Hôm sau, Ti Điềm thức dậy sớm hơn một chút, sau khi chỉnh đốn gọn gàng mới bắt đầu đi tới Thịnh Hà đài. Lúc này trên Thịnh Hà đài vô cùng yên tĩnh, gió núi hơi lạnh, trời vẫn còn chưa sáng. Trên đỉnh núi chỉ có ánh sáng lờ mờ, không biết khi nào mặt trời mới mọc.
Dưới ánh sáng mờ mờ thoáng thấy một thân ảnh trên Thịnh Hà đài, dựa vào chiều cao thì Ti điềm xác định đúng là Thương Vũ, lúc này xoay quanh hắn là một vầng sáng trắng giống như những con linh xà đang chuyển động với tốc độ kinh người, tựa hồ như đang nhen nhóm những tia nắng ban mai trong không gian mờ ảo nơi đây.
Nàng không biết võ công, cho nên không biết hắn đang luyện chiêu thức gì, mặc dù đang đứng rất xa nhưng nàng cũng cảm nhận được một cỗ kiếm khí mạnh mẽ, sắc bén.
Nàng nhớ tới hôm qua Tề Dương cười nhạo hắn bị bắt tại trận sau những tình huống bi thảm, nên không dám tùy tiện đi tới mà lặng lẽ lùi về một góc của Thịnh Hà đài, thầm nghĩ hôm nay nàng đến đây hơi sớm, không ngờ hắn còn đến hơn, hy vọng là hắn tập trung tinh thần, không có phát hiện ra nàng.
Nghĩ tới đây, nàng vừa nhìn hắn vừa rút vào trong một góc.
Một lát sau, hắn thu lại trường kiếm vào vỏ, sau đó quay đầu lại nhìn nàng, nói: "Hôm nay có kinh nghiệm rồi hả, tới rất sớm."
Nàng ấp úng không biết nói gì cho phải, thành thành thật thật đứng ở một bên, vô cùng nhu thuận.
Hắn cầm kiếm chậm rãi đi tới, dừng lại trước mặt nàng, nhìn hai mắt nàng, mới chậm rãi nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi mới học thuộc có sáu trang sách, đêm qua nhất định không dám ngủ mà chăm chỉ học tập, không ngờ lại cùng Tề Dương ăn đêm, nói chuyện phiếm. Thật sự là đối mặt với hiểm nguy không sợ, núi thái sơn có sụp thì sắc mặt cũng không thay đổi đúng không?"
Nàng cúi đầu không dám lên tiếng, lời này của Đại sư huynh rõ ràng không phải biểu dương mà.
Hắn dường như không hài lòng với sự trầm mặc của nàng, lạnh lùng nói: "Nội lực của ngươi kém hơn Lâm Tây Yến, lẽ ra phải chăm chỉ hơn mới phải. Sau này, ngươi đứng mai hoa thung nhiều hơn nửa canh giờ. Bây giờ bắt đầu đi."
Đây quả thực là trắng trợn lợi dụng việc công để trả thù cá nhân mà, nàng đứng ở trên cọc gỗ bắt đầu lo lắng cho cuộc sống sau này, có cảm giác như con đường phía trước đầy chông gai đang chờ đón nàng.
Cả ba ngày đều là sáng sớm đứng cọc gỗ, buổi chiều buổi tối học thuộc lòng. Ti Điềm còn phải giặt quần áo, hong khô quần áo.
Đến buổi tối ngày thứ ba, Thương Vũ thản nhiên đi tới viện chu tước, trong tay cầm một thanh thước dài.
Lâm Tây Yến vô cùng lo lắng nhìn Ti Điềm, không ngừng nháy mắt với nàng. Ti Điềm biết rõ tâm tư của nàng nên rất mâu thuẫn.
Hắn một tay cầm thước, một tay cầm quyển sách, ngồi gác chân lên bàn.
Hai nữ hài tử cẩn thận đứng ở trước mặt của hắn. Hắn nhướng mày kiếm lên, dùng thước chỉ chỉ Lâm Tây Yến, nói: "Ngươi tới trước."
Lâm Tây Yến nơm nớp lo sợ. Nàng còn hai mươi mốt trang chưa học xong, cho dù sứt đầu mẽ trán thế nào cũng không thuộc nổi nữa, sắc mặt ửng đỏ cúi đầu đứng đó.
Hắn khép sách lại, lạnh lùng nói: "Đưa tay ra."
Lâm Tây Yến cắn môi, sợ hãi đưa tay ra.
Hắn không lưu tình chút nào, tay nâng thước lên, đánh xuống hai mươi mốt cái. Mỗi một roi rơi xuống là một âm thanh vô cùng chát chúa vang lên, trong lòng Ti Điềm run lên một cái. Tề Dương nói cũng đúng, thật sự là hắn không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.
Nước mắt ẩn trong hốc mắt của Lâm Tây Yến bắt đầu rơi xuống, tay cũng đã sưng phồng lên. Ti Điềm không đành lòng xem tiếp, trong lòng càng thêm mâu thuẫn.
"Tới phiên ngươi." Hắn cầm sách, dùng thước chỉ chỉ Ti Điềm.
Nàng hít sâu một hơi, đọc thuộc lòng giống như nước chảy mây trôi. Đọc thuộc đến còn khoảng hai mươi trang, nàng bắt đầu đọc chậm lại, bắt đầu do dự. Tính không chịu thua kém của Lâm Tây Yến cùng lời dặn dò của hắn xoay quanh trong đầu nàng, cuối cùng, nàng chỉ đọc đến còn khoảng mười trang thì ngừng lại.
Nàng cúi đầu nói: "phần vòn lại muội chưa thuộc."
Hắn " nga " lên một tiếng, giống như đang chờ giây phút này. Hắn khép sách lại đặt ở trên bàn, híp mắt nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén.
"Vươn tay ra."
Ti Điềm đưa tay ra, nghĩ thầm, mười roi, chịu khổ một chút liền qua thôi.
Hắn hừ lạnh một tiếng, thước kẻ lốp bốp rơi xuống.
Nàng cắn răng đếm đến roi thứ mười, hắn vẫn không có ý ngừng lại, lại đánh tiếp mười roi nữa. Bàn tay trắng nõn non mịn của nàng lập tức vừa đỏ vừa sưng, ngón tay co quắp lại, mỗi khi khẽ cử động thì lòng bàn tay đau giống như bị hỏa thiêu, đau không chịu nổi.
" Hai mươi roi này là phạt cảnh cáo tội ngươi nói láo. Ngươi nhớ cho kỹ, sau này đừng hòng gạt ta." Hắn hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Đọc thuộc!"
Nàng dè dặt rút tay về, vừa cử động một cái vẫn là không thể không hít vào khí lạnh. Nàng không biết hắn làm sao phát hiện được nàng lừa gạt hắn, đành phải đọc thuộc mười trang cuối cùng cho hắn nghe.
"Ti Điềm, ngươi nhớ kỹ, nếu ngay cả bản thân mình cũng không bảo vệ được, cũng đừng suy nghĩ cái gì gọi là trượng nghĩa." Thương Vũ vung tay áo lên, ngạo nghễ rời đi, trong lòng lại không hiểu vì sao lại bực bội, người ngu ngốc như nàng thật sự là không còn nhiều, thân mình còn lo chưa xong, còn muốn che chở người khác.
Lâm Tây Yến nhìn bóng lưng của hắn, nước mắt rốt cuộc rơi xuống, sau đó ngồi xuống ô ô khóc lên.
Ti Điềm không biết làm sao an ủi nàng, đành phải thấp giọng nói: "Sư tỷ, không sao đâu, một tháng trôi qua rất nhanh." tính tình Thiệu Bồi có vẻ lãnh đạm, có lẽ khi hắn dạy các nàng có thể dẽ chịu hơn một chút.
Lâm Tây Yến chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hồng hồng tràn đầy ủy khuất.
"Ngươi biết không, ta lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên bị đánh."
Ti Điềm thở dài, nàng không có cảm giác gì, đây là lần thứ hai nàng bị đánh, lần đầu tiên, chính là ba ngày trước, cũng là Thương Vũ đánh. Thế nhưng nàng cũng không cảm thấy có bao nhiêu ủy khuất, tuy rằng bị Thương Vũ trách phạt, nhưng đều là lỗi của nàng chỗ, sai thì bị phạt, nàng không có lời nào để nói.
Lâm Tây Yến nghẹn ngào nói: "Ngươi biết Uy Dương tiêu cục không?"
Ti Điềm giật mình, Uy Dương tiêu cục nàng tự nhiên biết rõ, nhà nàng trước kia hàng năm đều mời Uy Dương tiêu cục áp giải bạc. Dường như Đại đương gia của Uy Dương tiêu cục họ Lâm, chẳng lẽ Lâm Tây Yến là?
Lâm Tây Yến thấy nàng không nói, cho rằng nàng cũng không biết, cắn răng từng chữ một: "Ba tháng trước, cha ta áp tiêu, bị người giết chết, còn có ba vị thúc thúc, hai vị ca ca."
Trong một câu có sáu mạng người, giữa răng môi Lâm Tây Yến dường như bật ra một mùi máu tanh.
Trong lòng Ti Điềm run lên, trách không được trên mặt Lâm Tây Yến luôn luôn là cỗ tối tăm phiền muộn cùng hận ý.
Lâm Tây Yến oán hận nói: "Ta đến Thất Thế Môn chính là muốn báo thù, thế nhưng sư phụ lại nói, Chu Tước không học võ, chỉ học về y lý, lý thuyết y học. Ta không biết, ta có thể báo thù hay không. Học thuộc lòng có tác dụng gì đối với việc ta báo thù?"
Ti Điềm kinh ngạc nhìn nàng, không biết trả lời như thế nào.
Tối hôm đó, Tề Dương tới đưa cho Lâm Tây Yến một lọ thuốc mỡ, cho nàng bôi tay, lại đưa cho Ti Điềm hai bình, nói là Đại sư huynh cố ý phân phó như vậy.
Nàng đã hiểu, xem ra sau này lòng bàn tay nàng bị ăn gậy không ít, Thương sư huynh rất "Xem trọng" nàng, đưa cho nàng hai hộp thuốc mỡ, xem ra phòng ngừa rất chu đáo.
Hôm sau, Thương Vũ lại ném cho Ti Điềm một quyển sách, nói: "Năm ngày phải học thuộc."
Lâm Tây Yến đứng ở một bên, sắc mặt lúng túng, một quyển nàng còn không học nổi.
Ti Điềm trở lại trong phòng mở sách ra xem, trong sách đều là các phương thuốc cổ truyền. Nàng vô cùng kinh hỉ, vội vàng đọc thật kĩ, hy vọng có thể tìm được phương thuốc trị liệu cho mẫu thân, nhưng lại không có thu hoạch. Hiện tại mới có bốn ngày nàng đã học thuộc rồi, ngày thứ năm khi Thương Vũ đến kiểm tra, nàng không dám lại thay Lâm Tây Yến lưu lại mặt mũi, thành thành thật thật đọc thuộc lòng cả quyển sách. Còn Lâm Tây Yến mới học thuộc có một nửa. Nhưng mà, kỳ quái là, Thương Vũ cũng không có trách phạt Lâm Tây Yến. Còn với nàng, chẳng qua là nhàn nhạt nói một câu: "Trí nhớ không tệ."
Cái này có tính là khích lệ không? Nàng không dám hy vọng xa vời có thể được hắn khen ngợi, chẳng qua là hy vọng hắn đừng làm khó nàng là được rồi.
Mới đó mà nàng đã đứng mai hoa thung hơn nửa tháng, hai người mặc dù không thể nói là vững như bàn thạch, nhưng so với lúc mới tới đã có tiến bộ nghiêng trời lệch đất. Thương Vũ rốt cuộc đã phong thích cho các nàng thoát khỏi cọc gỗ.
Ngày đó, Ti Điềm kinh ngạc phát hiện Thương Vũ không giống như trước đây, trang phục luyện công bao giờ cũng là một kiện áo dài màu trắng, tay áo rộng thùng thình. Dưới ánh sáng mặt trời trông hắn hắn nhanh nhẹn xuất trần, phong lưu phóng khoáng.
Lâm Tây Yến có chút mất tự nhiên, giật mình không biết nhìn chỗ nào, trên mặt thoáng ửng hồng.
Thương Vũ một tay để sau lưng, một tay chém xuống. Ống tay áo vốn là tơ lụa mềm mại, lúc hắn vung tay trông như một vòng xoáy khổng lồ.
"Chiêu này kêu là hồng tụ thiêm hương, là chiêu thức biến hoá tay áo sở trường Thiếu Lâm Càn Khôn của sư phụ, cho Chu Tước các ngươi sử dụng. Các ngươi không có nội lực, đương nhiên cũng không xuất ra chân khí được, đầu tiên chỉ cần luyện động tác này cho đẹp là được."
Khi Hắn nói đến mấy chữ "Động tác cho đẹp" thì mày kiếm nhíu lại, vô cùng khinh thường. Sau đó nói một chút vung tay như thế nào, vận lực như thế nào, giống như đang nói về một bữa ăn sáng vậy, nếu cái này mà cũng học không được, thì nên đi phòng bếp tìm một miếng đậu hũ đập đầu cho rồi!
Cả nửa tháng học thuộc lòng Lâm Tây Yến đều bị Ti Điềm làm mất hết thể diện, võ công của nàng cũng có chút nội lực, lại có chủ tâm muốn học chiêu hồng tụ thiêm hương này nhằm lưu lại chút ít mặt mũi. Vì vậy nàng đặc biệt chăm chỉ cố gắng. Năm ngày sau nàng đã luyện được chiêu thức đẹp mắt này. Mà Ti Điềm lại luyện chiêu "Động tác đẹp mắt" thành "Cây cỏ kiêu ngạo". Bởi vì khí lực của nàng yếu, vì thế lực đạo không đủ, ống tay áo không vung lên nổi, ngay cả ngọn nến cũng không dập tắt được.
Đợi đến lúc Thương Vũ đi vào viện chu tước kiểm tra hai người. Lâm Tây Yến dễ dàng xuất ra một chiêu dập tắt ánh nến. Mà Ti Điềm thử cả bốn lần, mầm lửa kia vẫn lung la lung lay, ngời sáng bất diệt, vô cùng ương ngạnh, ngoan cố.
Hắn nhìn nàng, "Tán thưởng" nói: " Khí lực của ngươi thật sự là làm ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
Ti Điềm xấu hổ cúi đầu, nàng cảm thấy ánh mắt của hắn giống như có ý muốn nàng đi đập đầu vào khối đậu hủ, vì vậy rất tự giác đưa tay ra nói: "xin Đại sư huynh trách phạt." hai hộp thuốc mỡ kia rốt cuộc có thể dùng rồi, xem ra sau này phải tiết kiệm để có mà dùng mới được.
Thương Vũ đối với việc nàng tự giác nhận phạt rất hài lòng, ngữ khí chậm rãi nói: "Trách phạt tất nhiên không thể thiếu được, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày quét dọn bảy tầng đình viện một lần, chăm đầy vạc nước phòng bếp, nhớ rõ là xách tay, không phải gánh."
Ti Điềm âm thầm hấp khí, cái này so với trừng phạt tay chân còn hung ác hơn.
Buổi tối, Tề Dương tới an ủi nàng: "Ti Điềm, Đại sư huynh bắt muội quét đình viện, xách nước, nhưng thật ra là luyện lực cho cánh tay của muội. Muội nhất định có thể luyện thành, muội chính là quá gầy, muội xem thân thể Lâm Tây Yến vô cùng rắn chắc, hình như là nhà nàng mở tiêu cục đó, vừa nhìn là biết rất lợi hại. Đúng rồi, nhà của muội làm gì?"
Nhà của muội? Trong lòng Ti Điềm đau nhói, hoảng hốt cười cười: "Nhà của muội là cửa hiệu bán son phấn."
Đuôi lông mày Tề Dương nhướng lên, kinh ngạc nói: "Ai nha, trách không được muội lớn lên xinh đẹp như vậy, giống như một đóa bông tuyết."
Ti Điềm nở nụ cười: "Bông tuyết là hoa sao?"
Tề Dương gãi gãi đầu, cười hì hì nói: "Hắc hắc. bản lĩnh nói chuyện của ta xem ra còn phải luyện một chút. Nếu Nhị sư huynh thì tốt rồi. Hắn thế nhưng mở miệng có thể nói ra hoa sen đó, hắn mà nói chuyện thì mọi người cười không khép miệng."
Ti Điềm nói: "Nhị sư huynh sao không ở chỗ này? Dường như viện Bạch Hổ vẫn để trống?"
"Hắn bị sư phụ phái đi làm việc, sau này muội sẽ gặp hắn."
Ti Điềm "A" một tiếng, không hỏi nữa.
Tề Dương lại hào hứng bát quái: "Hắn nha, nhìn còn xinh đẹp hơn muội, chỉ cần cùng nữ hài tử nói mấy câu, nữ hài tử kia cho dù nhỏ xíu cũng thích hắn, ta với hắn mà ở cùng một chỗ, lần nào cũng bị mấy nữ hài đó ghét bỏ."
"Vì sao?" Ti Điềm không thể hiểu được, tính tình Tề Dương cởi mở lại lương thiện, tại sao những cô nương kia lại ghét?
Tề Dương bực tức nói: "Bởi vì các nàng muốn ở một mình với Nhị sư huynh. Có ta ở đó, làm kì đà cản mũi các nàng, làm các nàng không thể làm những việc mà người ngoài không thể nhìn. Ta hết lần này tới lần khác không chịu rời đi, hừ, liền làm cho các nàng ghét."
Ti Điềm bị tiểu hài tử nóng nảy chọc cười, kìm lòng không được nhớ tới Tiểu Ngạn. Mỗi lần Lâm Nhất Phong muốn cùng nàng nói hai câu, Tiểu Ngạn nhất định chạy tới bên cạnh, không có việc gì thì cũng chạy xung quanh, con mắt vụng trộm nhìn hai người. Rồi sau đó chạy đến bên tai mẫu thân báo cáo, mẫu thân mỗi lần đều cười vỗ ót của hắn, nói hắn là tiểu quỷ. Còn nói, chờ hắn trưởng thành, cũng sẽ y như vậy đấy
Tề Dương thấy nàng trầm mặc xuất thần, cho rằng nàng vì chuyện luyện công mà lo lắng, liền đứng lên, vỗ vỗ vai Ti Điềm, cất cao giọng nói: "Cố gắng lên! Huynh đệ!"
Bị một thiếu niên tùy tùy tiện tiện vỗ vai như vậy, nàng vốn đang lúng túng không được tự nhiên rồi lại bị một tiếng "Huynh đệ" của hắn làm cảm động. Hắn xem nàng như huynh đệ sao? Ti Điềm dở khóc dở cười, tâm tình lại tốt hơn rất nhiều.