Chu Húc ở lại thành phố S 10 ngày, Lương Tranh cùng anh đón sinh nhật. Sáng hôm anh được triệu gấp về Bắc kinh, đêm hôm đó bay gấp đến Anh.
Nhắc tới cũng trùng hợp, Chu Húc vừa rời Bắc Kinh thì hôm sau Lương Tranh đồng thời được cử đến Bắc Kinh công tác.
Cô bay chuyến sớm đến Bắc Kinh, khi máy bay hạ cánh, vẫn còn là sáng sớm. Lương Tranh vừa chầm chập đẩy vali đi bộ vào cổng, vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm buổi sớm, thời tiết rất dễ chịu, gió mát nhè nhẹ thổi, không khí trong lành.
Bởi vì còn rất sớm nên Bắc Kinh vẫn chìm trong giấc ngủ, yên tĩnh, bình yên. Lương Tranh đứng ở ven đường, nhìn những tòa nhà và con đường quen thuộc, không hiểu sao tâm tình đột nhiên vui vẻ.
Có lẽ bởi vì lần này quay về với một tâm trạng khác nên Bắc Kinh không còn khiến cô khó chịu, đau khổ mỗi khi nghĩ về nữa.
Chính vì tâm lý thoải mái nên dù công việc khá bận rộn, cô cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Lương Tranh bắt taxi về nội thành, trước tiên cầm tài liệu đến tòa án, sau đó quay lại trụ sở văn phòng ở Bắc Kinh.
Công việc cần giải quyết không nhiều, nhưng thủ tục tương đối phức tạp, cô bận bịu từ sáng đến tận hơn 4h chiều, chạy mấy nơi, cuối cùng cũng xong việc.
Buổi tối Lương Tranh hẹn nhóm Thiến Thiến và Tiểu Vũ đi ăn cơm. Xong việc cô về khách sạn tắm rửa, thay quần áo.
Lúc chuẩn bị rời đi thì nhận được điện thoại của Chu Húc hỏi cô đã xong việc chưa, mệt không...vv…
Lương Tranh vào thang máy, đi bộ về phía quầy tiếp tân gửi chìa khóa: “Vừa xong việc, em đang chuẩn bị đi ăn với nhóm Thiến Thiến.”
Chu Húc hỏi cô: “Đêm nay em ở đâu?”
“Em ở khách sạn công ty bố trí.”
Chu Húc thấp giọng nói: “Anh đã sắp xếp người đến quét dọn nhà, ngày mai em qua nghỉ ngơi cho thoải mái, mật mã không đổi vẫn là ngày sinh của em.”
Lương Tranh đột nhiên được công ty phái đến Bắc Kinh công tác, lúc đầu cô không kịp nói với anh. Buổi trưa hôm nay lúc nói chuyện cô mới nói mình được cử đi công tác ở Bắc Kinh.
Lương Tranh nghe đến câu mật mã không đổi, trong lòng đột nhiên chua xót, cô khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ừm, em biết rồi.” Lại hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”
“Anh chưa! Đang đi tiệc xã giao.”
Lương Tranh gật đầu, cẩn thận dặn dò: “Anh uống ít rượu thôi, nếu không từ chối được hãy uống, trước khi uống nhớ ăn gì đó, đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Giọng cô dịu dàng, mềm mại, Chu Húc khẽ cong môi, ôn tồn đáp: “Đều nghe em hết.”
Lương Tranh cười, cô đi ra khỏi khách sạn, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, vui vẻ cảm thán: “Thời tiết hôm nay thật tốt.”
Chu Húc cảm nhận được cảm xúc nhẹ nhàng, thoải mái của cô, cười nói: “Em ở Bắc Kinh mấy ngày?”
Lương Tranh nói: “Hết cuối tuần. Khi nào anh về.”
Chu Húc: “... Thứ hai.”
Lương Tranh bật cười: “vậy mình không có duyên rồi.”
Chu Húc: “...”
Buổi tối Lương Tranh ra ngoài ăn cơm cùng đám bạn thân hồi đại học, mọi người sau khi tốt nghiệp đều khó có cơ hội gặp mặt nhau. Vừa nhìn thấy đối phương là luyên thuyên không hết chuyện: nào là tâm sự về công việc, gia đình, sinh hoạt ngày thường, tình cảm…
Một bữa cơm này ăn đến tận khuya, cho đến khi ông chủ ra nhắc khéo là quán sắp đóng cửa, các cô gái mới chịu đứng dậy, tính tiền, rời đi.
Bởi vì ngày mai mọi người còn phải đi làm nên không tham gia tiếp tăng hai, từ nhà hàng đi ra, mọi người tạm biệt nhau, hẹn thứ bảy tụ họp chơi bời đến sáng,sau đó ai về nhà nấy.
Lương Tranh đón xe về khách sạn, hôm nay cô vừa xuống máy bay lập tức bơi trong đống công việc cả ngày, tối lại ra ngoài ăn uống, trò chuyện cùng bạn bè, vì vậy khi trở lại khách sạn tắm rửa xong, mệt mỏi đến độ vừa nằm xuống giường là thiếp đi.
Hôm sau không phải làm gì, chỉ có một việc quan trọng đó là buổi chiều phải đến sở tư pháp.
Tối hôm qua quá mệt, Lương Tranh ngủ một mạch đến 12h trưa hôm sau mới tỉnh dậy.
Cô rửa mặt, đánh răng xong, định xuống lầu ăn điểm tâm, nhưng đã 12h, khách sạn cũng không phục vụ đồ ăn nữa.
Cô đành rời phòng ăn, quay lại phòng mình, vừa xoay người thì một người đàn ông lạ tươi cười bước đến, tự giới thiệu: “Chào Lương tiểu thư, tôi là trợ lý của Chu tổng phái đến đón cô.”
Lương Tranh không khỏi sửng sốt, nhìn kĩ gương mặt người đàn ông trước mắt một lúc mới chậm rãi nhớ ra.
Hình như cô đã gặp anh chàng trợ lý này ở Giang Thành một lần, lúc đó anh ta đi cùng Chu Húc.
Thấy cô nghĩ ngợi không đáp, trợ lý Vương lập tức cười rộ lên: “Lương tiểu thư, cô không nhớ tôi à? Chúng ta từng gặp nhau ở Giang Thành.”
Lúc ấy Chu Húc cần trở lại Bắc Kinh, cậu trợ lý này là người đến đón anh hôm đó.
Lương Tranh cười cười: “Tôi nhớ rồi.” Lương Tranh ngượng ngùng nói tiếp: “Thật xin lỗi anh.”
Trợ lý Vương vội vàng cười nói: “Không sao. Không sao. Kỳ thật tôi đã đến được một lúc rồi, nhưng Chu tổng căn dặn cứ để cô ngủ thêm một lát nữa, vì vậy tôi đứng chờ ở dưới này.”
Lương Tranh nghe vậy càng ngại ngùng nói: “Thật ngại quá Chu Húc không có nói trước với tôi chuyện này, nếu biết trước tôi đã dậy sớm hơn.”
Trợ lý Vương cảm thấy đây là thời cô tốt để lấy lòng phu nhân tương lai của ông chủ, lập tức lên tiếng: “Không đâu không đâu. Chu tổng không muốn thúc giục cô.”
Lương Tranh không khỏi bị cậu trợ lý này chọc cười: “Vậy tôi lên phòng thu dọn hành lý, anh ngồi chờ tôi một lát nữa thôi.”
“Vâng. Không vội, tiểu thư cứ bình tĩnh.”
Khách sạn của Lương Tranh cách nhà Chu Húc khá xa, lái xe hơn 30p mới đến. Tiểu Vương bận trước bận sau, lo lắng chu toàn mọi việc, lại giúp cô bê hành lý lên lầu đâu vào đấy mới rời đi.
Chờ Tiểu Vương đi rồi, Lương Tranh mới nhập mật mã, cửa mở ra, cô kéo hành lý vào nhà. Thời điểm mở cửa bước vào, Lương Tranh cảm thấy giật mình như thể đã xa nơi này rất nhiều năm.
Lúc trước khi dọn đi, cô không hề nghĩ đến việc sẽ quay trở lại.
Rõ ràng đã lâu như vậy, nhưng tất thảy đồ đạc vẫn nguyên xi không đổi.
Trên ghế đặt con gấu bông của cô, trên bàn là chiếc cốc cô hay uống, trên ban công toàn bộ những chậu hoa cô thích vẫn y nguyên.
Mọi thứ có hình bóng cô, Chu Húc đều giữ lại.
Cô đi đến ban công, nhìn những chậu hoa của mình, cây nào cũng tươi tốt, Chu Húc quả thực chăm sóc chúng rất khác. Ngực cô bỗng thắt lại. Ngày trước khi chia tay cùng anh, mọi thứ có hình bóng anh, cô đều trả lại.
Dây chuyền, nhẫn, ngay cả những bộ quần áo anh mua cho cô…
Cô khi ấy chỉ muốn đoạn tuyệt hoàn toàn với anh, tiêu sái rời đi, không hề nghĩ đến cảm nhận của người ở lại.
Ngày bỏ đi, tất cả những món đồ anh tặng cô, Lương Tranh đều để lại, anh lại đem những món đồ đó lưu lại trong căn phòng này.
Cô đi đến phòng ngủ, đồ trong điểm của cô vẫn đặt y nguyên trên bàn trang điểm, những đồ trang trí nho nhỏ cô mua về vẫn bày ngay ngắn trên giá.
Vành mắt Lương Tranh nóng lên, nóng rát đến khó chịu, kém chút nữa cô không kìm nổi nước mắt.
Cô đi khắp nhà một lượt: từ phòng ngủ, đến nhà tắm, phòng ăn, cuối cùng trở lại phòng khách, ngồi xuống sofa lẳng lặng nhắn cho Chu Húc một tin nhắn: [EM YÊU ANH.]
Buổi chiều Lương Tranh có chút việc tại sở tư pháp, buổi trưa cô tự nấu ăn tại nhà, đến 1h chiều thì ra cửa.
Công việc hôm nay không quá thuận lợi, Lương Tranh bận bịu đến hơn 6h tối mới về đến nhà, xong xuôi tài liệu cô còn cần làm báo cáo gửi sếp, tăng ca đến tối muộn.
Cô ôm máy tính của Chu Húc vào thư phòng, kéo ghế tựa ra, ngồi xuống bắt đầu làm việc.
Hoàn thành xong cũng đã hơn 9h tối. Nhân viên pháp chế của bên đối tác gọi điện đến, thuật qua bản án cô cần, lại muốn cô tra xét lại kỹ hai manh mối còn chưa rõ ràng.
Cô một tay mở hồ sơ bản án, một tay tùy tiện rút một tờ giấy trắng trên bàn, kéo ngăn kéo tìm bút, nghiêm túc nói lại với bên kia: “Anh cứ nói đi.”
Cú điện thoại này kéo dài hơn 20p, trao đổi xong Lương Tranh chỉnh sửa lại hồ sơ một chút lại cúi đầu cất bút vào ngăn kéo. Vừa vặn cô nhìn thấy một chiếc hộp nhung màu xanh đậm.
Cô không khỏi sửng sốt, tim đập chệch một nhịp.
Một lúc sau, cô mới run rẩy đưa tay cầm chiếc hộp lên, lúc mở ra, liền nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo đặt bên trong.
Cô lập tức đóng nắp, trả lại hộp về chỗ cũ.
Cô ngẩn ngơ ngồi đó, trong đầu đầy nghi vấn: RỐT CUỘC LÀ ANH ẤY MUA NÓ LÚC NÀO?
Đang lúc cô hoảng loạn thì Chu Húc gọi điện đến.
Cô bối rối nhận điện: “Chu Húc!”
Đầu dây bên kia không gian khá yên tĩnh, hẳn là anh đang ở trong phòng. Anh khẽ “ừ” một tiếng: “Em ngủ rồi à?”
Lương Tranh lắc đầu: “Em chưa. Đang tăng ca.”
Chu Húc “ừ” một tiếng, đột nhiên trầm mặc, không nói gì nữa.
Lương Tranh đợi một hồi lâu mà không thấy anh nói gì, mới nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế? Sao anh không nói gì?”
Chu Húc thấp giọng nói: “Anh vừa về nhà. Vừa nhận được tin nhắn của em.”
Lương Tranh thoáng sửng sốt, mấy giây trôi qua mới nhớ ra là tin nhắn gì.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe thấy chất giọng ấm áp, trầm khàn, thâm tình của anh đáp lại: “Anh cũng yêu em.”
Lương Tranh không biết nghĩ gì, trong nháy mắt rơi lệ, cô nhịn không được xúc động nói: “Anh vẫn giữ lại những đồ dùng trước của em sao?”
Chu Húc trầm mặc rất lâu, mới trầm giọng nói: “Không nỡ.”
Anh cũng từng nghĩ đến hay là ném đi, đỡ phải nhìn vật nhớ người, hành động cương quyết giống như Lương Tranh vậy, nhưng cuối cùng vẫn là không nỡ.
Lương Tranh lau nước mắt, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Chu Húc, em đang ở thư phòng của anh”
“Ừ?”
“Bên trong ngăn kéo bàn có một chiếc hộp vuông bọc vải nhung màu xanh đậm.”
Chu Húc sững sờ, hồi lâu mới khẽ “ừ.” một tiếng.
Lương Tranh hỏi anh: “Anh mua khi nào thế?”
Chu Húc trầm mặc một lúc, mới đáp lại: “Khi chúng mình còn bên nhau. Là tháng 12 năm ngoái.”
Tháng 12, năm ngoái.
Khi đó cô đang suy nghĩ gì? Cô đang nghĩ muốn chia tay anh.
Cô không hề biết, thời điểm đó anh đã quyết tâm muốn kết hôn cùng cô.
Cho nên khi cô nói lời chia tay, khi cô lạnh lùng kéo vali đi, khi cô bay đến thành phố S bỏ mặc anh ở lại, rốt cuộc anh đã phải đau khổ, tổn thương đến nhường nào?
Chu Húc thấp giọng nói tiếp: “Vốn là anh muốn chờ qua sinh nhật em sẽ cầu hôn!”
Lương Tranh cúi đầu, nước mắt chảy ra mãnh liệt , nhỏ tí tách trên mu bàn tay cô, thấm ướt tập giấy trắng bên dưới. Cô mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng như bị vật gì thít chặt lấy, không nói lên lời.