Mây Trên Đồng Bay Mãi

Chương 32

Anh biến ước mơ của họ thành hiện thực, anh vì cô mà tạo ra Mạc Thượng Vân. Nhưng cuối cùng cô lại phụ anh. Hóa ra điều bất lực nhất trên đời này là hai chữ “xin lỗi”.


Lúc đến công ty, trong lòng Dĩ Mạch thấy hơi thấp thỏm. Vì trận ốm mấy hôm trước, cô đến muộn hẳn mấy ngày so với thời gian đã định. Lần đầu tiên đi làm đã chậm trễ dầu gì cũng là không hay, hơn nữa đây lại là công việc cô rất thích.

“Dĩ Mạch, em đến vừa hay, sếp triệu tập mọi người đến họp, có việc gấp cần tuyên bố”.

Dĩ Mạch còn chưa kịp giải thích lý do nghỉ làm thì đã bị đồng nghiệp đẩy vào phòng họp.

“Mọi người đều biết cả rồi, Cool Game tháng trước đã mua Cửu Cửu chúng ta, cho dù đổi chủ mới nhưng công việc vẫn hoạt động như cũ. Tháng này chúng ta có một hợp đồng rất lớn. Tổng công ty có kế hoạch ra mắt một trò chơi trực tuyến lớn, bước đầu gọi là bản di động của Mạc Thượng Vân. Như mọi người đã biết Mạc Thượng Vân tungh khắp châu Á, lập kỷ lục số người chơi cao nhất trong nước, là trò chơi hot nhất hiện nay. Lần này tổng công ty trao cho chúng ta cơ hội này, chúng ta tuyệt đối không được lơ là. Hôm nay anh Vân Mộ Hàn, CEO của Cool Game cũng có mặt tại đây để trao đổi một vài điều với các anh chị em. Anh Vân, mời anh”.

“Cảm ơn mọi người đã rất nhiệt tình làm việc, lập trình game là một nghề đòi hỏi rất nhiều kỹ năng, nếu bạn không yêu thích thì khó có thể làm tốt được. Kinh nghiệm của Cửu Cửu về game di động rất phong phú, vì thế tôi tin bản di động của Mạc Thượng Vân nhất định sẽ thành công. Các nhà mạng trên thế giới đều đang quan tâm đến mảng game này của chúng ta, rất có thể nó sẽ còn vượt ra khỏi châu Á. Tiện đây tôi cũng xin thông báo, bài hát mới của ca sĩ Kim Eun Chae sẽ lấy một số tình tiết trong Mạc Thượng Vân của chúng ta để quay clip, đây là một cơ hội quảng bá rất tốt, các đồng nghiệp ở phòng thiết kế cần phối hợp với bên họ để quay MV. Mọi người còn thắc mắc gì không?”.

“Yên tâm, anh Mộ Hàn, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi, có bọn em thì anh cứ yên tâm. Phải rồi, nghe nói phòng thiết kế vừa tuyển một nhân viên nữ, phải không?”.

“Vâng, thưa sếp, cô ấy đến rồi, Dĩ Mạch, còn ngây ra đấy làm gì? Mau vào đây. Tôi xin giới thiệu, đây là sếp của chúng ta, Trình Hạo, người lập ra Cửu Cửu, còn đây là giám đốc Cool Game Vân Mộ Hàn, trước kia họ là bạn cùng trường. Dĩ Mạch, thấy các anh đẹp trai thì mất hồn rồi à? Sao không nói gì? Hà hà, bạn này là đồng nghiệp mới của chúng em, An Dĩ Mạch”.

Dĩ Mạch nhìn hai người đàn ông trước mặt, thế giới này thật là quá nhỏ, quay đi quay lại cuối cùng cũng vẫn va vào nhau. Cô chưa từng nghĩ đến lại có thể gặp Trình Hạo và Vân Mộ Hàn ở đây. Tim cô chùng xuống, thấp thỏm bất an. Vì sao cứ mỗi lần gặp lại người ấy, trái tim cũng không thể nào yên?

“Chào cô, tôi là Vân Mộ Hàn”. Vân Mộ Hàn vờ như không quen biết Dĩ Mạch, lạnh lùng bắt tay cô. Giọng điệu xa lạ của anh khiến Trình Hạo ở bên cạnh chau mày, Dĩ Mạch cũng gượng gạo mỉm cười.

“Chào anh, tôi là An Dĩ Mạch”. Dĩ Mạch liếm đôi môi khô khốc, khó khăn chìa tay ra.

Họ đã trở thành những kẻ xa lạ nhất trên đời, chỉ vài ba câu chào hỏi thông thường cũng lạ lùng khách sáo. Như thế này cũng tốt, giữa họ giờ chỉ có công việc, không còn gì khác nữa.

Trong suốt cuộc họp, Dĩ Mạch im lặng không nói một câu. Vân Mộ Hàn tiếp tục dặn dò công việc, cô chỉ cúi đầu lắng nghe, cẩn trọngọi cấp dưới trước cấp trên.

Họp xong, công ty tổ chức liên hoan, coi như là để chiêu đãi Vân Mộ Hàn.

Dĩ Mạch viện cớ không khỏe muốn trốn tránh, nhưng các đồng nghiệp nói cô là người mới không thể bỏ về như vậy, cô đành miễn cưỡng đi cùng. Bên bàn ăn, Vân Mộ Hàn ngồi ở ghế chủ xị, Trình Hạo cũng không biết nghĩ thế nào, nhất định nói phải ưu tiên phụ nữ, nhường vị trí bên cạnh Vân Mộ Hàn cho Dĩ Mạch, còn anh ngồi một bên.

Ngồi như thế này càng khiến bữa ăn thêm khó nuốt. Dĩ Mạch không để tâm, chỉ mong bữa ăn sớm kết thúc.

“Rót đầy, rót đầy tình cảm mới dạt dào. Em gái nghe anh nói này, làm việc có giỏi hay không là phải xem qua tửu lượng. Ly này em nhất định phải uống cạn”.

Đã liên hoan thì rượu vào là không thể tránh khỏi. Dĩ Mạch dù bình thường cũng uống chút rượu nhưng tửu lượng chẳng là bao. Thấy một ly rượu đầy tràn đặt trước mặt, cô hơi sợ. Nhưng mình là người mới mà đối phương lại quá nhiệt tình, không uống thì không nể mặt, mà uống thì chắc không về nổi nhà mất.

“Em uống nửa ly thôi nhé”. Dĩ Mạch chau mày.

“Không được, làm gì có cái trò uống nửa ly được? Con gái không uống thì thôi, đã uống thì tửu lượng không thể coi thường. Làm việc không đạt là tại rượu chưa vào bụng. Nào, ly này em phải cạn chén cho anh”.

Đối phương giục uống liên tục, khiến Dĩ Mạch lâm vào cảnh dở khóc dở cười. Cô ôm trán, nhủ thầm: Thế này là thế nào? Uống thì uống, mấy người này nói lung tung gì chứ! Họ nói vậy là để khích cô. Trình Hạo và Mộ Hàn nhìn nhau, ánh mắt đều trở nên gượng gạo.

Thấy họ như thế, cả đám cũng không dám ép Dĩ Mạch uống rượu nữa. Mọi người đành làm như không có chuyện gì, mời Vân Mộ Hàn một ly. Trình Hạo đúng là con sâu rượu, cầm ly nào hết ly ấy. Vân Mộ Hàn cũng không từ chối, uống thả phanh. Dĩ Mạch sợ anh uống quá sức, định ngăn cản nhưng lại không biết phải nói thế nào.

“Tôi đố mọi người, dương cầm sao lại gọi là piano? Không biết phải không? Theo phương pháp ghi nhớ của họ Trình chúng tôi thì piano chính là bổ ấn no. Vậy đánh dương cầm thế nào chứ hả? Là vừa bổ vừa ấn đấy, ha ha! Anh Mộ Hàn, anh nói phải không? Trước kia chúng ta vẫn kèm Dĩ Mạch ôn bài như thế, anh quên rồi à? Sao anh có thể quên được? Sao lại quên

Tửu lượng của Trình Hạo không bằng Vân Mộ Hàn, không ai ép uống cũng tự say. Anh hò hét lung tung, khiến cho hai người ngại ngùng tái mặt. Dĩ Mạch thấy không ổn, xách túi cáo lui, bước ra khỏi nhà hàng. Vân Mộ Hàn cũng không giữ cô lại, nhìn cô loạng choạng bước đi, hơi men trong người đã tan thành hơi lạnh thấu xương.

Công việc sau đó vẫn thuận lợi, Vân Mộ Hàn rất ít khi đến công ty, Trình Hạo và Dĩ Mạch lại dần dần thân thiết như trước kia. Cả hai đều im lặng, không nhắc đến những chuyện của sáu năm trước.

Phòng thiết kế quả là nơi bận rộn, Dĩ Mạch mới vào nên phải làm toàn những việc lặt vặt, nào là đặt tên cho binh khí, thiết kế lời thoại cho nhân vật, thiết kế tình tiết... Dĩ Mạch bỗng nảy ra sáng kiến, cô quyết định điền một bài từ theo phong cách cổ cho mỗi món binh khí, thay cho cách giới thiệu như thường lệ. Các đồng nghiệp rất hưởng ứng đề xuất của cô, nhiệm vụ khó khăn ấy tất nhiên là được giao cho cô.

Cô miệt mài ngồi trước máy tính viết suốt ngày suốt đêm. Lục Thiều Trì xót xa, có lúc anh thực sự không chịu nổi, tự động đóng máy tính của Dĩ Mạch lại, ép cô đi ngủ. Dĩ Mạch dù chống đối kiểu gì cũng không cự lại nổi sự dịu dàng của anh, những chống cự lúc đầu về sau trở thành nồng nàn ấm áp. Dần dần Dĩ Mạch phát hiện, Lục Thiều Trì điều khiển cô thật dễ dàng.

Sau một tháng, Dĩ Mạch trở nên bơ phờ. Cô mang đôi mắt thâm quầng mơ mơ màng màng đi làm, các đồng nghiệp đều khâm phục: “An Dĩ Mạch, em đúng là anh hùng lao động, mấy anh em bọn anh sắp bị em làm cho mất việc hết thôi”.

“Gớm, các anh lập trình em có hiểu gì đâu, em chỉ viết lách linh tinh thôi mà, em không cướp nổi bát cơm của các anh đâu”.

“Dĩ Mạch, việc em đề xuất lập thêm thư viện và võ quán trong trò chơi, nâng cấp trí thông minh bằng cách học và thi, kết hợp nội dung thi với quảng cáo giới thiệu sản phẩm của nhà đầu tư, cấp trên thấy rất sáng tạo. Các sếp đặc biệt khen ngợi em và quyết định sử dụng sáng kiến của em rồi”. Trình Hạo đi ra khỏi văn phòng, lúc nhìn thấy Dĩ Mạch, thần sắc anh có vẻ là lạ, dù là khen ngợi nhưng anh lại có chút ngập ngừng, định nói gì đó nhưng lại thôi.

“Thật không? Hay quá, không ngờ ý kiến của em lại dùng được thật”.

“Dĩ Mạch... các sếp còn có kế hoạch. Họ muốn em đi với Kim Eun Chae đến Hoàng Sơn quay MV quảng cáo trò chơi. Vì em thạo việc này nên các sếp đề nghị c phụ trách. Dĩ Mạch... em...”.

“Em đi”. Thấy vẻ mặt khó xử của Trình Hạo, cô biết anh lo chuyện gì. Trốn tránh mãi cũng không phải là cách tốt nhất, có ghét Kim Eun Chae đến mấy thì vẫn cứ phải gặp mặt. Hơn nữa, đây lại là vì công việc.

“Thực ra có thể thay người, Dĩ Mạch, nếu em...”.

“Không cần thay người đâu, em biết phải làm thế nào mà. Em đi chuẩn bị đây, bao giờ xuất phát ạ?”.

“Chiều, tình hình sức khỏe của Kim Eun Chae em biết đấy, cô ấy không được làm quá sức, em phải chăm sóc cô ấy đấy. Anh và Mộ Hàn sẽ đến sau”.

“Được, em rõ rồi. Em là nhân viên mới, đi làm quảng cáo là đúng. Em sẽ chăm sóc Kim Eun Chae cẩn thận, các anh cứ yên tâm”. Dĩ Mạch vỗ vai Trình Hạo.

Cô chạy về lấy tạm một ít đồ, trước khi máy bay cất cánh cô gọi điện cho Lục Thiều Trì, nói mình phải đi Hoàng Sơn, đúng kiểu tiền trảm hậu tấu. Cô lè lưỡi, ở đầu dây bên kia, Lục Thiều Trì đang càu nhàu ra lệnh cho cô xuống máy bay. Gần đây bệnh tình của cô vẫn ổn định, đi xa không vấn đề gì. Cô thẽ thọt hứa, sau khi đi về nhất định sẽ nghỉ ngơi, bồi bổ thật tốt cho ca mổ. Hai người lời qua tiếng lại một hồi lâu, ai cũng không chịu nhường bước, cuối cùng tiếp viên hàng không nhắc cô tắt máy, lúc đó cô mới như thoát được gánh nặng. Lúc tắt máy, hình dung ra bộ dạng cáu kỉnh của Lục Thiều Trì, cô bất giác phì cười.

...

“An Dĩ Mạch, lấy đồ hóa trang cho tôi!”.

“An Dĩ Mạch! Đầu cô bị úng nước à? Ai bảo cô lấy bộ đồ này?”.

“An Dĩ Mạch, cô có biết thời gian của Kim Eun Chae đáng giá bao nhiêu không? Bảo cô lấy khăn nâu cô lại lấy khăn đen, cô bị mù màu à?”.

“Cool Game nhà các anh hết người rồi à? Cô ta toàn làm hỏng bét, chúng tôi không quay nữa!”.

Mấy ngày quay MV, trợ lý của Kim Eun Chae không ngừng mắng mỏ cô. Các đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt thương cảm, ai cũng biết trước kia Dĩ Mạch là phóng viên giải trí, lại đã từng đắc tội Kim Eun Chae. Lần này bọn họ rõ ràng là nhằm vào cô, muốn làm cô nản lòng mà bỏ cuộc. Chẳng ngờ Dĩ Mạch lại như cái lò xo, càng nén càng bật mạnh. Cô chạy đi chạy lại suốt ngày không biết mệt, những lúc rỗi rãi, cô còn bắt chước bộ dạng cau có của quản lý, làm mọi người cười quên cả mệt.

Qua mấy ngày gấp rút làm việc suốt, việc quay clip đi vào hồi kết. Vì Kim Eun Chae đang mang thai, nên mọi người đều hết sức cẩn thận. Không biết có phải ả trợ lý lo Dĩ Mạch sẽ làm tổn hại đến cô ta hay không mà lần nào cũng điều cô đi thật xa, hết bảo cô lấy đạo cụ lại bắt đi thay trang phục, toàn là những việc mệt nhọc nhất.

“Được rồi, chúng ta chuẩn bị thu dọn ra về. An Dĩ Mạch, còn mấy tấm phông trên núi, cô đi lấy đi, rồi chuẩn bị xuống núi về khách sạn”.

“Tôi? Đi một mình? Nhưng mặt trời sắp lặn rồi!”. Dĩ Mạch nhìn đường núi gập ghềnh, lo lắng nói. Cô quay người lại nhìn các đồng nghiệp đang tất bật thu dọn, thấy thật khó xử.

“Bảo cô đi thì đi đi, có mấy mảnh vải vụn thôi mà cũng lắm chuyện. Cô cứ lần khân thế này thì trời tối thật đấy! Hay là không muốn làm nữa? Không muốn làm thì nghỉ!”.

“Tôi đi ngay đây!”. Dĩ Mạch đổi giọng, trong bụng lầm bầm, ả trợ lý này đúng là thổi phồng quá đáng. Nếu không phải vì nể mặt Kim Eun Chae, quản lý của Cool Game việc gì phải sợ một trợ lý nhỏ bé của cô ta chứ?

Cô càu nhàu trong bụng suốt quãng đường lên núi lấy mấy thứ phông nền đạo cụ. Nghĩ đến những thứ ấy, cô bực bội thầm nghĩ, có mấy mảnh vải vụn thôi mà, có cần phải mất công mất sức thế này không?! Lúc xuống núi trời đã nhá nhem. Đi đến chỗ quay phim, Dĩ Mạch bỗng cứng đờ cả người.

Trường quay không còn một bóng người, tất cả bọn họ đã về hết rồi. Tim cô đập mạnh, đầu óc trống rỗng. Dĩ Mạch hoảng hốt lấy điện thoại ra gọi, nhưng trong núi không có sóng.

Cô nhũn người, khuỵu xuống, cúi đầu rũ rượi. Nhìn đống đạo cụ lộn xộn vứt lại bãi quay, cô cười gằn, An Dĩ Mạch, hóa ra ngươi lại bị bỏ rơi rồi.

“Cạn ly!”.

“Mọi người vất vả rồi, MV cuối cùng cũng đã hoàn thành, mọi người có thể ngủ ngon được rồi. Ở đây vất vả nhất là Eun Chae, chị ấy đã rất cố gắng nên chúng ta mới có thể nhanh chóng hoàn thành như thế. Nhất định phải mời chị ấy một ly, nhưng chị ấy đang có em bé, vì thế tôi đề nghị mời ông bố tương lai, sếp Vân, một ly. Hôm nay anh ấy bay từ Vân Trạch đến, tình cảm đó thật cảm động!”.

Trong tiệc mừng, Vân Mộ Hàn toàn cười gượng, anh tìm một bóng hình quen thuộc, nhưng mãi mà không thấy cô đâu. Anh không hiểu vì sao mình cứ thấp thỏm bứt rứt như thế, có lẽ là do An Dĩ Mạch không muốn gặp anh, còn anh lại như thằng ngốc âm thầm chờ đợi điều không thể xảy ra.

Khi bữa tiệc kết thúc, anh túm lấy trợ lý của Kim Eun Chae hỏi, “An Dĩ Mạch sao không đến?”.

“Cô ta? Bảo cô ta làm tí việc thì giở giói, Kim Eun Chae còn không kiểu cách như cô ta, chẳng hiểu cô ta ỷ vào đâu mà việc gì cũng không chịu làm, không chịu vất vả. Hôm nay tôi bảo cô ta lấy đạo cụ, cô ta không chịu làm, còn nổi nóng bỏ về. Chẳng phải tôi nói xấu sau lưng người khác đâu, nhưng vô trách nhiệm như thế thì làm việc thế nào?”.

Trợ lý cáu kỉnh nói xong quay người đi tìm Kim Eun Chae. Nghe thấy những điều không hay về Dĩ Mạch, Vân Mộ Hàn thấy bực bội, nhưng anh không tiện nổi nóng, đành đi ra chỗ khác đốt thuốc. Anh rút điện thoại nhấn số của Dĩ Mạch, nghĩ xem phải nói gì với cô. Chỉ trích cô không nên làm việc thiếu trách nhiệm như một cấp trên, hay là hỏi cô đã xảy ra chuyện gì như một người bạn? Bỗng anh thấy mình không thể mở miệng ra được, cho dù là ở vị thế nào. Một giọng nữ dịu dàng nhắc nhở số máy không nằm trong vùng phủ sóng, Vân Mộ Hàn cúp máy, cười giễu cợt nỗi lo vô lý của mình.

Ánh trăng đêm có phần se se lạnh. Vì là vùng núi nên nhiệt độ ở đây thấp hơn so với các nơi khác. Vân Mộ Hàn thấy lành lạnh, anh ngẩng đầu lên, tuyết rơi rồi, lất phất lất phất từng hạt, càng lúc càng dày. Anh nhớ hồi trước có lần đi xem tuyết với Dĩ Mạch, cô sung sướng nói mình sinh vào đêm Bình an (một cách gọi của đêm Giáng sinh), điều ước sinh nhật năm nào cũng là Giáng sinh có tuyết rơi. Không biết tối nay, cô có đang ngắm bầu trời tuyết như anh ở đây không.

Thấy không còn sớm nữa, anh dụi mẩu thuốc lá, chuẩn bị đến chỗ Kim Eun Chae. Nhưng vừa đến cửa phòng, anh bỗng dừng bước.

“Cô để cô ta lại một mình ở trên núi? Cô điên rồi à?”.

“Tôi cũng không biết hôm nay tuyết rơi nhiều thế, Hoàng Sơn dốc cao thế, chị bảo cô ta có sao không?”.

“Trò đùa của cô quá lố rồi. Đài thiên văn nói tuyết rơi nhiều nên ở đây sẽ phải cấm đường lên núi. Đến lúc đó cô ta không xuống được thì làm sao, lần này cô quá đáng như thế, có người biết thì cô tàn đời”.

“Rầm!”. Cửa đột nhiên đóng sập lại, hai người giật bắn mình quay lại. Kim Eun Chaeao ra vừa kịp nhìn thấy bóng Vân Mộ Hàn ở bên ngoài.

“Gay rồi, Mộ Hàn nhất định sẽ đi tìm cô ta. Tuyết dày thế này anh ấy lái xe thì nguy hiểm quá, cô mau báo cảnh sát, tôi gọi người đuổi theo anh ấy!”. Kim Eun Chae nhìn chiếc BMW lao đi, đang định đuổi theo thì bụng bỗng nhói đau, cô ta giận dữ gầm lên với trợ lý. Tay trợ lý vốn đã chột dạ, giờ càng lo sẽ xảy ra chuyện chết người, lập tức nhấc điện thoại gọi cảnh sát.

Vân Mộ Hàn tìm thấy Dĩ Mạch dưới một gốc cây lớn ở bãi quay phim, cô đã cóng đến tím cả môi. Bên cạnh cô là một ít cành khô và vài que diêm đã lụi.

“Em giống cô bé bán diêm lắm phải không... em... em thật... ngốc... diêm... cháy hết rồi... mà... mà... còn chưa nhóm được lửa”. Thấy Vân Mộ Hàn, cô cố gượng cười an ủi anh. Nhưng chỉ mới nói được vài câu, cô đã gục xuống, Vân Mộ Hàn vội ôm lấy cô.

“Em đừng nói nữa, giữ lấy sức. Em ngồi đây suốt à? Sao không tìm chỗ nào mà tránh tuyết?”.

“Anh nói là... chỉ cần em đợi ở chỗ cũ... thì bất kể... bất kể chúng ta xa nhau bao lâu, anh cũng... sẽ tìm em. Em chờ... chờ... đã rất lâu... em... không chờ được nữa...”.

Cô nói xong thì không gượng nổi nữa, ngất lịm trong lòng anh. Vân Mộ Hàn ôm chặt cô, những giọt nước mắt mặn chát thi nhau lăn xuống. Cô nói cô vẫn chờ anh, chờ bao nhiêu năm, ba năm, bốn năm, hoặc còn lâu hơn nữa. Anh từng hứa với cô, chỉ cần cô vẫn ở chỗ cũ, anh nhất định sẽ tìm thấy cô. Họ chỉ tạm thời lạc mất nhau, thế nào cũng có ngày đoàn tụ. Nhưng lời hứa năm đó đã tan như bong bóng xà phòng. Anh chưa từng quay đầu, cũng không trở lại được nữa.

Tuyết rơi càng lúc càng mau, toàn thân Dĩ Mạch lạnh ngắt, anh sợ đến nghẹt thở. Anh cúi nhìn lớp băng đóng dày dưới đất, đường núi gập ghềnh thế này, mặt đất lại đóng băng, tính năng của BMW SVU có tốt mấy thì anh cũng không thể mạo hiểm. Anh cõng cô đi tìm chỗ tránh tuyết, anh có thể cảm thấy người cô lạnh dần đi trên lưng anh, yếu ớt đến mức tưởng như có thể tan biến bất cứ lúc nào. Lần đầu tiên anh thấy bất lực như thế, anh không cứu nổi cô. Nỗi bất lực như xé gan ruột, tựa như mất đi điều quan trọng nhất trong đời, nỗi đau thấm vào tận linh hồn. Nước mắt nóng hổi rơi trên tuyết. Lần đầu tiên anh bật khóc như một đứa trẻ.

...

Trước khi hôn mê, Dĩ Mạch vẫn kịp nhớ người mình nhìn thấy cuối cùng là Vân Mộ Hàn, nhưng khi mở mắt ra lại

Anh túc trực bên giường cô suốt ngày đêm, vẻ mặt lo âu, anh nắm tay cô, vừa thấy cô tỉnh, đôi mắt đầy tia máu trong phút chốc lộ vẻ mừng rỡ. Dĩ Mạch há miệng định nói, nhưng mồm miệng khô khốc.

“Em thấy thế nào?”.

“Em đang ở đâu?”.

“Chi nhánh của Bệnh viện Nhân Tâm, em vẫn còn yếu lắm, đừng nói nhiều. May mà lần này em không lên cơn đau tim, nếu không không biết hậu quả sẽ thế nào nữa, sau này không được tùy tiện như thế, em không biết lúc nhận điện thoại anh sợ thế nào đâu”.

“Phải, bác sĩ Lục vừa nghe tin đã lập tức đáp chuyến bay đêm đến đây. Cô biết loại máy bay nhỏ ấy mất an toàn thế nào đấy, thế mà anh ấy cũng mặc kệ. Mà cũng may nhờ anh kia liều mạng cứu cô, không thì đội cứu hộ có đến cũng muộn rồi”. Cô y tá đang rót nước bên cạnh nói xen vào.

“Anh kia? Là ai?”.

“Là Vân Mộ Hàn, lúc đội cứu hộ tìm thấy em và anh ấy ở trong căn nhà gỗ dựng tạm của đoàn quay phim thì thấy anh ấy lấy hết quần áo của mình ủ ấm cho em. Lúc được đưa đến bệnh viện cả hai đều hôn mê sâu rồi. Em chắc là ổn rồi, anh ấy... vẫn chưa qua cơn nguy kịch”. Lục Thiều Trì do dự mấy giây, rồi nói ra sự thật.

“Không được, em phải đi xem anh ấy”.

“Giờ em chưa dậy được, còn phải theo dõi thêm mấy ngày. Yên tâm, anh ấy khỏe lắm, nhất định sẽ qua khỏi”.

“Em phải đi!”. Dĩ Mạch bỗng gào lên, vẻ mặt kích động của cô làm Lục Thiều Trì giật mình. Lục Thiều Trì không nói gì nữa, đưa mắt ra hiệu cho cô y tá tiêm thuốc an thần cho cô, anh nhìn cô thiếp đi rồi mới ra khỏi phòng bệnh. Lúc ra khỏi phòng, anh thấy trước mắt tối sầm, chân đứng không vững.

“Bác sĩ Lục, anh có cần sang phòng bên cạnh nghỉ một lát không? Mấy hôm nay anh đứng mổ suốt rồi, đêm qua lại bay cả đêm, đến giờ vẫn chưa chợp mắt tí nào, người bằng thép cũng không chịu nổi đâu”.

“Không sao, tôi ổn. Dĩ Mạch đã qua cơn nguy hiểm rồi, tôi phải về Vân Trạch, còn mấy cuộc họp quan trọng nữa đang chờ”.

“Bác sĩ Lục, thế này không được”.

“Tôi cố được, cô chăm sóc cô ấy giúp tôi”. Lục Thiều Trì vã nước lạnh vào mặt, anh phải nhanh chóng quay về Vân Trạch, sắp xếp ca mổ cho Dĩ Mạch. Dĩ Mạch nhất định phải được mổ càng nhanh càng tốt, tình hình của cô khiến anh càng lúc càng lo.

Qua mấy ngày được chăm sóc chu đáo, Dĩ Mạch đã dần dần hồi phục. Nhưng Vân Mộ Hàn thì lúc tỉnh lúc mê, tình hình bất ổn.

“Dĩ Mạch, anh có chuyện muốn nói với em”.

Trình Hạo đến thăm cô mấy lần, lần nào cũng ngập ngừng định nói gì đó rồi lại thôi. Dĩ Mạch không hiểu anh đang bứt rứt chuyện gì, cô cố thử đùa vài câu nhưng anh vẫn khó đăm đăm.

“Dĩ Mạch, em và anh Mộ Hàn thật sự không thể quay lại với nhau nữa sao?”. Nhịn hồi lâu, Trình Hạo cuối cùng cũng chịu nói ra.

“Anh nói gì thế? Em và anh ấy là chuyện bao nhiêu năm rồi, giờ là bạn bè thôi. Phải, em rất lo cho anh ấy, nhưng đó là vì cái ơn cứu mạng của anh ấy, không liên quan gì đến tình cảm”. Dĩ Mạch thấy anh bỗng nhiên nhắc đến chuyện này thì có phần lúng túng.

“Nếu không có tình cảm thì anh ấy đã không bất chấp cả mạng sống cứu em. Lúc đầu thấy hai người lạnh nhạt với nhau, anh cũng tưởng hai người không còn tình cảm gì nữa. Nhưng lần này anh biết không phải thế, anh ấy vẫn yêu em, thậm chí còn yêu em hơn trước kia”.

“Anh đừng đùa nữa, sáu năm trước bọn em đã hết tình cảm với nhau rồi, nếu còn thì hồi đó anh ấy đã không đi Hàn Quốc”.

“Không đâu, hồi đó hai người chia tay là do hiểu lầm. Tất cả là tại anh gây ra, anh không đưa bức thư đó cho anh ấy, lúc ở sân bay anh nói với anh ấy rằng em đồng ý yêu anh rồi, không thích kẻ nghèo khó chẳng có gì như anh ấy nữa. Là anh lừa anh ấy, nên anh ấy mới chia tay với em”. Trình Hạo vò đầu, cảm giác day dứt tựa như một chiếc gai nhức nhối, hành hạ trái tim anh. Khi gặp lại Dĩ Mạch, anh tự an ủi mình, Mộ Hàn và Dĩ Mạch đều đã tìm thấy hạnh phúc riêng, như thế cũng tốt. Nhưng đến khi Mộ Hàn xả thân cứu Dĩ Mạch, anh mới biết, hóa ra Mộ Hàn vẫn luôn yêu Dĩ Mạch sâu nặng. Lần này, cuối cùng anh cũng có dũng khí nói ra sự thực.

“Choang!”. Chiếc cốc tuột khỏi tay Dĩ Mạch rơi xuống đất. Cô sửng sốt quay đầu lại nhìn, mãi không hiểu ra ý nghĩa lời nói vừa rồi của anh.

“Bà toàn bộ sự thật, em đã tin tưởng anh, nhờ anh đưa Mộ Hàn. Hôm đó Mộ Hàn gọi điện cho em, hỏi em Trình Hạo nói có thật không? Em tưởng anh ấy hỏi về bức thư đó, em nói là phải... Nhưng thực ra anh không đưa gì cho anh ấy hết, anh nói với anh ấy vì thấy anh có tiền nên em đã chọn anh. Trình Hạo, anh có biết cả hai đứa bọn em đều coi anh là anh em, là bạn tốt nhất không?! Anh có biết Mộ Hàn rất căm hận những kẻ vì tiền mà vứt bỏ tình yêu không? Anh khiến anh ấy nghĩ em là kẻ phụ tình như mẹ anh ấy, còn em thì lại tưởng anh ấy là kẻ phụ lòng. Anh cho em biết, anh làm như vậy là vì cái gì?!”. Dĩ Mạch hướng về người đàn ông đang hối hận trước mặt, tại sao người bạn tốt nhất của cô lại đối xử với cô và Mộ Hàn như thế?

“Vì anh kính trọng anh Vân, anh thấy anh ấy nên có tương lai tốt hơn. Trước kia vì thấy anh ấy thích em nhưng không chịu tiến đến, nên anh cố ý tiếp cận em, làm cho anh ấy ghen. Về sau khi biết anh ấy vì em mà bỏ cơ hội đi Hàn Quốc học, anh cố ý chọc giận để anh ấy đi Hàn Quốc. Anh tưởng hai người sẽ liên lạc lại, sẽ giải thích rõ ràng với nhau, đến lúc đó cùng lắm là xạc cho anh một trận. Anh không biết giữa hai người lại có nhiều hiểu lầm như thế. Sau đó anh xem báo mới biết nhà em gặp chuyện. Anh có đến nhà em tìm em định giải thích, nhưng hàng xóm xung quanh nói gia đình em đã bán nhà đi rồi. Em không quay về đó nữa, anh không biết... anh không biết...”.

“Anh có thể không nói ra sự thật với em cơ mà”. Dĩ Mạch nhắm mắt lại. Tại sao lại nói với cô lúc này? Từ trước đến nay là cô phụ lòng Vân Mộ Hàn, người làm tổn thương anh nhiều nhất là cô, anh hận cô là đúng.

“Về sau khi mở bức thư đó ra xem, anh mới biết em phải chịu biết bao đau khổ, anh đã làm cái gì thế này?! Sau đó Mộ Hàn và Kim Eun Chae cặp với nhau, anh không biết phải nói thế nào nữa. Xin lỗi, anh đã nhờ người điều tra em, anh biết em mắc bệnh tim rất nặng, anh biết có lúc em còn phải đi ăn xin, anh cũng biết em đã từng trầm cảm định tự sát. Xin lỗi... Dĩ Mạch, xin lỗi. Em và anh Vân, còn có thể tái hợp nữa không?”.

“Nếu bọn em tái hợp thì anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn phải không? Anh có biết em có thể không sống nổi qua năm nay không? Anh có biết em đã mất sáu năm để chờ một người không? Trình Hạo, em và anh ấy không thể quay lại được nữa. Kiếp này em đành phải phụ anh ấy rồi. Em... đã yêu người khác, tất cả đã muộn rồi. Anh nói sự thật với em chỉ khiến em càng thấy mình nợ Mộ Hàn nhiều hơn. Em thay lòng rồi, anh biết không? Anh ấy liều mạng cứu em, em biết anh ấy vẫn còn yêu em, nhưng em thay lòng đổi dạ rồi. Lần này em phản bội anh ấy thật rồi, anh bảo em phải đối mặt với anh ấy thế nào đây? Anh cũng bảo em phải ôm nỗi day dứt về Mộ Hàn thế nào đây? Trình Hạo, em thật sự rất hận anh! Sao anh lại nói ra?! Tại sao?!

Dĩ Mạch lau nước mắt, bỏ mặc Trình Hạo đờ đẫn đứng đó, đẩy cửa lao ra ngoài. Cô tiến đến phòng bệnh của Mộ Hàn, sự thật tàn nhẫn như thế, cô thà không bao giờ biết, thà cứ bình yên mãi mãi trong giả dối.

Vân Mộ Hàn nằm im lìm trên giường, Dĩ Mạch nhìn anh qua lớp kính. Trước anh khỏe mạnh là thế, có làm suốt ngày suốt đêm cũng không mệt. Anh biến ước mơ của họ thành hiện thực, anh vì cô mà tạo ra Mạc Thượng Vân. Nhưng cuối cùng cô lại phụ anh. Hóa ra điều bất lực nhất trên thế giới này là hai chữ “xin lỗi”.

“Mộ Hàn rốt cuộc có phải là con đẻ của anh không? Nó ốm nặng như thế mà giờ anh mới đến à?”.

“Anh dầu sao cũng đường đường là Tổng giám đốc Nhị Kiến, không thể bỏ công ty đi được”.

Tiếng nói chuyện từ ngoài hành lang vọng đến, Dĩ Mạch bỗng thấy lạnh gáy. Hai giọng nói mà cả đời này cô cũng không quên được, lúc này đập vào tai khiến cô bất giác run rẩy, nỗi kinh hoảng đột ngột khiến bụng dạ cô cuộn lên từng cơn. Khi nhìn thấy thân hình to béo của Giang Quý Nhân ở hành lang, cô không nén nổi cơn buồn nôn. Cô lập tức trốn vào sau tường, không muốn để hai kẻ đó thấy mình.

“Tại cái con An Dĩ Mạch đó hết, Mộ Hàn nếu không phải vì cứu nó thì đã không đến nông nỗi này. Hồi đó em để bọn đấy xử lý nó luôn mới phải, nếu không vì thấy nó cũng thật lòng với Mộ Hàn thì em cũng không mềm lòng mà để xảy ra chuyện hôm nay đâu”. Hạ Như Hoa nghiến răng chì chiết, giọng điệu đó khiến Dĩ Mạch thấy lạnh toát sống lưng.

“Hồi đấy bọn kia còn phàn nàn em không để chúng nó chơi tới bến. Anh thực không hiểu tại sao em chỉ ép chụp ảnh mà không cho chúng mó vào, chỉ cần dọa một trận rồi bắt nó cầm năm trăm nghìn là xong chuyện. Mồi ngon tận miệng mà không động vào được, chẳng phải là em tra tấn chúng nó sao?”.

“Hồi đấy em cũng sợ to chuyện thôi, thấy con bé đó cũng thật lòng nên mới sai lầm bảo chúng tha cho nó”.

“Chuyện này không thể trách chúng ta được, ai bảo bố nó cắn ta? Vụ làm ăn mấy chục triệu suýt nữa thì bị lão phá bĩnh. Đặt bẫy để An Dĩ Mạch ngoan ngoãn cầm tiền, sau đó cho điều tra lão bố, kế hoạch thật quá hoàn hảo. Hồi đấy em bảo phóng viên bôi nhọ con ranh đó như thế, An Dật làm sao mà không đỡ đòn hộ con gái được. Nhưng... em bảo Lục Triệu Khôn đột nhiên về Vân Trạch làm gì? Có phải là bên trên đã manh nha biết gì đó rồi không? Dạo trước phó chủ nhiệm Ủy ban ầu tư bị điều tra, lão nhận không ít của chúng ta đâu. Ngộ nhỡ lão nói ra chuyện gì, lộ việc hồi đó...”.

“Sợ cái gì, lão có điên mới đi tố cáo, làm thế chẳng phải tội của lão càng nặng sao? Mộ Hàn luôn coi anh như kẻ thù giết bố, giờ biết anh chính là bố đẻ nó mới tử tế hơn với anh một chút. Chuyện của con ranh An Dĩ Mạch nhất định không được để nó biết, nếu biết liệu nó còn nhận anh không? Đến lúc không có con trai chống gậy anh chớ trách em!”.

Vân Mộ Hàn... là con đẻ của Giang Quý Nhân! Tin này như tiếng sét giữa trời xanh, làm đầu óc cô trống rỗng. Bố cô bị Giang Quý Nhân hại chết, nhưng vì sao kẻ đó lại là bố của Vân Mộ Hàn?

“Yên tâm, đã có Kim Eun Chae, An Dĩ Mạch không thể làm hỏng việc của chúng ta được”.

“Con bé Hàn Quốc đó có đáng tin không? Dù hồi đó anh sắp đặt cho nó làm quen Mộ Hàn trong hộp đêm, nhưng lâu quá rồi, có khi nó đã không còn phục anh”.

“Nếu không có anh thì Kim Eun Chae sao có tiền đi Mỹ học? Có khi đến giờ nó vẫn ở cái tổ quỷ đó ngủ với đàn ông ấy chứ! Nó chỉ là một con điếm, đám anh em của anh còn ai là nó chưa tiếp đâu. Anh đã cảnh cáo nó rồi, hầu hạ con trai anh thì được, muốn vào nhà ta thì tuyệt đối không! Chớ tưởng kiếm bừa thằng nào làm to bụng lên là được, chờ việc của Lục Triệu Khôn xuôi xuôi đã rồi anh sẽ trừng trị con ranh không biết nghe lời này”. Giang Quý Nhân khinh khỉnh nói.

Kim Eun Chae... là mồi nhử Giang Quý Nhân đặt cạnh Mộ Hàn! Dĩ Mạch hít một hơi lạnh buốt, Giang Quý Nhân đến cả con trai cũng gài bẫy. Nắm tay cô siết chặt, trong người bứt rứt không yên. Mộ Hàn từ nhỏ đã bị mẹ ruột bỏ rơi, chưa từng biết đến ấm êm. Chỉ cần người khác tốt với anh một chút là anh sẽ đáp lại hết mình. Vì thế nên anh mới hết lòng che chở cho Kim Eun Chae như vậy, vì cô ta đã gắn bó với anh trong lúc khó khăn nhất. Nhưng... nếu anh phát hiện tất cả đều là giả dối, anh sẽ đau đớn thế nào?!

“Anh cứ nghĩ cách đối phó với con ranh An Dĩ Mạch thế nào đi đã, con anh suýt bị nó hại chết đấy!”. Hạ Như Hoa hầm hầm nói.

“Em yên tâm, việc này Eun Chae làm ngon lành. Nó chỉ chực xem con bé kia chết thế nào ấy thôi!”.

Giọng nói lạnh lùng tàn độc đó khiến Dĩ Mạch lạnh toát từ đầu đến chân, cô lùi về phía sau, trong lúc hoảng sợ, cô đá phải cái sọt rác bên cạnh.

“Ai?!

Giang Quý Nhân giật mình quát to, toan tiến đến xem. Dĩ Mạch bưng miệng ngồi thụp xuống, lão ta sẽ giết cô mất, nếu lão biết cô đã nghe thấy tất cả thì cô chết là cái chắc.

“Mộ Hàn tỉnh rồi, Mộ Hàn tỉnh rồi! Ông còn lần chần gì nữa, mau gọi bác sĩ đến!”.

Dĩ Mạch thở hắt ra, cô mềm nhũn dựa vào tường, không còn đủ sức để đi nữa. Vân Mộ Hàn lại cứu cô một lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment