Anh
luôn ở bên cô.
Chỉ cần cô quay đầu
lại, cô sẽ nhận ra anh chưa từng rời khỏi đây. Cô không bao giờ mất anh, vì anh
chưa từng ra đi.
So với
Vân Trạch thì thành phố Nam Giang giống cố hương của cô hơ
Đường
xá ở đây đều mang những cái tên đậm chất lịch sử. Ở đây không có cầu vượt, không
có xe BMW sang trọng chạy đầy đường, đến giờ cao điểm, bất kể là xe nội hay xe
ngoại đều cùng kẹt lại một chỗ. Nghe các bác tài vừa ấn còi vừa cáu kỉnh chửi
rủa bằng cái giọng đặc trưng ở vùng sông nước này, Dĩ Mạch cảm thấy thật thân
thương. Nơi này khiến cô cảm thấy yên bình, Dĩ Mạch lúc nào cũng nhận mình
giống kiểu tiểu nông pha chút hơi hướng tiểu tư bản. Cô không thích kiểu thương
nghiệp hóa của Vân Trạch, không thích thế lực và sự lạnh lùng.
Có lẽ
đó là lý do Hàn Hiểu thường nhắc đến Nam Giang với cô, đi dạo ở đây cho cô cảm
giác nhẹ nhõm và thân thuộc chưa từng có.
“Mua
bánh ngọt ở phố Dân Đức, đến ngõ Dương Tử ăn quà đêm, muốn ăn lẩu thì đến Kiến
Đức Quan, muốn mời khách thì đến phố Nho Tử. Ngoài ra, chúng ta còn có thể đến
phố đi bộ mua quần áo, đến tháp Thằng Kim ăn súp nóng, ra cửa xong đến Thanh
Vân vãn cảnh. Cuộc sống ở đâu cũng không bằng ở Nam Giang, đó là thành phố đong
đầy ký ức và anh...”.
Mỗi lần
Hàn Hiểu cất giọng đọc ấm áp về miền đất Nam Giang, Dĩ Mạch đều rất muốn đến
đây.
Bến
sông, Quân Duyệt, Tân Đông Phương, đại học F... những thứ này đều chứa đựng ký
ức của cô, cô đã để quá khứ và hoài niệm lại Vân Trạch. Nhưng ở Nam Giang... cô
có thể chia sẻ cùng ai?
Những
ngày này Dĩ Mạch sống rất thoải mái. Ở trên tầng gác của một trong Nam Giang
tam đại danh lầu ngắm cảnh đàn vịt giữa buổi chiều tà, làn nước thu dâng bên
màu trời, xem chim bay về Nam, mặt trời xuống núi bên hồ Tượng. Cô chìm đắm
trong không khí ướt đẫm của mùa thu...
Thời
gian này cô không làm việc, chỉ đi đi lại lại, thưởng ngoạn hết những nơi cần
đi. Dĩ Mạch xem lịch trên điện thoại, hôm nay đã là Trung Thu. Từ sáu năm
trước, cô đã không còn ngày lễ đoàn viên này rồi. Mỗi lần nhìn thấy người người
xếp hàng mua bánh trung thu, cô lại thấy cô đơn. Ngày lễ này luôn khiến cô
chạnh lòng, bởi cô không còn gia đình nữa rồi.
“Xin
chào, tôi là Lục Thiều Trì, hiện giờ tôi không tiện nghe điện thoại của bạn, có
việc gì xin nhắn lại”.
Điện
thoại gọi rồi lại tắt, cuối cùng kiệt sức nhắc nhở: máy sắp hết pin.
Trung
Thu này, Lục Thiều Trì thất hứa
Dĩ Mạch
nhìn màn hình điện thoại tối đen, thấy trống rỗng trong lòng, cô chưa từng nhận
ra, hóa ra hai năm nay mình đã quen được Thiều Trì chăm nom. Cô xem tình yêu
của anh là chuyện đương nhiên, nhưng chỗ dựa này không còn thuộc về cô nữa.
Từ
trước đến nay cô vẫn tưởng mình chỉ không dứt lòng được với Mộ Hàn, giờ cô mới
nhận ra hóa ra Thiều Trì cũng có thể khiến trái tim cô lỡ nhịp. Cô bỗng hiểu ra
chuyện của Vân Mộ Hàn và Kim Eun Chae, con người ta không thể vô tình vô nghĩa,
những năm tháng sớm tối bên nhau, sẻ chia những vui buồn đó không thể phút chốc
quên lãng, bởi thời gian có sức mạnh hơn cả tình yêu.
An Dĩ
Mạch, ngươi không phải đứa con gái đa tình, nhưng ngươi là đứa con gái tham
lam.
Những
thứ ngươi không cho Thiều Trì được, ngươi lại hy vọng anh ấy cho ngươi. Chỉ có
ngươi mới biết ngươi sợ giá lạnh đến đâu, nên mới không nỡ buông hơi ấm trong
lòng bàn tay ấy ra.
Nhưng
giờ Thiều Trì cũng không cần ngươi nữa. Hóa ra đúng là không có gì là mãi mãi.
Ngươi có thể từ bỏ Mộ Hàn thì Thiều Trì cũng có thể từ bỏ ngươi.
Dĩ Mạch
cười nhạo mình trong lòng, cô cầm điện thoại lên, ném mạnh. Chiếc điện thoại vẽ
một đường vòng cung rồi rơi xuống nước, gợn lên mấy vòng sóng nước lăn tăn rồi
ngưng bặt không dấu tích gì nữa.
Cô tì
lên lan can bến sông, nhìn vòng quay ở phía xa xa. Nghe nói mỗi khoang của vòng
quay đều chứa đầy hạnh phúc, và ngước nhìn vòng quay cũng là đang ngước nhìn
hạnh phúc. Dĩ Mạch khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía hạnh phúc. Có người nói mỗi lần
vòng quay quay hết một vòng là trên trái đất lại có một đôi tình nhân yêu nhau.
Vòng quay còn cao hơn cả Con Mắt London(11) ở bến sông Thames này đã chở bao nhiêu đôi
tình nhân, đã quay bao nhiêu vòng hạnh phúc? Dĩ Mạch chu môi, những điều lãng
mạn đúng là hại người, dụ cô phải bay từ Vân Trạch đến Nam Giang. Cô nhìn tấm
vé trong tay, để ngồi lên vòng quay cao nhất thế giới này phải mất năm mươi tệ
một lượt.
Hàn
Hiểu nói, đến Nam Giang đi vòng quay, nhất định phải chọn lúc hoàng hôn để có
thể cùng lúc nhìn thấy khoảng cách giữa ban ngày và ban đêm của thành phố, ngắm
từ lúc sương chiều buông xuống đến khi bầu trời đầy s
Dĩ Mạch
yên lặng bay lên không trung cùng vòng quay, ánh mắt cô rơi về phía xa xăm.
Mây
chiều trên đồng, chim bay mỏi cánh mãi không về.
Đó là
khung cảnh trong mơ của cô, nhưng sau khi nhìn thấu khung cảnh thì không còn ai
chịu cùng cô nhìn thời gian trôi nữa.
“Quên
Vân Mộ Hàn đi!”.
“Quên
Lục Thiều Trì đi!”.
“Tôi
không cần các anh nữa!”.
Ở nơi
gần trời nhất, Dĩ Mạch hét lên.
Vân Mộ
Hàn, Lục Thiều Trì, hai cái tên vơ vẩn vọng lại trong không trung rồi nhanh
chóng bị gió thổi tan.
“Tôi
không cần các anh nữa”. Dĩ Mạch khẽ lặp lại, cuộc đời mỗi người không chỉ có
một tình yêu, hạnh phúc của cô sẽ đến, hạnh phúc của cô không cần dựa vào bất
kỳ người đàn ông nào.
Vòng
quay quay một vòng rồi trở về chỗ cũ.
Rời
khỏi khoang, Dĩ Mạch cảm thấy gió lạnh tạt vào mặt. Cô ngạc nhiên thấy mình rơi
nước mắt, thời gian bị Mộ Hàn hiểu lầm, bị Kim Eun Chae gài bẫy, bị mất việc,
mạng sống le lói, cô vẫn không khóc. Giờ vì hai cái tên đó mà cô lại khóc sao?
An Dĩ
Mạch, ngươi tưởng mình là nhân vật chính đau khổ trong truyện Quỳnh Dao à? Cô
lau nước mắt, nhún vai, chẳng có ai thấy nước mắt của cô, việc gì phải sướt
mướt thế.
Cô
không nhìn thấy ở khoang đu quay ngay gần đó có người đang lặng nhìn mình.
Sáng
sớm ở hàng mì lạnh ven đường, anh ngồi trong một góc, ngắm cô ăn bát mì to
tướng phía xa. Trong màn sương màu lam nhạt, cô chậm rãi ngẩng đầu, môi cô bị
ớt cay nhuộm màu đỏ tươi, nét mặt chìm đắm say mê. Anh biết cô là người luôn
biết đủ, mì lạnh giá một tệ năm hào cũng đủ cho cô thấy thỏa mãn.
Buổi
sáng, cô xem truyện tranh ở một hiệu sách ven đường, cứ đứng xem mãi, có lúc
còn bật cười khúc khích. Đến khi ông chủ hiệu sách sốt ruột đuổi đi, cô mới lầu
bầu đặt cuốn truyện tranh về chỗ cũ, đôi mắt vẫn còn lưu luyến liếc nhìn giá
truyện tranh mấy cái. Bộ dạng trẻ con đó khiến người ta
Đến
chiều, cô chơi đùa với đứa bé trong xe đẩy ngoài quảng trường, chụp ảnh giúp
các du khách quanh đấy. Ánh mặt trời rọi chiếu trên mặt cô, yên bình và đẹp đẽ.
Đến
chiều tối, cô đến khu phố mới, ngắm khu phố cũ cách đó một con sông. Khi cô
ngẩng đầu lên, anh nhìn thấy rõ cần cổ trắng ngần và chiếc cằm nhỏ nhắn của cô.
Trong màn sương khói, cô như một chú cún con bị bỏ rơi, ánh mắt toát lên nỗi bơ
vơ. Anh thấy cô ném điện thoại xuống nước, lòng dấy lên nỗi xót xa.
Trên
vòng quay, anh nghe thấy cô gọi to tên anh, nói không cần anh nữa.
Giây
phút đó, anh thực sự không biết nên vui mừng hay nên đau đớn.
Hóa ra
mình cũng có lúc thấp thỏm không yên như thế này. Hai năm trời, anh vẫn không
rõ rốt cuộc vị trí của mình ở đâu trong tim cô. Cho dù đã quyết tâm ra đi, anh
cũng không chắc cô có nổi giận không, có nhớ nhung không. Cô luôn có thể chịu
đựng mọi điều mà như không, còn anh lại không thể bình thản như thế được.
Anh đi
theo sau cô, cô không hay biết.
Anh
nhìn thấy cô rơi lệ, nhưng không thể tiến đến.
“Dĩ
Mạch, Trung Thu vui vẻ!”.
Anh thì
thầm trong gió.
Anh
không thất hứa.
Anh
luôn ở bên cô.
Chỉ cần cô quay đầu lại, cô sẽ nhận
ra anh chưa từng rời khỏi đây. Cô không bao giờ mất anh, vì anh chưa từng ra
đi.
Trở về
từ bờ sông, trời đã tối. Dĩ Mạch buồn chán ngồi trong nhà hàng ở khách sạn
Sofitel, nhìn ngắm xung quanh. Ở đây khá yên tĩnh, người Nam Giang vẫn giữ được
truyền thống đón Trung Thu ở nhà, nên hôm nay nhà hàng khá vắng khách. Cô nằm
ườn ra bàn, uể oải nghịch ly rượu trước mặt. Khu đô thị mới của Nam Giang đẹp
thì có đẹp nhưng ít chỗ ăn uống phù hợp, ở đây không có các quán ăn nhỏ mà chỉ
có nhà hàng lớn. Dĩ Mạch thấy nhà hàng này trang trí cũng bình bình nên mới
định giải quyết bữa tối ở đây.
Ở bàn
bên cạnh, người quản lý đang giới thiệu lễ cưới trong vườn treo cho một đôi
tình nhân, tiếng cười nói vui vẻ không ngừng vọng đến tai cô, nghe như lời chế
nhạo khách sạn nào trên thế giới cũng có thể tổ chức đám cưới, không chỉ có mỗi
Quân Duyệt.
“Thưa
cô, xin hỏi cô uống gì?”.
“Uống...
cứ đưa tôi chai rượu ở kia đi”. Dĩ Mạch lười nhác gục trên bàn, không buồn giở
thực đơn nữa, chỉ bừa chai rượu đo đỏ bày trong tủ kính phía trước.
“Thưa
cô, đó là Hautbrion”.
“Cái
gì? Xì xà xì xồ gì đấy? Anh không cần nói tên với tôi, cứ đưa đây tôi nếm trước
xem có ngon không đã!”. Dĩ Mạch lườm anh bồi bàn, sao anh ta có vẻ sửng sốt
thế?
“Cô còn
gọi gì nữa không?”.
“À...
bít tết tái... không được, tôi đang giảm béo, salad rau đi, cho tôi một chai
Sprite nữa”.
“Thưa
cô, cô gọi rượu rồi!”.
“Anh
không biết vang pha với Sprite mới ngon à?”. Dĩ Mạch cười, dù người ta đều nói
là chỉ có người không biết uống rượu mới pha vang với Sprite, nhưng biết làm
thế nào, cô thích cảm giác nước có gas trong miệng.
“Hautbrion
pha Sprite?”. Mép anh bồi giật giật, đúng là chà đạp tạo vật!
“Anh -
nhiều - lời - quá!”. Gọi đồ ăn mà phải nhắc đi nhắc lại thế này sao? Trước kia
đi với Lục Thiều Trì cô vẫn gọi thế, Sprite pha rượu vang, đến Lục Thiều Trì
còn bảo cô không biết thưởng thức!
“Salad
rau, Hautbrion, Sprite. Vâng, xin cô vui lòng chờ!”. Anh bồi cuối cùng cũng xác
nhận thực đơn Dĩ Mạch gọi.
Dĩ Mạch
pha rượu vào cốc, nghe tiếng đàn piano du dương, thấy rất nhẹ nhõm. Người nghệ
sĩ piano này thật tài tình, đến cả người mù nhạc như cô cũng thẩm thấu được xúc
cảm trong bản nhạc, tiếng đàn nhẹ như bàn tay ấm áp xoa lên vết thương trong
tim, khiến người ta chìm đắm trong say mê.
Trong
tiếng đàn, Dĩ Mạch ăn ngon miệng hẳn lên, loáng một cái đã xử lý xong đĩa
salad. Cô uống rượu vang, nấc một cái.
Anh bồi
nuốt nước bọt, có người uống vang đỏ như thế này sao! Vang là thứ phải thưởng
thức từng ngụm nhỏ, nuốt chầm chậm, nhấm nháp mùi vị. Cô nàng này lại tu tì tì
như uống nước ngọt, phí phạm qu
“Thưa
cô, bốn nghìn ba trăm tám tệ”.
Dĩ Mạch
mơ hồ ngước mắt lên, vừa uống rượu vào, cô đã ngà ngà say rồi.
“Anh
thấy tôi say tính bắt nạt hả? Bốn mươi tám tệ phải không? Tôi mới gọi có bấy
nhiêu thôi mà!”.
Mặt anh
bồi tối sầm lại, cô nàng này định mượn rượu ăn quỵt đây.
“Thưa
cô, đây là hóa đơn của cô. Bốn nghìn ba trăm tám, cảm ơn”.
“Anh
đừng hòng... lừa tôi”. Dĩ Mạch nhận lấy hóa đơn, lim dim mắt xem.
“Ở đây
có phải là viết thừa mấy con số không?”.
“Giá
của Hautbrion chính xác là bốn nghìn”. Anh bồi bắt đầu sốt ruột, đang nghĩ
không biết có nên gọi cảnh sát bắt cô nàng này không.
“Bốn
nghìn! Sao, không phải bốn chục sao? Rượu nho thôi mà? Còn chẳng bằng nước nho
Khương Sư Phụ”. Dĩ Mạch mếu máo, Lục Thiều Trì chưa từng cho cô biết một chai
rượu vang lại đắt đến thế.
“Thưa
cô, lần sau xin cô nhớ đến hàng tạp hóa mua nước soda có vị nho thật rõ vào,
loại hai tệ một hộp ấy. Tiết kiệm hơn Hautbrion pha Sprite của cô nhiều”.
“Tôi
cũng thấy thế, nhưng ở đây các anh không cho đem đồ uống vào kia mà”. Dĩ Mạch
mặt mày ấm ức phản đối.
“Cô
dùng thẻ tín dụng hay trả tiền mặt đây?”.
Tôi
không trả có được không? Dĩ Mạch lầm bầm trong bụng. Một chai nước nho có cồn
mà đòi những bốn nghìn, đúng là quân ăn cướp!
“Này
cô, xem ra chúng tôi đành phải nộp cô cho cảnh sát xử lý thôi!”.
Tiếng
piano bên cạnh có vẻ đến hồi cao trào, át cả tiếng anh bồi. Một loạt nốt thăng
trầm vang lên rồi lại trở về sự yên tĩnh vốn có.
Cả anh
bồi lẫn Dĩ Mạch đều bị âm thanh đột nhiên vút lên này làm giật mình, họ đều
ngoái đầu nhìn người nhạc công.
Người
chơi đàn ngẩng đầu lên từ chiếc đàn đen bóng, anh đứng dậy, từ vùng sáng tiến
đến chỗ Dĩ Mạch, vùng sáng lùi lại phía sau, bóng dáng anh dần rõ nét.
“Mình
uống nhiều quá rồi”. Dĩ Mạch lẩm bẩm một mình, vì sao cô thấy người đàn ông
này... giống Thiều Trì thế?
“Tiền
ăn tối nay của cô đây cứ ghi cả vào hóa đơn của tôi”.
“Vâng,
thưa anh Lục”.
Nghe
Lục Thiều Trì nói thế, thái độ của anh bồi với Dĩ Mạch lập tức tỏ ra kính nể.
Người giàu đúng là thừa tiền, như thế này không gọi là chà đạp tạo vật nữa mà
là ăn chơi xa xỉ!
“Lục...
Thiều Trì? Sao anh lại ở đây?”. Dĩ Mạch lắc lắc cái đầu đã mụ mị, nhất định là
cô đang mơ.
“Anh
vẫn luôn ở đây”. Thiều Trì đỡ lấy Dĩ Mạch đã say liêu xiêu, mỉm cười trước bộ
dạng ngơ ngẩn của cô.
“Chắc
em say rồi”. Dĩ Mạch mím chặt môi, tựa vào người anh, “nhạc công sao lại biến
thành Thiều Trì được! Lục Thiều Trì, em phát hiện ra lúc say trông anh cực
kỳ... đẹp trai”.
“Ừ, em say rồi”. Anh bế bổng cô lên,
cô không kháng cự, nằm im trong lòng anh. Mặt cô đỏ lựng, khe khẽ thì thầm,
liên tục phàn nàn anh không cho cô biết hóa ra rượu vang đắt thế. Lục Thiều Trì
khẽ cười, nếu anh không có ở đây thì chắc là cô ăn quỵt thật. An Dĩ Mạch, em
đúng là cô gái ngốc nghếch. Sao anh có thể yên lòng để em lại một mình được?
Bộ dạng
say rượu của Dĩ Mạch rất xấu, uống vào là ăn nói huyên thuyên ngay. Hautbrion
ngấm rất lâu, trước cô mới chỉ đỏ mặt, giờ đã say bí tỉ. Lục Thiều Trì cắm cúi
bế cô lên phòng, còn cô không ngớt càu nhàu trong lòng anh. Cúi đầu nhìn bộ
dạng xộc xệch, nhăn nhúm của mình, Thiều Trì cười lúng túng, nhân viên phục vụ
hình như lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, cố nhịn cười, lễ độ dẫn họ lên phòng.
“Mộ
Hàn, sao anh lại đi Seoul? Sao lại cứ thế mà đi? Sao lại giúp Kim nước Gậy bắt
nạt em?”. Dĩ Mạch túm lấy cổ áo của Lục Thiều Trì, líu ríu nói. Lục Thiều Trì
đờ người ra, ánh mắt tối lại.
“Anh
không phải là Vân Mộ Hàn”. Lục Thiều Trì lạnh nhạt chữa lại, Vân Mộ Hàn, anh
lẩm bẩm lặp lại cái tên này, nét dịu dàng trong mắt vụt tắt.
“Anh
không phải là Mộ Hàn thì là An Dĩ Mạch! Anh biết em là ai không? Em là đốc tờ
Lù lừng danh đâyLục Thiều Trì chau mày, cô nàng này say đến mụ mị đầu óc rồi.
Dĩ Mạch
thấy anh không đáp lời, cau mày trầm tư. Lúc sau cô lại nói: “An Dĩ Mạch, thế
này là không đúng, sao lại không nói gì? Đồ ngốc, mình thích ai cũng không rõ.
Cứ nhìn thấy Mộ Hàn thì đau khổ, nhưng khi Thiều Trì đi rồi thì lại nhớ anh ấy,
chỉ muốn bay đi Mỹ tìm anh ấy. Rõ ràng là yêu người ta rồi mà còn không thừa
nhận, đúng là đồ đại ngốc”.
Lục
Thiều Trì khe khẽ lắc đầu, cô gái trong lòng mặt đỏ bừng thì thà thì thầm, bắt
chước giọng điệu của anh nói cứ như thật, làm anh dở khóc dở cười. Dĩ Mạch
nghiêng đầu ngắm nghía anh, thấy anh mãi không nói gì, cô bực bội nhăn nhó.
“An Dĩ
Mạch, cô ngốc quá, tôi quyết định không yêu cô nữa, không ăn Trung Thu với cô
nữa. Nghe đây, đốc tờ Lù tôi không cần cô nữa”. Cô chu môi, chọc chọc ngón tay
vào ngực Lục Thiều Trì, lè nhè từng câu từng chữ. Tiếng cô líu ríu lúc được lúc
mất, nhưng Lục Thiều Trì nghe thấy rất rõ. Anh mỉm cười đầy ẩn ý. Anh không thể
không thừa nhận, lời “bộc bạch” vừa rồi của Dĩ Mạch rất có hiệu lực với anh.
“Tôi
không cần các anh nữa, không cần ai nữa”. Dĩ Mạch bỗng rấm rứt khóc, rúc vào
lòng Thiều Trì. Dần dần, tiếng thút thít càng lúc càng nhỏ, cuối cùng cô chọn
một tư thế thoải mái, thiếp đi trong lòng anh.
Đêm rất
dài. Lục Thiều Trì không dám làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Dĩ Mạch, anh một
mình đứng trước vách kính của khách sạn, đốt thuốc. Bỗng anh sực nhớ ra chuyện
gì đó, quay đầu nhìn Dĩ Mạch đang ngủ say, dụi tắt điếu thuốc. Màn đêm bên
ngoài rộng mênh mang, gió đêm man mác xua tan những mệt mỏi trong anh.
Đây
cũng là lần đầu tiên anh đến Nam Giang, thành phố này ít phát triển, so với Vân
Trạch thì tình hình kinh tế không được tốt, nhưng nơi này khơi gợi trong anh ý
muốn được sống tại đây. Anh gọi điện thoại về bệnh viện, nói với mẹ anh muốn
lập phân viện ở Nam Giang. Mẹ anh không hề phản đối, thậm chí còn nói luôn yên
tâm về anh.
Bầu
trời đêm Nam Giang màu lam thẫm, như mẫu hoa văn chìm mà các cô gái trong những
bộ phim ngày xưa thêu trên áo xường xám, với màu sắc thâm trầm.
Lục
Thiều Trì ngẩng đầu nhìn nền trời đêm dịu dàng như lụa, trăng sáng giữa trời,
màn đêm thuần khiết đến mức tịnh không thấy một ngôi sao nào. Ánh đèn của vòng
quay lấp lánh từ phía xa xa, đây chính là khung cảnh mà cô vẫn mong đợi ư?
Ở bên
kia đại dương anh cũng thường đứng này, đứng một mình trước cửa sổ, tay trái
đút túi, tay phải cầm tách cà phê không đường, ngắm bầu trời qua cửa kính trong
suốt của phòng thí nghiệm, cứ đứng thế cả đêm. Thời gian đó anh suốt ngày làm
bạn với thuốc lá và cà phê, mất ngủ nhiều và mộng mị. Thí nghiệm thuốc mới thất
bại hết lần này đến lần khác, anh khóa mình trong phòng thí nghiệm và trở nên
khó tính. Anh không dám mở điện thoại di động, không dám lên mạng, thậm chí
không dám ra ngoài phòng thí nghiệm hít thở không khí trong lành. Lục Thiều Trì
lúc đó, yếu hèn và thảm hại.
Lúc ra
đi, anh mới phát hiện ra mình còn yêu Dĩ Mạch nhiều hơn anh vẫn tưởng. Vốn cứ
nghĩ là anh che chở cho cô, thực ra chính anh mới là người dựa dẫm vào cô. Những
người biết quan hệ của họ đều cho rằng Dĩ Mạch may mắn có được anh, chỉ có mình
anh mới hiểu, Thiều Trì anh vốn không xứng với Dĩ Mạch. Anh hiếu thắng vì chưa
từng thất bại và cũng tuyệt đối không cho phép mình thất bại. Cho dù có giận dữ
đến đâu, anh cũng vẫn giữ nụ cười lịch lãm trên môi.
Anh
ghét thân phận của mình, gia đình danh giá như vậy, hoàn cảnh tuyệt vời như
thế, khiến anh buộc phải khiêm nhường lễ phép, buộc phải ung dung tự tại một
cách giả tạo. Còn nhớ hồi bé anh đánh nhau với bạn ở nhà trẻ, mẹ bị cô giáo gọi
đến. Trước mặt cô giáo, mẹ thể hiện phẩm chất khiêm nhường thường có, lễ độ xin
lỗi. Thấy nét khâm phục trong mắt cô giáo, anh cười gằn trong bụng. Về đến nhà
mẹ thẳng tay tát anh một cái, nhắc anh nhớ rõ thân phận của mình, chớ thêm rắc
rối cho mẹ ở bên ngoài.
Từ đó
về sau anh học được cách nhẫn nhịn, khống chế tình cảm trong lòng, bình thản
với mọi sự. Một Lục Thiều Trì hoàn hảo đến mức lý tưởng trong mắt mọi người.
Anh ghét con người giả tạo của mình, có lúc chính anh cũng không rõ, một khi
anh rời vai diễn thì mọi chuyện sẽ như thế nào.
Dĩ Mạch
xuất hiện khiến anh nhận ra mình hóa ra cũng biết mở lòng, biết ghen tuông,
biết tham lam, biết sợ hãi. Cảm thấy những xúc cảm đã bị đóng băng bao năm nay
ấm áp trở lại với mình, anh thấy mình đã trở thành một con người thật sự. Lục
Thiều Trì không hề hoàn hảo, để có được những thứ mình mong muốn, anh có thể
giấu đi mọi khuyết điểm, lừa gạt người khác và bản thân. Nhưng đúng lúc anh sắp
đánh mất bản thân mình, thì An Dĩ Mạch đã xuất hiện trong thế giới của anh.
Yêu Dĩ
Mạch, với anh mà nói là một sự cứu rỗi.
Anh
không muốn, cũng không thể buông tay.
Nếu
không phải vì mẹ nói bệnh viện có chuyện bắt anh về nước ngay, thì anh cũng
không lên mạng và cũng không biết những chuyện xảy ra với Dĩ Mạch. Trên mạng
đầy rẫy những bức ảnh Dĩ Mạch khoác balô kèm những lời lẽ bôi nhọ và rủa xả
ngập trời đất. Đám phóng viên đó nói anh và Dĩ Mạch trao đổi tình dục để lấy
tin tức, họ dùng những từ ngữ tàn độc nhất bôi đen sự trong sáng của cô. Anh
không dám tưởng tượng, với những lời lẽ lăng mạ đó Dĩ Mạch sẽ đau khổ đến đâu.
Sao anh có thể để cô lại một mình ở Vân Trạch như thế? Đúng lúc cô cần nhất thì
anh lại không có mặt ở bên cô. Những lời chỉ trích và sỉ nhục mà cô phải đối
mặt không phải là thứ mà một cô gái trẻ có thể chịu đựng được.
Khi anh
mở điện thoại, thì chỉ toàn tin nhắn của Dĩ Mạch. Giọng cô mỗi lúc càng thêm
buồn bã hơn, tuyệt vọng hơn. Anh thấy hận mình, sao lại ngu ngốc đến thế, sao
lại vô tình đẩy cô ra xa đến thế.
Anh bay
suốt đêm mới về đến Vân Trạch, trông thấy cô bước ra từ khách sạn, khẽ quay đầu
nhìn về phía sau, cô cắn môi, hơi cúi đầu xuống, trong mắt là sự hụt hẫng không
thể che giấu. Anh chưa từng thấy cô như thế, ủ dột như kẻ mất hồn.
Trên
chuyến bay đến Nam Giang, anh ngồi ngay sau cô, thậm chí anh còn thấy rõ cô
hiếu kỳ ngắm mây bên ngoài cửa sổ. Xuống máy bay, cô chạy qua chạy lại quanh
sân bay mới của Nam Giang, hoạt bát như một đứa trẻ.
Anh
không muốn làm phiền Dĩ Mạch lúc này. Không có Vân Mộ Hàn, không có Lục Thiều
Trì, cô đang hạnh phúc vì bản thân mình.
Thấy cô
đùa với trẻ nhỏ, bắt chuyện với người già, anh không nỡ làm kinh động, chỉ sợ
mình xuất hiện sẽ phá hỏng cảnh yên bình đẹp đẽ đó.
Cho đến
khi thấy cô ném điện thoại xuống nước, hét to tên anh trên vòng quay, anh mới
sực hiểu ra, cứ loanh quanh như thế cũng là một cách làm tổn thương cô.
Không
từ thủ đoạn cũng được, đục nước béo cò cũng được, Lục Thiều Trì anh cũng không
phải là chính nhân quân tử gì. Anh quyết không thể bỏ qua cơ hội này, giữ cô
lại mãi mãi bên mình.
Dĩ Mạch trở người trên giường, cô đã
ngủ say, không hay biết ánh mắt sâu thẳm phía sau.
Khi
tỉnh dậy trời đã sáng, Dĩ Mạch thấy đầu nặng như đổ chì.
Cô
nghiêng người, ánh mắt dừng lại trên vách kính trước giường.
Bên
ngoài, những tia mặt trời le lói vươn ra sau tầng mây, mây hồng từng đám lớn
khảm lên nền trời xanh ngắt, giống như những chiếc ẹo bông cô ăn hồi còn bé,
hấp dẫn nhất là trên trời còn có mấy cánh diều bay lượn trong gió. Phong cảnh ở
đây thật dễ lay động lòng người, chỉ có vòng quay ở bờ sông giờ đang tắm mình
trong nắng sớm, yên lặng bình thản, không quay những vòng quay nhịp nhàng như
tối qua nữa.
Đây là
đâu?
Dĩ Mạch
nằm thẳng lại, chiếc giường này thật dễ chịu. Cô nhìn ngó căn phòng, cố gắng
nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua.
Hôm qua
cô chờ cả ngày mà vẫn không thấy Lục Thiều Trì. Thế là một mình ra bờ sông đi
vòng quay, sau đó cô đi ăn tối, ăn gì thì không nhớ nữa. Tóm lại, lúc tỉnh giấc
thì cô đã ở trong căn phòng tuyệt đẹp này rồi.
Mình
qua đêm ở đây à? Mấy giờ rồi? Cô đưa tay mò tìm điện thoại, cô có thói quen xấu
là thường đặt điện thoại ở cạnh đầu. Lục Thiều Trì đã nhắc cô rất nhiều lần,
bức xạ của điện thoại không tốt cho sức khỏe, nhưng cô vẫn không quen để điện
thoại ra xa tầm với.
A, điện
thoại đâu rồi? Dĩ Mạch mò mãi không thấy đâu, chẳng lẽ điện thoại bị trộm mất
rồi sao? Cô vất vả ngồi dậy, cố nhớ lại những chuyện kỳ quặc đã xảy ra.
“Thôi
chết!”. Mắt cô bỗng sáng rực lên, điện thoại đã bị mình thẳng tay ném xuống
nước!
“Thiều
Trì chết tiệt!”. Dĩ Mạch đấm xuống giường, sao mình lại tức giận ném điện thoại
đi chứ? Dù là máy đời cũ thì giờ cô đang thất nghiệp, thắt lưng buộc bụng mới
là thượng sách. Đốc tờ Lù đáng ghét! Hại cô mất điện thoại rồi!
Cô cắn
môi, mặt hầm hầm ngồi thừ ra trên giường. Bỗng nhiên, một hồi chuông điện thoại
hối hả reo lên.
“Xin
chào quý khách, hiện đang là giờ ăn sáng, mời quý khách đến nhà hàng Sofitel
dùng bữa”. Giọng nói của cô gái trực tổng đài hay như một khúc nhạc dân gian
dịu êm.
“Được”.
Dĩ Mạch chẳng hiểu gì gật bừa, cũng được đấy, còn chuẩn bị cả bữa sáng. Gượm
đã, dùng bữa gì? Chẳng lẽ cô đang ở khách sạn? Cô mau chóng quay đầu, mắt quét
qua đồ nội thất trong phòng mấy lần, Hướng dẫn phục
vụ? Trời đất ơi! Cô ngủ lại ở khách sạn Sofitel rồi!
Dĩ Mạch
trong nháy mắt trở nên tỉnh rụi, đầu óc cũng rõ ràng ra nhiều. Cuối cùng cô
cũng nhớ ra hôm qua mình đã ăn tối ở Sofitel, còn gọi chai rượu vang gì đó uống
cùng Sprite, đâu như cậu bồi bàn có nói rượu đó giá hơn bốn nghìn. Lúc đó cô đã
say rồi, còn mơ mơ hồ hồ nhìn người nghệ sĩ đánh đàn piano thành Thiều Trì. Sau
đó... sau đó đúng là không nhớ gì nữa. Không lẽ... hôm qua cô say quá nên ở
luôn phòng khách sạn? Không lẽ cô tiêu hết tiền trong thẻ rồi?
Đây là
trò đùa quái gở nào thế này!
Đúng là
cô thất nghiệp, nhưng cô không định xả giận bằng cách tiêu nhẵn số tiền trong
thẻ ngân hàng.
Dĩ Mạch
thận trọng nhấc máy, ấn số lễ tân.
“Alô,
chào cô. Xin hỏi phòng của tôi bao nhiêu tiền một đêm?”. Giọng của Dĩ Mạch hơi
run run.
“Để tôi
xem cho quý khách. Thưa quý khách, quý khách ở phòng ngắm toàn cảnh sông giá
hai nghìn bảy trăm tệ một đêm”.
“Hai
nghìn bảy trăm!”. Dĩ Mạch hét lạc cả giọng, nếu giờ cô đi năn nỉ thuyết phục lễ
tân rằng mình uống say không biết gì thì liệu có bị người ta ném ra ngoài không
nhỉ?
“Quý
khách là khách VIP của khách sạn, nên sẽ được khuyến mãi năm mươi phần trăm”.
Lời cô nhân viên lễ tân thay đổi phần nào tình thế tuyệt vọng của cô.
“Ừm, đỡ
được một nghìn. Khoan đã, tôi thành VIP lúc nào thế? Tôi mới đến đây lần đầu
tiên cơ mà!”. Đây chắc chắn là lần đầu cô đặt chân đến Nam Giang! Thường ngày
có đánh chết cô cũng không vào loại khách sạn đốt tiền thế này! VIP, đãi ngộ đó
đến kiếp nào mới có được chứ?
“Thưa
phu nhân, dù chị không phải là VIP nhưng chồng chị là khách VIP ở đây”. Giọng
cô gái vẫn lịch sự như cũ.
“Phu
nhân? Chồng?”. Dĩ Mạch lắp bắp.
“Có vấn
đề gì không ạ?”. Cô gái ngạc nhiên hỏi lại.
“Rất có
vấn đề”. Dĩ Mạch cúp máy đánh cộp, cô cảnh giác nghe ngóng, có tiếng nước chảy
trong nhà vệ sinh! Có người đang tắm trong đó!
Chẳng
lẽ cô bị ai đó đưa vào khách sạn rồi?
Nếu cô
không thức giấc đúng lúc thì kẻ đó rất có thể sẽ đánh bài chuồn để cô ở lại
gánh tiền phòng mất.
Sao chỉ
trong một đêm mà cô đã trở thành đứa con gái đáng thương, xui xẻo, mất tình mất
tiền thế này.
Dĩ Mạch
đưa tay kéo chăn ra, nheo mắt nhìn mình.
Á! Cô
thay đồ ngủ rồi! Trên người cô là bộ đồ ngủ màu hồng có viền ren dễ thương, in
hình mèo Kitty.
Dĩ Mạch
rối bời cào tóc, thở hắt ra nặng nhọc.
Con dê
già này đúng là đồ biến thái khốn kiếp! Cô muốn khóc mà không được, trong tim
như có đống lửa bùng bùng thiêu đốt.
Nếu bây
giờ mà có dao trong tay thì cô đã thiến con dê già để trả thù cho tâm hồn bị
thương của cô.
Nhưng
lạ thật, không phải là lần đầu tiên thì sẽ rất đau sao? Sao cô không cảm thấy
gì khác thường hết? Chẳng lẽ rượu làm cô mất hết cảm giác rồi sao?
May mà
không có cảm giác gì, nếu không thì đúng là ghê tởm như nuốt phải ruồi!
“Ding
doong!”. Chuông cửa kêu rất không đúng lúc.
“Phu
nhân, quần áo của chồng phu nhân đã là xong”. Nhân viên phục vụ lễ phép đưa một
bộ âu phục đến.
“Cứ để
đó, cô đi được rồi, lát nữa nghe thấy tiếng động gì cũng chớ để tâm nhé!”. Dĩ
Mạch hầm hầm nhận bộ quần áo, cô nhân viên phục vụ bị vẻ hung hãn của cô làm
cho phát hoảng, gật đầu lia lịa.
Cô liếc
nhìn bộ đồ trong tay, là Armani!
Đúng là
bọn nhà giàu hủ bại! Bọn đàn ông lắm tiền lăng nhăng!
Dù ở
Vân Trạch những cô gái cỡ tuổi cô có rất nhiều người thích trải qua tình một
đêm, nghe nói đám người đó toàn là đại gia, doanh nhân thành đạt, nhưng cô lấy
làm tự hào vì vẫn giữ được mình! Giờ bị gã đàn ông vô liêm sỉ đang tắm kia
chiếm đoạt mất rồi! Chết tiệt, An Dĩ Mạch cô khó khăn lắm mới hồi sinh lại
được, thế mà cuộc sống mới chớm tốt đẹp đã bị phá hỏng là sao?!
Dĩ Mạch
tức tối hình dung xem gã đó trông ra làm sao!
Hình
ảnh một gã trung niên béo phị, hói đầu đê tiện ám trong đầu cô.
Cô run
bắn lên.
Kinh
tởm quá.
Chết
tiệt! Đồ khốn! Ta đây quyết liều mạng với ngươi.
Dĩ Mạch
nhấc lọ hoa trên bàn lên, đứng sẵn trước cửa nhà tắm.
Thấy nắm
đấm cửa vừa nhúc nhích, Dĩ Mạch dùng hết sức lực đập lọ hoa vào cái bóng đen
đen trước mặt.
“Bốp!”.
Không
để cho “hắn ta” kịp chống cự, cô vội lao vào nhà tắm, cầm lọ hoa nện tới tấp.
“Ta
đánh chết ngươi!”.
“Để xem
ngươi có chết không!”.
“Đồ lừa
đảo! Đồ đê tiện! Đồ đàn ông vô liêm sỉ ghê tởm!”.
Người
đàn ông trước mặt kêu mấy tiếng, hoàn toàn không hề có ý định chống trả.
Dĩ Mạch
càng đánh càng hăng, điên cuồng thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
“Chết
đi!”.
Sau một
hồi đánh đấm quyết liệt, cô thở hồng hộc vì mệt. Đến khi cô tựa vào tường nghỉ
một lát thì bỗng nhận ra người đàn ông này có vẻ quen quen.
“Anh
là...”.
Cô còn
chưa hỏi hết câu thì người đàn ông trước mặt đã nghiêng đầu, lộ ra khuôn mặt
với những đường nét hoàn hảo.
“Thiều
Trì!”.
“Choang!”.
Dĩ Mạch kinh ngạc làm rơi bình hoa ở phía sau. Chuyện này còn khủng khiếp hơn
cả chuyện thất thân! Sao cô lại đánh Lục Thiều Trì ra nông nỗi này cơ chứ?!
“Thiều
Trì, anh có sao không? Đừng dọa em!”.
“Cái đồ
chết băm chết vằm nào lấy bình hoa đánh anh?”. Lục Thiều Trì khẽ rên lên, giọng
nói thều thào, đứt quãng.
“A...
cái đồ chết băm chết vằm đó trèo qua cửa sổ trốn rồi!”. Dĩ Mạch nuốt nước bọt,
Lục Thiều Trì mà cũng biết chửi bậy s thôi chết, nhất định là bị mình đánh đến
mất trí nhớ rồi.
“Thiều
Trì, anh có sao không?”.
“Anh
tất nhiên là không sao rồi, trước đây có lần anh đánh nhau với cả một đám da
đen to như gấu ở New York còn không làm sao, làm gì có chuyện bị một cái bình
hoa đánh chết được?”. Lục Thiều Trì ngẩng đầu nhìn Dĩ Mạch, khẽ cười. Một người
đàn ông máu đầy đầu cười với bạn bảo không sao, đây là chuyện rất đáng sợ!
“Cái gì
mà đánh nhau với người da đen? Thiều Trì sao anh lại đi đánh nhau với người da
đen được?!”. Xem ra đúng là anh bị mất trí rồi, Dĩ Mạch khóc ròng, cô không cố
ý. Làm sao mà cô biết được người trong nhà tắm lại là đốc tờ Lù chứ?
“Em gọi
xe cấp cứu đã!”. Sau một hồi đờ người ra, Dĩ Mạch cuối cùng cũng sực nhớ đến
việc gọi bác sĩ. Khi cô vội vàng đứng dậy, anh đã nhanh tay kéo cô vào lòng.
“Đừng...”.
Lục Thiều Trì kéo cô lại, cả thân người cúi về phía cô.
“Anh
không muốn đến bệnh viện, anh cũng không muốn gặp bác sĩ”.
“Thế
anh muốn thế nào? Anh đang chảy máu kìa!”. Cứ thế này thì Dĩ Mạch sợ mình sẽ
khóc thật mất, cô đã làm cái gì thế này!
“Anh muốn
em ở đây với anh, không đi đâu hết”. Thiều Trì tựa người vào Dĩ Mạch, trong lúc
giằng co, chiếc áo choàng tắm của anh bị kéo lệch một bên, Dĩ Mạch chạm tay vào
ngực anh, hơi nóng ở lòng bàn tay khiến cô vội vàng rụt tay lại.
“Được,
em không đi đâu hết, em ở đây với anh”. Dĩ Mạch trong lòng áy náy, hoàn toàn
vâng lời Thiều Trì.
Đỡ
Thiều Trì lên giường xong, cô ngồi bên giường xem xét vết thương của anh. Trán
bị trợt một mảng da, còn những chỗ khác không thấy thương tích gì. Thế này càng
đáng sợ, không khéo anh bị nội thương mất.
Thiều
Trì trông cô cau mày khổ sở vì lo lắng thì cười thầm trong bụng. Anh là bác sĩ,
tất nhiên biết anh chỉ bị thương bên ngoài, không có gì nghiêm trọng cả. Sự
chống cự của cô nhóc này đúng là kinh khủng, nếu không phải vì anh biết mấy
ngón võ tự vệ, thì chắc đã bị cô đánh cho chấn thương sọ não rồi.
Không
cần phải nghĩ cũng biết cô hiểu lầm chuyện gì, nghĩ đến đây, Lục Thiều Trì bất
giác mỉm cười
Dĩ Mạch
nhìn thấy Thiều Trì cười một mình thì hết hồn hết vía. Mái tóc anh vừa gội vẫn
còn đọng nước, thân hình khỏe mạnh lộ ra trong chiếc áo choàng tắm bị phanh một
nửa. Không có đôi kính gọng vàng, ánh mắt anh trông càng sâu thẳm, cô chìm đắm
trong ánh mắt mênh mang đó.
Dĩ Mạch
đỏ mặt, không nhìn anh nữa.
“Sao
anh lại ở đây?”. Dĩ Mạch cúi đầu xuống rất thấp.
“Không
phải em nhắn tin gọi anh đến à?”. Thấy điệu bộ ngượng nghịu của cô, nụ cười của
Lục Thiều Trì càng lúc càng rõ trong đáy mắt.
“Ừ
nhỉ!”. Dĩ Mạch ngớ ngẩn đáp lại.
“Thế
sao anh lại ở cùng phòng với em?”. Khi hỏi câu này, Dĩ Mạch thấy hồi hộp. Họ
chưa làm chuyện gì chứ? Lục Thiều Trì là người đàng hoàng, ở với anh chắc là
cũng không sao.
“Chính
em bảo anh ở lại mà?”. Lục Thiều Trì bỗng ngồi thẳng dậy, sáp mặt về phía Dĩ
Mạch, khẽ nói. Giọng nói của anh trầm trầm quyến rũ, hơi thở ấm áp nồng nàn phả
vào tai cô đầy gợi cảm, ... khả nghi quá.
“Em...
em bảo anh ở lại?”. Dĩ Mạch băn khoăn sờ đầu.
“Chuyện
hôm qua em không nhớ gì hết thật à? Em bảo anh đừng đi mà”. Giọng nói của Lục
Thiều Trì phảng phất chút thất vọng, một thoáng tổn thương thoảng qua trên mặt.
Trời!
Dĩ Mạch bỗng thót tim.
Cô quên
mất chuyện gì nhỉ?
Đúng là
cô không nhớ gì hết.
Vì sao
Lục Thiều Trì lại có vẻ thất vọng như thế?
Vì sao
trông anh lại buồn bã thế?
Vì sao
cô thấy có lỗi như mình mới là kẻ đáng bị đánh một trận?
An Dĩ
Mạch, sao ngươi lại đáng thương thế này!