có cách gì chứ.”

“Được, tôi không làm khó cậu. Đợi lát nữa đến quán trọ, tôi gọi cho chú hai.”

Trương Khởi Nguyệt nhìn Đường Vân Thâm cầm điện thoại công cộng ở đằng xa, nhìn bộ dáng anh cau mày, thầm quyết định. Cô bé biết hiện giờ anh đang mang tội danh Hán gian trên lưng, không thích hợp ở lại Thượng Hải nữa. Mà cô bé, không phải con cháu nhà họ Đường, nhà họ Đường nuôi cô bé nhiều năm như vậy, mà năm nay hai người già cùng qua đời, cô bé không có cách nào báo ơn, vậy thì ít nhất, cô bé cũng có thể không liên lụy anh.

Trên đường Đường Vân Thâm trở về phòng trọ, trong đầu lặp đi lặp lại lời chú hai nói “Con tội gì phải vì một người ngoài, đánh đổi tương lai của bản thân. Con bé đó vốn không quen không biết nhà họ Đường, có thể nuôi nó không công nhiều năm như vậy, cũng coi như không làm bà ấy... thất vọng rồi. bây giờ không phải muốn đưa nó theo là được.” Chậm rãi bước đến cửa phòng, anh dừng một lát, dáy lòng dâng lên nỗi sợ hãi, khiến anh không dám vươn tay mở cánh cửa này.

Không biết đứng ở cửa bao lâu, Đường Vân Thâm mới run run mở cửa. Vừa rồi, anh đưa ra một quyết định: Nếu khởi Nguyệt không thể đi, vậy anh cũng không đi nữa. Quyết định xong xuôi, anh cảm thấy có chút bi tráng. Anh vội muốn nói cho Khởi Nguyệt, mình không vi phạm lời hứa.

Mãi đến khi nhìn lấy lời nhắn trên bàn, Đường Vân Thâm mới hiểu mình thật nực cười biết bao. Khi anh đang đấu tranh cân nhắc, Trương Khởi Nguyệt lại không chút do dự rời đi, vì không muốn liên lụy anh. Vừa rồi anh còn tưởng mình đã hy sinh đủ lớn rồi, nhưng thì ra, cô bé còn quả quyết hơn anh.

Lúc này, Ngụy Trì mang hai chén vằn thắn tới, thấy vậy có phần sửng sốt.

“Cô bé Khởi Nguyệt đâu rồi?”

“Con bé đi rồi.” Đường Vân Thâm buông tờ giấy xuống, khàn giọng nói.

“Vậy... Cô bé sẽ đi đâu?”

“Tôi không biết.”

“Vậy anh...” Ngụy trì muốn hỏi có tìm cô bé không, nhưng cảm thấy lời của mình có phần vượt phép, nên đành ngậm miệng.

“Cậu nói cậu không có người nhà?” Đường vân Thâm không đầu không đuôi nói một câu.

“Đúng vậy.”

“Tốt. bây giờ tôi đi tìm Khởi Nguyệt, vé tàu để cho cậu. Đến Hồng Kông, phiền cậu nói với chú hai, tôi sẽ tự chăm sóc tốt bản thân, chờ tin đồn qua đi, tôi và Khởi Nguyệt sẽ cùng nhau sang đó.” Nói xong, anh lấy vé tàu ra, nhét vào một tay Ngụy Trì, rồi lập tức xông ra ngoài.

Ngụy Trì nắm chặt vé tàu, vẻ mặt mơ hồ.

Khi trời sắp sáng, cuối cùng Đường Vân Thâm cũng tìm thấy Khởi Nguyệt trong vườn hoa nhà họ Đường. Cô bé mở to hai mắt, nhìn anh một cách khó tin, anh không nói nhiều lời, kéo cô bé đi. Dinh thự nhà họ Đường tở thành địch sản bị niêm phong cất vào kho, anh thật sự không ngờ cô bé vẫn dám trở về, sau khi chạy gần như hết các nơi có thể nghĩ đến mà vẫn không thu hoạch được gì, hết hi vọng rồi mới đến nơi cuối cùng có thể nghĩ đến này thử một lần.

“Em cứ trở về như vậy, không sợ bị bắt lại sao!” Anh chưa bao giờ nghiêm khắc với cô bé như vậy.

“Anh đi đi, em không cần anh trông coi!” Ra khỏi dinh thự họ Đường, Khởi Nguyệt bắt đầu liều mạng vùng vẫy.

“Em cho là em như vậy rất lợi hại, rất vĩ đại sao? Tự cho là mình thông minh!” Anh tóm lấy cô bé, lần đầu tiên đánh vào mông cô, “Em có biết anh lo lắng biết bao, sợ không tìm được em biết bao không hả?!”

Lần này Trương Khởi Nguyệt bị anh đánh đến ngây ngốc, nước mắt lưng tròng nhìn anh, cũng nhảy xuống.

Đường vân Thâm không ngờ cô bé lại khóc như vậy, nhất thời không biết làm sao. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ khẽ than, “Xin lỗi”, lại chỉ đồng hồ trên tay nói: “Em xem này, bây giờ thuyền đã đi rồi.”

“Sao anh không đi?” Cô bé nức nở.

“Tuổi không lớn, sao trí nhớ kém vậy.” Đường Vân Thâm dí trán cô bé, “Giờ này ngày hôm qua, là ai nói với anh, muốn theo anh cả đời? Nhanh như vậy đã không cần anh nữa rồi à?”

Trương Khởi Nguyệt chun chun mũi, “Nhưng mà - - “

“Không có nhưng mà. Sau này, em sở đâu, anh ở đó.” Anh gằn từng chữ.

Cuồi cùng Đường Vân Thâm vẫn ở lại Thượng Hải, mang theo Trương Khởi Nguyệt ở trong một căn nhà nhỏ hai tầng của Đường Vân Tề trên danh nghĩa. Căn nhà nhỏ này rất yên tĩnh, ẩn ở sâu trong một ngõ nhỏ. Bên trong đầy đủ mọi thứ, còn có vài hòm tranh chữ, nhưng mà khiến Đường Vân Thâm vui sướng nhất là, lầu hai có đăt một cây đàn dương cầm. Tuy đàn dương cầm này không thể so với Mendelssohn ở dinh thự họ Đường kia, nhưng anh cũng rất mãn nguyện rồi.

Sau khi yên ổn lại, Đường vân Thâm xin dạy học ở một trường trung học xa, sẵn đưa Khởi Nguyệt đi học. Hàng xóm mới cũng không biết anh, thấy anh ôn tồn lễ độ, Khởi Nguyệt nhu thuận lanh lợi, cũng rất quan tâm đôi anh em này.

Mắt thấy, hòa bình sắp tới, năm tháng yên bình.

(Hết phần thượng, còn tiếp)
Bình Luận (0)
Comment