May Mắn Gặp Được Em

Chương 46

Kì nghỉ tết ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua. Đầu tháng hai, Lương Tranh thu thập hành lý chuẩn bị lên trường.

Chu Húc gọi điện cho cô: “Mẹ muốn đi đón em. Khi nào máy bay hạ cánh nhớ gọi điện cho anh.”

Lương Tranh vừa sắp xếp hành lý vừa tủm tỉm cười: “Vâng, em nhớ rồi.”

“Ở Bắc Kinh thời tiết vẫn còn rất lạnh, nhớ mặc đủ ấm, đừng để bị cảm.” Chu Húc nghiêm túc dặn dò.

Lương Tranh có chút không vui, nằm úp sấp xuống giường, buồn buồn nói: “Tháng 4 anh mới về à?”

CHu Húc trầm mặc, “ừ” một tiếng: “Nhanh thôi.”

Trong không gian tĩnh lặng, đêm khuya tịch mịch không tiếng động. Đầu giường le lói ánh điện vàng nhè nhẹ. Lương Trang ghé đầu vào thành giường, phiền muộn lẩm bẩm: “Còn rất lâu, rất lâu.”

Cô hơi bĩu môi, hờn dỗi nói: “Sớm biết thế này, đã không thèm yêu anh rồi.”

Người ta yêu đương thì mỗi ngày đều có thể gặp mặt, quấn quýt nhau, cô yêu đương thì không nhưng phải yêu xa mà còn là kiểu yêu xa xuyên lục địa, nhớ nhau, muốn gặp mặt cũng khó khăn.

Chu Húc nghe thấy lời này lập tức nhíu mày, lạnh lùng nói: “Em không yêu anh thì có thể yêu ai?”

Lương Tranh hừ khẽ một tiếng, một tay sờ lên hoa tai, cao giọng nói: “Tính ra thì cũng không nhiều, người yêu thích em liệt kê ra chắc chỉ hết mấy cuốn sổ tay thôi.”

Chu Húc cười lạnh một tiếng: “Đồ kiêu ngạo.”

“Đó là sự thật mà.”

Chu Húc không muốn tiếp tục chủ đề này với cô, bá đạo nói: “Ngoan ngoãn chờ anh trở về.” Không quên bổ sung một câu: “Không được chú ý đến tên con trai nào khác.”

Dù không trực tiếp ở cạnh, nhưng Lương Tranh vẫn nghe được mùi dấm chua nồng nặc của anh chàng nào đó. Cô khanh khách cười, đáp: “Đã rõ. Em đi ngủ đây.”

“Ừm, đi ngủ sớm một chút, ngày mai khi nào xuống sân bay nhớ gọi điện cho anh?”

“Vâng. Vâng. Đã rõ.”

Lương Tranh bay vào buổi chiều hôm sau, khi máy bay hạ cánh đã là 4 giờ.

Cô vừa đến cửa sân bay, đã thấy dì Ngữ Chức đứng chờ bên ngoài. Thấy bà, cô lập tức chạy lại: “Dì.”

Chu Ngữ Chức cười rộ lên, cầm giúp Lương Tranh một ít túi xách, bà ân cần sờ sờ đầu cô, dịu dàng nói: “Đi đường thuận lợi không?”

“Dạ có ạ.” Lương Trang cong môi: “Lại làm phiền dì đến đón con rồi.”

Chu Ngữ Chức nắm tay cô, đi đến phía bãi đậu xe, cười nói: “Có gì mà phiền, dù sao hôm nay dì cũng rảnh, lại nói khó có khi A Húc mở miệng nhờ dì, mà còn là đến đón con về nữa chứ, vừa hay đúng ý dì.”

Nói đến đây, Chu Ngữ Chức không nhịn được cười. Đứa con trai này của bà bình thường tính tình lạnh lùng khó gần, cao lãnh y như một khối băng. Từ nhỏ đến lớn chưa từng mở miệng nhờ ba mẹ giúp việc gì, ngày đó con trai đột nhiên gọi điện cho bà, đặc biệt trịnh trọng nhờ bà đến sân bay đón Lương Tranh. Kỳ thật dù con trai không nói, bà cũng nhất định đến đón “tri kỷ nhỏ” này của mình. Nhớ đến việc này bà không kìm nổi bật cười, đúng là không ngờ đời này bà còn có thể nhìn thấy A Húc nhà mình vì một cô gái mà lo lắng, gấp gáp không yên.

Trên đường về, Lương Tranh và Chu Ngữ Chức nói chuyện không ngớt, hai người thân thiết hệt một đôi mẹ chồng nàng dâu hòa thuận. Về đến nhà, Chu Ngữ Chức nói: “Tranh Tranh, con đi nghỉ ngơi đi, dì đi làm cơm tối. Hôm nay dì mua toàn đồ con thích ăn, chú Chu của con hôm nay không về, lát nữa dì cháu ta cùng làm một bữa linh đình.”

“Dạ.” Lương Tranh ngoan ngoãn nói, cẩn thận mang toàn bộ hành lý lên lầu: “Vậy con lên sắp xếp đồ đạc một chút. Xong sẽ xuống phụ dì.”

“Ừ.”

Ngày mai mới là khai giảng, hôm nay Lương Tranh ở tạm nhà Chu Húc. Bởi vì ngày mai phải quay lại trường nên cô cũng không dỡ hành lý, chỉ bỏ bộ quần áo thoải mái ra, đi tắm rửa.

Thu thập xong cũng đã là 6 giờ tối, cô ôm quà mừng năm mới bố mẹ gửi tặng nhà họ Chu xuống.

“Dì à! Mẹ con có gửi tặng dì ít đồ.” Chu Ngữ Chức đang bận bịu làm cơm trong bếp, Lương Tranh bê đồ đặt vào bàn bếp: “Không phải lần trước dì khen lạp xưởng mẹ con làm rất ngon hay sao, năm nay mẹ con làm nhiều hơn, gửi biếu dì một ít.”

“Ối ối, Uyển Quyên thật là quá khách sáo rồi. Lần trước đã dặn không cần để tâm, vậy mà lần này vẫn chuẩn bị quá trời quà thế này.” Chu Ngữ Chức mỉm cười tiếp nhận: “Nhiều quá. Nhiều quá.”

Lương Tranh cười: “Không nhiều đâu ạ. Đồ nhà làm vừa ngon lại sạch sẽ. Dì nhận cho mẹ con vui nhé.”

Chu Ngữ Chức hòa ái nói: “Tài nấu nướng của mẹ con rất tốt, cái này dì không làm được. Vậy cho dì cảm ơn. Hay tí dì lấy một ít nấu hai dì cháu ta cùng ăn, haizzz không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến đã thấy thèm.”

“Dạ. Để con giúp dì.” Lương Tranh vui vẻ cười, đi rửa tay, rồi chạy đến phụ Chu Ngữ Chức chuẩn bị bữa tối.

Chu Húc không ở nhà, chú Chu đi công tác, Lương Tranh và dì Ngữ Chức ăn xong, cùng ngồi xem tivi. Bởi vì hôm nay Lương Tranh bay mấy tiếng đồng hồ, Chu Ngữ Chức sợ cô mệt nên 10h hơn đã giục cô về phòng nghỉ ngơi.

Quả thật Lương Tranh hơi buồn ngủ, sau khi chúc dì Ngữ Chức ngủ ngon, cô liền đi về phòng nghỉ ngơi. Phòng của khách ở lầu ba, vốn là địa bàn của Chu Húc, về sau cô đến liền thành khu vực sinh hoạt chung của cô và anh. Khi đi về phòng sẽ đi qua thư phòng của Chu Húc.

Bỗng nhiên Lương Tranh nhớ đến, thời gian đầu mới quen nhau. Khi đó, cô vừa vào năm nhất đại học, Chu Húc vẫn đang ở Anh chưa về, cuối kỳ, cô mượn phòng anh để ôn tập. Lúc ấy nào biết thư phòng là cấm địa, sau đó anh trở về, bắt gặp cô tại phòng, dù anh không nổi giận, nhưng cô vẫn nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo đến tận óc khi đó. Người kia lạnh lùng nhìn cô, âm trầm cảnh cáo về sau không được phép bước vào phòng anh nửa bước. Lúc đó Lương Tranh cảm thấy cực kỳ tủi thân, vừa bực vừa sợ anh, nhủ thầm: VỊ THIẾU GIA NÀY ĐÚNG LÀ CAO LÃNH KHÓ GẦN. PHẢI TẬN LỰC TRÁNH ANH TA CÀNG XA CÀNG TỐT.

Bây giờ đã thành cô sinh viên năm ba Bắc Đại, cô không những không cách xa nổi người con trai kia, ngược lại còn trở thành người yêu của anh.

Quả là duyên phận thần kỳ. Nhớ đến những kỷ niệm trước đây, Lương Tranh không kìm nổi khẽ cong môi cười, cô bước về phía thư vòng, đẩy cửa đi vào. Thư phòng của anh rất lớn, trên giá chồng la liệt các loại sách của đủ các lĩnh vực. Cô chắp tay sau lưng, đôi mắt cong cong, điệu bộ không khác nào một vị lãnh đạo đi khảo sát thực địa. Cô đi đến một giá sách, thuận tay lấy xuống một cuốn, còn chưa kịp mở ra, điện thoại trong túi đã vang lên. Cô rút di động ra, nhìn tên người gọi đến, đôi môi cong lên, ấn nghe: “Anh đoán xem em đang ở đâu?”

Vừa nói cô vừa đặt lại sách lên giá, đi đến bàn đọc sách của anh, ngồi xuống.

Chu Húc: “Nhà anh?”

“Chưa chính xác.”

Chu Húc: “Phòng anh à?”

Lương Tranh cười rộ lên: “Thư phòng của anh.”

Cô nhìn thấy trên bàn đặt một cuốn sách, đoán chừng trước khi đi anh đang xem dở, chưa cất, thuận tay mở ra.

“Anh đang ở bên ngoài à?” Điện thoại truyền ra tiếng ồn ào, giống như đang ở ngoài.

Chu Húc “Ừ.” một tiếng: “Đang gặp mấy người bạn nói chuyện.”

“Nói xong rồi à?”

“Ừ, coi như là thế.” Chu Húc hỏi: “Ngày mai em quay lại trường à?”

“Trưa mai ăn cơm với dì chú xong em mới đi.”

"Chú ý an toàn."

Lương Trang không nhịn được cười: “Anh thật tình. Em cũng có phải trẻ con đâu. Anh lo lắng như thế thì về thăm em đi?”

Chu Húc trầm mặc đáp: “Em cho rằng anh không muốn về sớm hay sao?”

Lương Tranh cong môi, cô đang định nói lại thì đột nhiên nhìn thấy trong trang sách một tờ giấy hồng gấp vuông vắn.

Cô “A” lên một tiếng.

Chu Húc nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

Lương Tranh cầm tờ giấy kia lên. Là một phong thư.

Đó là hồi năm nhất đại học, cô không cẩn thận làm đổ cafe lên người anh, lúc đi mua quần áo cho Chu Húc, Lương Tranh vụng trộm nhét thư xin lỗi của mình vào trong túi áo.

Trên tờ giấy hồng là nét chữ nhỏ nhắn vuông vắn của cô, nội dung đại khái là xin Chu Húc đừng giận, bên cạnh còn vẽ một hình chibi một cô bé cúi đầu thành khẩn xin lỗi. Lương Trang đọc đi đọc lại bức thư kia mấy lần, cười đến vui vẻ: “Chu Húc, anh vẫn còn cất bức thư xin lỗi hồi xửa hồi xưa của em cơ à?”

Chu Húc giật mình, nhớ tới vừa rồi Lương Tranh có nói đang ở trong thư phòng của anh. Anh nhớ trước khi đi, mình có dở bức thư kia ra đọc lại, cuối cùng thuận tay kẹp vào trong cuốn sách trên mặt bàn.

Lương Tranh không nghĩ đến anh còn giữ phong thư của mình, nín cười nói: “Anh vẫn còn giữ nó à? Em còn nghĩ rằng lúc đó anh đáp lập tức rồi cơ.”

Chu Húc: "..."

“Không phải lúc đó anh đã thích em rồi đó chứ?”

"..."

Lương Tranh cười rộ lên: “Em vẽ cô bé này có phải rất đáng yêu không?”

Chu Húc có chút giận dỗi, lạnh băng đáp: "Không đáng yêu."

"Vậy em đáng yêu không?"

Chu Húc: "..."

Lương tranh nín cười, "Tại sao anh không nói gì? Em hỏi anh đó, em không đáng yêu sao?"

Chu Húc: "... Không đáng yêu, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong anh lập tức cúp điện thoại.

Lương Tranh cười ngặt nghẽo đến mức gục xuống bàn. Cô nhìn lá thư kia một lúc lâu mới cất lại vào chỗ cũ, thỏa mãn trở về phòng.

Chu Húc cúp điện thoại, cầm cốc lên uống tiếp cùng đám bạn.

Một cậu bạn hỏi anh: “Bạn gái cậu à?”

Chu Húc nhà nhạt gật đầu.

Cậu bạn kia cười nói: “Bạn gái cậu quả thực đáng yêu.”

Quán bar này tương đối an tĩnh, Chu Húc và mấy người bạn ngồi ngay tại quầy bar cho nên cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người, anh bạn ngồi cạnh vô tình nghe được.

Chu Húc cong môi, dịu dàng nở nụ cười: “Là rất đáng yêu mới đúng.”



Trường học sau một kỳ nghỉ đông an tĩnh nay lại tấp nập náo nhiệt. Sinh viên từ khắp các vùng miền nô nức kéo về. Học kỳ mới đã đến.

Tháng ba, thời tiết từ từ ấm lên, hương sắc mùa xuân từ từ thay thế sự khô cằn, trơ trụi của mùa đông khắc nghiệt.

Vào một buổi sáng trung tuần tháng ba, mặt trời ấm áp, cảnh xuân tươi đẹp. Lương Tranh vui vẻ bước vào phòng nói: “Hôm nay thời tiết cực kì đẹp, ánh nắng mặt trời ấm áp vừa đủ, lại rất dễ chịu.”

Phùng Thiến lập tức đứng lên, mở cửa sổ nhìn ra ngoài ban công, quả nhiên thời tiết yêu không tả nổi.

“Thời tiết đẹp như thế này mà mốc meo trong phòng ký túc thật quá có lỗi với Đảng với nhân dân. Chị em chúng mình phải đi chơi thôi.” Mấy tháng trời lạnh giá ẩm ướt, khó có ngày trời đẹp như thế, đương nhiên ai cũng muốn ra ngoài tận hưởng gió trời.

Tiểu Vũ từ trên giường nhảy xuống đất, hào hứng nói: “BBQ đi. Chị em thấy sao? Rủ cả cánh bạn bè của bạn trai mình nữa, bọn họ ở trong ký túc xá sắp hóa nấm rồi, mình nhớ cũng lâu rồi nhóm chúng ta không đi đâu chơi.”

“Cao kiến. Được, duyệt luôn. Vũ Vũ cậu gọi cho bạn trai cậu hỏi đi, xem chúng mình có thể đi thuê lều bạt và dụng cu nướng ở đâu?” Phùng Thiến cười nói: “Tranh Tranh đi không?”

“Đương nhiên rồi. Sao có thể không đi chứ!”

Thế là hai phòng ký túc, 8 người, bốn nam bốn nữ, cuối tuần trời xanh mây trắng cảnh đẹp như tranh, cùng rủ nhau ra ngoại ô du xuân cắm trại.

Hôm nay thời tiết quả thực rất đẹp, không ít người cùng chung ý tưởng giống bọn họ.

Khu cắm trại vô cùng náo nhiệt, gần khu họ hạ trại còn có một cái hồ lớn, có thể câu cá để nướng.

Bởi vì mấy hôm trước trời lạnh, mọi người phải ở lì trong ký túc xá đến buồn bực, khó được ngày thiên thời địa lợi nhân hòa như hôm nay, cả đám chơi rất hăng đến quên cả thời gian. Hơn 6h tối mới quay lại trường học. Về đến nơi, còn chưa tắm rửa, Lương Tranh đã ngồi hì hục chọn những tấm ảnh đẹp nhất, đăng lên newfeed, với dòng caption: BBQ. Chu Húc bận bịu cả ngày, đến khi trở về phòng đã là 2h sáng.

Hơn 10 giờ anh gọi điện thoại cho Lương Trang, nhắn hôm nay bận đến khuya, cô cứ ngủ sớm đi, đừng chờ điện thoại của anh.

Gần đây anh đang có một hạng mục đầu tư, cơ hồ mỗi ngày đều bận từ sáng sớm đến tận khuya. Trở về chỗ ở, cũng không bật đèn, mà đi thẳng lên lầu. Đến phòng ngủ, anh thuận tay ném vest lên giường, mệt mỏi tháo cúc áo sơ mi, đồng thời lấy di động trong túi ra.

Trên màn hình vẫn còn tin nhắn lúc 11 giờ cô nhắn cho anh, nội dung đại khái là căn dặn anh dù bận bịu cùng đừng ngủ quá muộn, làm xong việc, thì tranh thủ nghỉ ngơi.

Chu Húc khẽ cong môi cười. Anh theo thói quen, vào newsfeed của cô nhìn xem hôm nay bạn gái anh có hoạt động nào không?

Vừa vào newsfeed đã thấy cô đăng liền 9 tấm ảnh.

Chu Húc cười, nhấp vào từng hình ảnh. Là những tấm ảnh chụp buổi dã ngoại hôm nay, ngoài các tấm có một mình cô, thì còn có một số tấm chụp cô cùng cả nhóm và phong cảnh nơi cắm trại. Chu Húc xem kỹ từng chiếc, tấm cuối cùng cả nhóm chụp chung, tấm duy nhất có đông đủ mọi người. Tất cả đều cười vô cùng vui vẻ, nhưng ánh mắt anh chỉ chăm chú dán vào cô gái đứng giữa. Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, nụ cười rực rỡ như mặt trời, đặc biệt đôi mắt biết cười cong lên như trăng khuyết vô cùng khả ái. Đúng là bạn gái anh là xinh đẹp nhất. Chu Húc ngắm cô thật lâu mới chịu bỏ điện thoại xuống vào phòng tắm rửa, thay quần áo.

23/03 là sinh nhật Tiểu Vũ. Buổi tối cả nhóm ra ngoài ăn cơm, sau đó đi hát karaoke

Lúc đang ở quán hát, thì bất ngờ nhận được điện thoại của Chu Húc.

“Em đang ở đâu?”

"Hôm nay là sinh nhật Tiểu Vũ. Cả nhóm vừa cơm nước xong xuôi, đang ở quán Karaoke."

"Tranh Tranh, chuyển bài giúp mình!"

“Hả? Ừ!" Lương tranh đáp ứng, đặt điện thoại di động xuống giúp Phùng thiến chuyển bài

Hai mươi phút sau, Lương Tranh và Phùng Thiến ra khỏi phòng hát, cùng nhau đi vệ sinh.

Hôm nay mọi người đều hơi quá chén, Tiểu Vũ và bạn trai uống nhiều, ngồi một góc thổ lộ tình cảm khiến mấy người đi cùng vừa buồn cười lại cảm động.

Phùng thiến hỏi: “Chu thiếu gia nhà cậu bao giờ mới về?”

Nhắc đến Chu Húc, Lương Trang bỗng cảm thấy hơi cô đơn, buồn buồn nói: “Tháng tư. Lễ phục sinh bên đó được nghỉ lễ.”

Phùng Thiến vỗ vai an ủi cô: “Không sao đâu. Chẳng mấy mà chúng mình tốt nghiệp rồi, cậu rất nhanh sẽ được cùng anh Chu kia ở bên nhau không rời! Đừng buồn.”

Lương Tranh đáp: “Được rồi, không sao. Mình đã quen rồi. Dù ở xa nhưng mỗi ngày đều gọi điện thoại nói chuyện với nhau mà. Có điều dạo này anh ấy bận bịu lắm, trước kia một ngày gọi điện cho mình mấy lần, hiện tại một ngày gọi hai lần đã là nhiều rồi. Tin nhắn cũng không nhắn nhiều như trước nữa. Cảm giác như là anh ấy có người khác rồi ấy.”

Cô đang nói, Phùng thiến đột nhiên trợn mắt ra hiệu.

Lương Tranh không hiểu, hỏi lại: “Sao thế?”

Cô vô thức quay đầu, liền thấy một anh chàng đẹp trai cao ráo lạnh lùng đứng cách đó không xa, chằm chằm nhìn cô.

Anh mặc âu phục, đi giày da, hai tay lười biếng đút trong túi quần, dù chỉ đơn giản đứng đó nhưng vẫn cao quý thu hút.

Lương Tranh vừa mừng, vừa sợ, còn cho là mình hoa mắt. Cô lặng lẽ hỏi Phùng Thiến: “Hình như mình vừa nhìn thấy Chu Húc? Có phải mình nhớ anh ấy quá nênxuất hiện ảo giác không?”

Phùng Thiến bật cười: “Bà cô của tôi ơi, không phải ảo giác đâu. Quả thật là Chu thiếu gia nhà cậu đó.” Cô hảo tâm nhắc nhở: “Nhưng mà mình cảm thấy cậu chuẩn bị đón nhận phong ba không nhỏ đâu!”

Nói xong cực kỳ không có cốt khí, ném Lương Tranh ở lại, tẩu thoát một mình.

Lương Tranh trừng mắt nhìn Chu Thiếu gia - “băng sơn mỹ nam” nhà mình hùng hổ đi tới.

Cô quả thật không nhờ Chu thiếu gia nhà mình mặc âu phục lại đẹp trai bức người như thế này, khiến cô chẳng dám nhìn thẳng.

Nhưng mà người nào đó sắc mặt đen khịt, cực kì khó coi, bước đến trước mắt cô, lãnh đạm từ trên cao nhìn xuống, trầm giọng nói: “Anh bên ngoài có người khác?”

Lương tranh: "..."

Bình Luận (0)
Comment