May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả

Chương 27

Bên trong hơi tối nên không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, không biết lời hắn nói là thật hay giả, không biết có phải do đang trong hiểm cảnh mà nảy ra ý định này hay suy nghĩ này đã có từ lâu.

Sau khi ngạc nhiên thì nàng thật sự vui mừng thay cho Thương Vũ. Nếu như Bùi Vân Khoáng thật sự có ý định này, đối với Thương Vũ mà nói quả thực là một việc vui. Vị quận chúa kia từ nhỏ đã nương nhờ nơi cửa Phật, tính tình nhất định nhã nhặn khoan dung, nhìn dung mạo của Bùi Vân Khoáng, dung mạo của nàng tất nhiên sẽ không kém, nhất định cũng xinh đẹp xuất chúng. Nếu lần này Đại sư huynh có thể lập được công lao phong quan thêm tước, thật sự rất xứng đôi với tiểu quận chúa. Qua sự việc này, Bùi Vân Khoáng giống như không để ý đến dòng dõi ý, quả thật hắn không giống với các vương hầu khác, bất luận là người hay tư tưởng.

Tuy đang trong tình thế nguy hiểm nhưng trông hắn rất ung dung, thật ra trong lòng hắn đang nghĩ đến hai người đã chạy thoát kia. Vừa rồi, thị vệ ở bên ngoài đống đá nói với hắn đã bắn chết một người rồi, nhưng còn hai người mang theo cung tên trốn thoát, hắn không cho bọn họ cứu hắn ra ngoài, mà lập tức bắt bọn họ đuổi theo. Lúc này bị vây ở chỗ này đã một phút đồng hồ, sao bọn họ còn chưa trở về.

Hắn âm thầm lo lắng, bắt đầu suy nghĩ nếu hai người đó đào thoát, hắn phải giải quyết hậu quả này như thế nào.

Đột nhiên, bên ngoài đống đá có người thở nhẹ: "Vương gia, bắt được người rồi. Thuộc hạ lập tức dọn đống đá này, xin Vương gia cẩn thận."

Trong lòng Ti Điềm vô cùng vui mừng, rốt cuộc đã yên tâm rồi.

Khúc Lục Nhi đã sớm chuẩn bị công cụ và dây thừng, tám tên hộ vệ cùng hai cha con Khúc Lục Nhi, trước tiên dọn sạch đá vụn ở bên ngoài, sau đó dùng mấy cây gỗ làm đòn bẫy tạo ra một khe hở ngay vách núi, Bùi Vân Khoáng nghiêng người lách ra ngoài.

Vóc người nàng nhỏ nhắn xinh xắn, hắn khẽ vươn tay liền kéo nàng ra ngoài.

Ánh sáng trước mắt sáng ngời, hắn lập tức lấy tay che mắt nàng. Nàng không ngờ hắn lại có hành động này, hô hấp như muốn ngừng lại.

Hắn lập tức thả tay xuống, thấp giọng nói: "Vai muội bị thương, sao nãy giờ không nói?"

Nàng hơi xấu hổ, trước mặt nhiều người như vậy, hành động và ngôn ngữ của hắn đối với nàng cũng không phải là quan tâm bình thường. Nàng cúi đầu không nói, mặt dần dần đỏ lên. Đầu vai bị thương cũng không nghiêm trọng, nàng có thể chịu được, vả lại hắn nhắc đến thì có ích lợi gì chứ?

Hắn xoay người, được thị vệ đỡ đi qua đống đá vụn.

Tuyết còn đang rơi nhưng không còn lớn nữa, không còn là những bông tuyết lớn nữa mà chỉ như những lông tơ nhỏ, rơi xuống đất giống như nhưng viên muối thô.

Nàng nhớ đến vết thương trên chân hắn, quả nhiên trên đôi giày của hắn đã nhiễm máu, lúc bước trên nền tuyết, dấu chân mang theo màu đỏ, xem ra thương thế cũng không nhẹ như hắn nói.

Trong lòng nàng căng thẳng, tự nhiên sinh ra lo lắng. Khi bước đi hắn nhíu chân mày lại, sắc mặt ẩn nhẫn mà bình thường không có được. Trong lòng nàng càng lo lắng, còn có một loại cảm giác phức tạp, giống như là đau lòng.

Hai nam nhân bị trói, một quỳ một nằm. Người nằm đang hấp hối thần trí mơ hồ, còn trúng một mũi tên dài, trên cánh tay còn bị chém nhiều vết đao, huyết nhục bầy nhầy, thấy cả xương trắng. Người đang quỳ khá hơn một chút, tuy rằng cả người bị thương, nhưng cũng còn thanh tỉnh.

Bùi Vân Khoáng nhìn bọn họ, hỏi: "Các ngươi cũng biết ta muốn hỏi cái gì. Nói ra, có lẽ còn có đường sống."

Người đang hôn mê dường như không nghe thấy gì, không có một phản ứng nào. Mà người thanh tỉnh thì mí mắt rủ xuống không trả lời.

Bùi Vân Khoáng thở dài, nói: "Con người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn. Chỉ cần có tài ta sẽ thu nhận, hà tất phải quan tâm là ai? Ta cho, so với người khác nhất định không ít hơn."

Người nọ vẫn không nói.

Bùi Vân Khoáng bất đắc dĩ thở dài, gật đầu với một người thị vệ bên cạnh. Người thị vệ không chần chờ, tay nâng kiếm chém xuống, một tay của người đang hôn mê bị đính trên nền tuyết. Người nọ kêu thảm một tiếng, bật dậy rồi sau đó tiếp tục hôn mê bất tỉnh. Thị vệ không rút kiếm ra khỏi bàn tay hắn, máu trên mũi kiếm nhỏ từng giọt xuống nền tuyết trắng, tạo nên từng vệt máu màu đỏ loang lỗ, khiến người ta kinh hãi.

Trong lòng nàng hoảng sợ, không dám nhìn xuống.

Người đang quỳ dường như không nhìn thấy cũng như không nghe thấy, chỉ cắn chặt hàm răng. Thị vệ không kiên nhẫn, một kiếm vung lên gác trên cổ hắn, hắn cũng không nhúc nhích, tránh cũng không tránh, dường như không để ý đến sinh tử.

Cục diện như vậy Bùi Vân Khoáng sớm đã dự liệu trước, cho nên hắn mới dẫn theo nàng tới đây. Mắt thấy không thể bức cung, chỉ có thể để nàng dùng nhiếp hồn châm.

Bùi Vân Khoáng nhìn hắn hếch khóe môi lên, khẽ cười, nói với Ti Điềm: "Muội châm cho hắn một châm đi."

Ti Điềm gật đầu, lúc này đã biết được dụng ý của hắn khi mang theo nàng. Một đoạn thời gian trước đây Tô Phiên đã dạy nàng cách dùng nhiếp hồn châm, không nghĩ tới hôm nay có tác dụng.

Người nọ thấy nàng rút một cây châm màu đen ra, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ, lập tức lắc đầu ấp úng kêu lên, mơ hồ không rõ, giống như là người câm.

Bùi Vân Khoáng sững sờ, phía trên nhiếp hồn châm thoa thuốc mê tâm trí, chuyên môn đối phó những người không chịu cung khai, thế nhưng hắn không ngờ tới người này là người câm. Cho dù Ti Điềm châm hắn, hắn cũng đâu có nói được gì.

Ti Điềm cũng hơi kinh ngạc, nàng lấy một nhánh cây trước mặt hắn, thấp giọng nói: "Vương gia, không biết hắn có biết viết không."

Bùi Vân Khoáng nheo mắt lại, hỏi: "Ngươi có đồng ý viết ra không?"

Người nọ lại nhẹ gật đầu.

"Mở tay hắn ra."

Thị vệ phía sau dùng kiếm đẩy dây thừng trên tay hắn ra. Ti Điềm tiến lên đưa nhánh cây cho hắn.

Hắn nhận nhánh cây, bắt đầu viết trên mặt tuyết, Ti Điềm đứng bên cạnh của hắn, nhưng không nhìn ra hắn đang viết cái gì. Kỳ quái, chẳng lẽ hắn không phải người Hán, đây không phải chữ Hán?

Hắn viết "A a nha nha", Ti Điềm không hiểu nổi hắn đang viết cái gì, khom người nhìn kỹ. Đột nhiên, người hắn đụng mạnh một cái, thị vệ bên cạnh lảo đảo, hắn mượn lực bổ nhào về phía trước, trong tay cầm chặt một mũi tên, đặt ngay cổ họng Ti Điềm!

Chỉ trong chốc lát, mọi thứ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi! Quả nhiên là tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, động tác liền một mạch, lập tức liền chuyển bại thành thắng, bắt nàng làm con tin. Mũi tên được rút từ vai của người đang nằm trên mặt đất nên mang theo mùi máu tanh, đặt trên cổ họng nàng. Nàng vô cùng hoảng sợ, nhưng dường như nàng quên mất nỗi sợ hãi, ánh mắt không nhịn được nhìn hắn.

Người nọ có chút khẩn trương, trước khi chết còn muốn đánh cược một lần, dường như đã tiêu hao hết tinh lực của hắn ta, ngón tay ôm cổ nàng hơi run rẩy.

Hắn ta nói với Bùi Vân Khoáng: "Thả ta ra, bằng không ta giết nàng." lúc hắn ta nhìn thấy nàng từ đống đá đi ra, Bùi Vân Khoáng đỡ nàng, còn thay nàng che mắt. Điều này cho hắn biết, trong lòng hắn nàng không phải là nữ nhân bình thường, hắn ta quyết định đánh cuộc một lần.

Hắn ta không phải người câm! Bùi Vân Khoáng cười khổ, vậy mà mình cũng bị hắn ta lừa. Hắn híp mắt nhìn người nọ, môi mỏng nhếch lên, trong lòng hơi hốt hoảng nhưng cố ra vẻ trấn định. Nàng đang nằm trên tay hắn, không có sợ hãi cũng không có kinh hoàng, thật sự ngoài ý muốn của hắn. Ánh mắt của hắn rơi vào mũi tên nhuốm máu kia.

Sắc bén, lạnh lùng.

Thả? Hay không thả?

Có lẽ hắn sẽ cự tuyệt sự uy hiếp này, cho dù ở phương diện nào thì người này cũng quan trọng hơn nàng. Thả hắn ta ra sẽ hậu hoạn vô cùng, sẽ làm hại đến vô số người. Có lẽ hắn ngay cả một tia do dự cũng không có, lập tức cự tuyệt, nhưng mà, hết lần này tới lần khác hắn lại do dự.

Hắn trầm mặc, đúng như trong dự liệu của nàng, nàng thầm thở dài. Sao nàng có thể quan trọng đến mức có thể để cho người này chạy thoát? Giữa lúc sinh tử, rất nhiều hình ảnh như nước chảy mây trôi lập tức hiện ra trong lòng nàng. Nàng nợ hắn quá nhiều, lúc này hẳn là nên trả lại. Cuối cùng, nàng đột nhiên trầm tĩnh lại, lạnh nhạt nói: "Ngươi sai rồi, ta chỉ là nha hoàn của Vương gia, ngươi dùng ta uy hiếp Vương gia, vậy là ngươi đã quá coi trọng ta rồi. Cho dù ngươi giết ta, Vương gia cũng sẽ không thả ngươi đâu."

Nàng càng bình tĩnh thì người nọ càng do dự. Mặc dù nàng là nữ nhân của hắn, mặc dù có phân lượng như vậy trong lòng hắn, nhưng chung quy cũng chỉ là một nữ nhân, cũ đi còn có mới, sao hắn có thể vì một quân cờ nhỏ mà hủy diệt toàn cục. Cuộc đánh bạc này, có lẽ hắn là người thua cuộc, nhưng đánh cuộc một lần so với chờ chết thì mạnh hơn nhiều, người khác có cho hắn một đống bạc lớn hắn cũng không muốn, còn như không có hoa hắn sẽ chết mất. Cùng lắm thì, nếu phải chết thì kéo thêm tiểu mỹ nhân làm đệm lưng cũng đáng.

Sau một hồi yên lặng quyết định sinh tử của một người, tất cả mọi người đang đợi Bùi Vân Khoáng nói một câu. Nhưng mà, xuất hiện ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hắn đột nhiên nhẹ nhàng nói với người kia: "Ngươi thả nàng, ta thả ngươi."

"Vương gia!" Khúc Lục Nhi khẽ thở nhẹ, cũng không dám nói thêm một câu nào nữa.

"Nàng đang có thai, không thể bị dọa được. Ngươi thả nàng trước đi."

Tất cả mọi người đều kinh sợ, kể cả nàng! Trong lòng người kia thì vui vẻ, thì ra nàng mang thai con của hắn, trách không được hắn do dự. Trận đánh bạc này, hắn thắng chắc.

Vì sao hắn phải nói như vậy? Quá mức ngạc nhiên và kinh ngạc, nàng quên mất e lệ rụt rè, sững sờ nhìn hắn, vẫn không nhìn ra nguyên do, thần sắc của hắn bình tĩnh mang theo sự quan tâm, lo lắng, còn có thỏa hiệp, không phải dáng vẻ thong dong tiêu sái hắn đã từng có.

Trong lòng nàng gợn sóng, nói không nên lời vừa mừng vừa lo.

"Ngươi bảo thủ hạ rời khỏi rừng tùng đi."

Bùi Vân Khoáng phất phất tay ra hiệu cho thủ hạ thối lui. Ánh mắt lại liên tục nhìn nàng chằm chằm, dường như nàng thật sự là quan trọng nhất trong lòng hắn, một khắc cũng không thể mất đi.

Nàng thấy thủ hạ, hộ vệ do dự thối lui, vội nói: "Vương gia, không thể."

Hắn lại ôn nhu nói: "Hài tử quan trọng hơn."

Nàng biết hắn đang nói hưu nói vượn, nhưng mặt vẫn đỏ tới mang tai, lập tức nói không ra lời.

Người nọ càng tin hơn, nắm chặt mũi tên trong tay, cổ nàng đau vô cùng, nhưng trong lòng lại thấy yên tâm đến kì lạ, bời vù hắn đã không vứt bỏ nàng nên cho dù có thể thoát hay chết trong tay người này, nàng cũng đã thấy viên mãn rồi.

Người nọ thấy mọi người lui về phía sau, cũng nói với Bùi Vân Khoáng: "Ngươi cũng lui về phía sau."

Bùi Vân Khoáng vội nói: "Ta lo lắng cho nàng. Ta đi với ngươi, ta biết đường, có thể mang ngươi ra ngoài."

Hắn giống như thật sự rất quan tân đến nàng và đứa bé trong bụng, vẻ mặt lo lắng.

Người nọ suy nghĩ một chút, bốn người bọn họ đi vào núi, gặp tuyết rơi nên lạc đường, lòng vòng trong núi cả buổi cũng không xông ra được cho nên mới bị bắt, nếu có người dẫn đường, vậy thì không còn gì tốt bằng.

"Vứt kiếm đi."

Bùi Vân Khoáng vội cởi bảo kiếm đeo bên hông xuống, nhẹ nhàng ném trên nền tuyết. Viên ngọc bích trên vỏ kiếm chiếu sáng trên nền tuyết, thoáng cái liền bị mấy bông tuyết phủ lên.

Người kia nói: "Ngươi dẫn đường đi."

Hắn nghe lời đi lên phía trước, người nọ ôm Ti Điềm đi ở phía sau, nhưng mũi tên liên tục đâm vào cổ họng nàng làm nàng cảm thấy hơi đau.

Bùi Vân Khoáng đi chầm chậm ở đằng trước, dấu chân nhiễm một màu đỏ nhạt, nàng biết chân của hắn bị thương rồi, đôi mắt nàng đã ẩm ướt, cũng không phải hoàn toàn do tuyết. Hắn có thể không cần để ý đến sống chết của nàng, cũng không cần phải đi cùng nàng như thế. Vì sao phải như vậy?

Nàng nghĩ mãi vẫn không ra, bởi vì nàng thật sự rất quan trọng trong lòng hắn, quan trọng đến mức có thể vì nàng để cho chạy người này thoát, vì nàng mà sẵn sàng mạo hiểm sao?

Nàng không tin đây là sự thật, thế nhưng lại hy vọng đây là sự thật.

"Đi nhanh một chút!"Người nọ lớn tiếng khẽ quát lên một tiếng.

Trong lòng nàng đau xót, với thân phận của hắn, có khi nào bị người ta quát lớn như vậy đâu.

"Chân của ta bị thương, không đi nhanh được." Hắn không hề bực bội, quay đầu nhìn nàng, ân cần hỏi: "Muội có mệt không?"

Viền mắt nàng nóng lên, ra sức cắn bờ môi. Chuyện ngày hôm này đều do nàng gây ra. Nếu nàng không bị bắt, sẽ không liên lụy đến hắn.

Đi dọc con đường nhỏ chật hẹp được một đoạn, Bùi Vân Khoáng đột nhiên ngừng lại.

"Đi nhanh lên!"

Hắn quay đầu lại cười khổ: "Hình như Ngón chân của ta bị gãy rồi, để ta xem một chút."

Người nọ nhìn vết máu trên đôi giày hắn, tức giận nhưng lại không thể làm gì, mắng một câu: "các ngươi được những người này chiều chuộng quen rồi, y như đàn bà."

Ti Điềm tức giận hung hăng trừng mắt với hắn, trong lòng lại hết sức lo lắng, không biết chân của hắn có sao không?

Hắn khom người, để chân lên một tảng đá dưới gốc cây. Hắn quay lưng lại với bọn họ, nàng chỉ thấy được cái áo khoác màu đen, càng không thấy nàng lại càng thêm lo lắng.

"Vương gia, chân của người sao rồi?"

Bùi Vân Khoáng đứng thẳng người lên, quay đầu lại nói: "Ngón chân thật sự rớt mất."

Nước mắt của nàng lập tức liền rơi xuống.

Nước mắt của nàng khiến lòng hắn khẽ động, sự quan tâm lo lắng của nàng thật sự xuất phát từ trái tim, không hề trộn lẫn bất kì một tạp chất nào, sạch sẽ giống như một bông tuyết mờ ảo hư vô, không để lại dấu lướt nhẹ qua lòng hắn.

Hắn bốc một nắm tuyết trên đá, đưa tới bờ môi nàng: "Khát không?"

Người nọ không kiên nhẫn nổi nửa, quát: "Đi mau."

Hắn không để ý tới hắn ta, chỉ để ý đưa tuyết đến bên cạnh bờ môi nàng. Nàng không khát, nhưng nhìn vốc tuyết sạch sẽ trong lòng bàn tay hắn, đôi mắt nàng chua xót, nước mắt rơi vào vốc tuyết làm tuyết tan ra thành một cái hang nhỏ.

Đột nhiên, một tiếng hét thảm giống như cổ họng bị bịt lại không phát ra được."Bịch" một tiếng, người đang khống chế nàng té xuống, nàng kinh hoàng nhìn lại, chỉ thấy trên cổ họng hắn bị đâm bằng một mảnh băng nhỏ! Giống như một cây chủy thủ lóe ánh sáng óng ánh.

Nàng không thấy được hắn ra tay như thế nào, càng không biết được hắn giấu mảnh băng này trong tay từ khi nào.

Trong tay của người kia còn cầm mũi tên, vừa rồi còn đặt trên cổ họng của nàng rên, đảo mắt đã bị người đâm xuyên cổ họng.

Hắn nhíu mày nhìn người trên mặt đất: "Thật ra ngươi vốn có thể toàn mạng đấy." Hắn có chút tiếc nuối, chưa hỏi lên được gì đã phải giết hắn.

Mảnh băng vốn rơi trên tảng đá tuyết, lúc hắn cố ý giả bộ nhìn vết thương trên chân đã nhặt lên, người nọ chỉ chú ý đến vốc tuyết trong tay hắn, nhưng không phát hiện trong tay áo khoác kia của hắn đang cầm một khối băng.

Nàng hoảng hồn nhìn hắn, giống như đang nằm mơ.

Hắn ngoái đầu nhìn nàng, nhíu nhíu mày, ngón tay đặt trên cằm nàng.

Nàng vẫn đang kinh ngạc, ngây ngốc tùy ý cho hắn sờ cằm của mình.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng mút một hơi trên cổ họng của nàng, sau đó nhổ một búng máu ra nền tuyết.

"Đừng để cho máu của tên kia làm dơ muội."

Cả người nàng cứng đờ, không nhúc nhích nổi, độ ấm trên môi hắn áp lên vết thương như bị bỏng của nàng. Dường như nàng quên mất hô hấp, trong nửa canh giờ ngắn ngủi đầy bão táp này, nàng như thủy triều lên xuốngvượt qua mười lăm năm nhân sinh cuộc sống. Mà chỉ một động tác này của hắn, lại như mười lăm năm sóng to gió lớn rung động lòng người!

"Vương gia, người không sao chứ?"

Rất nhanh, hộ vệ của hắn dựa theo vỏ kiếm của hắn chạy tới.

"Phát tín hiệu, gọi những người khác đến. Đưa bốn thi thể này đến quan phủ, nói là người lên núi trộm quặng sắt, bảo Lưu đại nhân điều tra lai lịch."

Hắn biết nhất định không thể điều tra được chân tướng, bởi vì manh mối đã bị chặt đứt, nhưng cũng có thể cảnh cáo người đang đứng đằng sau, đừng tưởng hắn dễ đối phó như vậy, cũng đừng tưởng rằng hắn sẽ không phản kích.

Nàng cố gắng hít thở, muốn cho không khí lạnh buốt trong lành làm trái tim đang nhốn nháo của mình tỉnh táo lại.

Hắn đang muốn bước xuống núi, nàng vội nói: "Vương gia, chân của người không nên lại đi bộ."

Hắn ngoái đầu nhìn lại cười yếu ớt: "Ta không phải đàn bà." Đây không phải là lời mà người kia vừa mắng sao, nhưng hắn lại tự nhạo báng bản thân mình làm lòng nàng đau xót. Hắn chính là người như vậy, mặc dù trong lòng có vất vả và khó khăn như thế nào, cũng vui vẻ cười đùa nhằm che giấu đi gian khổ. Thế nhưng nàng không thể bày ra vẻ mặt thoải mái ung dung cười đùa theo được.

Nàng lẳng lặng nhìn hắn, nước mắt như viên trân châu lăn dài trên đôi má nàng, dường như không thể ngăn được, giống như bức mành châu.

Hắn nhíu nhíu mày, không biết vì sao nàng đột nhiên rơi lệ, chẳng lẽ vừa rồi nói nàng có thai, vì mang "Tội danh" này cho nên rất ấm ức?

Hắn tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Vừa rồi ta nói như vậy, là muốn mê hoặc người nọ, để hắn tin tưởng ta, ít đề phòng một chút. Muội ủy khuất lắm đúng không?"

Nàng lắc đầu nói: "Muội không ủy khuất."

Hắn nhíu mày giống như cười mà không phải cười: "Ừ, Muội không ủy khuất sao?"

Nàng lập tức hiểu được, trên mặt nóng lên, không dám nhìn hắn.

Nước mắt rốt cuộc đã ngừng lại.
Bình Luận (0)
Comment