Mùa xuân đến đột ngột
là thế, tựa như sau một đêm tuyết đọng ngoài cửa sổ đã tan hết. Màu trời lam
dịu dàng thanh khiết như vừa được tẩy trần. Trong không khí, hương hoa hòa
quyện vào nhau, nồng nàn, quyến luyến.
Dĩ Mạch
đang thử váy cưới trong nhà, sau phẫu thuật sức khỏe của cô hồi phục rất tốt,
chiếc váy cưới đã chọn trước đây giờ lại thấy hơi chật. Cô bực bội, trong bụng
hạ quyết tâm giảm béo. Chỉ tại mấy tháng nay, Lục Thiều Trì toàn ép cô ăn như
ỉn, đến cả chiếc cằm nhọn đặc trưng của cô giờ cũng đã tròn ra.
Chiếc
váy cưới chật ních không sao cựa quậy được, cuối cùng cô quyết định bỏ cuộc,
đưa lại cho nhân viên phục vụ để họ nới rộng ra. Tuần sau là lễ thành hôn của
cô và Thiều Trì, người Trung Quốc vẫn thế, cho dù luật pháp đã công nhận họ là
vợ chồng, nhưng chưa mở tiệc đãi khách tuyên bố với thiên hạ, thì mỗi lần ái ân
đều lúng túng như vụng trộm vậy.
Dĩ Mạch
nằm nghỉ trên ghế sofa, vừa đọc báo vừa chờ thợ may sửa váy cưới. Trên tay cô
là một tờ tạp chí cũ từ mấy tháng trước, các tin tức bên trong nối kết với nhau
một cách kịch tính.
“Vụ
án mạng gây khủng hoảng thị trường địa ốc, thanh tra nhà nước đã bắt tay điều
tra làm rõ nghi án địa ốc sáu năm trước”. Tin đăng trang nhất,
dòng tít rất thu hút người xem. Bên trong còn đăng ảnh Kim Eun Chae và Giang
Quý Nhân, tình tiết vụ việc hấp dẫn như tiểu thuyết, chỉ không rõ nếu đương sự
xem câu chuyện này thì sẽ có tâm trạng thế nào. Chú Tin Nóng cuối cùng cũng tìm
ra chân tướng vụ việc sáu năm trước, giải oan cho bố. Đúng là trời có mắt, nếu
không phải Kim Eun Chae hại cô đến vậy thì Thiều Trì cũng không điều tra vạch
mặt quá khứ nhơ nhuốc của cô ta. Nếu không phải quá khứ tồi tệ của Kim Eun Chae
bị lộ tẩy thì Giang Quý Nhân cũng không điên cuồng giết người diệt khẩu, chẳng
ngờ Kim Eun Chae mất đứa con trong bụng, nổi điên giết chết ông ta. Hạ Như Hoa
biết mọi việc vỡ lở, ôm tiền bỏ trốn, nhưng chưa trốn được bao xa thì đã bị
bắt, thế là mụ khai tuốt tuồn tuột tất cả những trò lặt vặt trước kia, sự thật
đã được phơi bày trước ánh sáng pháp luật. Nhưng còn có những chuyện mãi mãi
không bao giờ được công khai, ví dụ như chuyện Tiêu Nhân Tâm hồi đó vì ghen
tuông với Lâm Mạc nên đã cùng cô bạn thân Hạ Như Hoa diễn vở kịch nâng tiền
phẫu thuật, ép Dĩ Mạch nhận tiền đút lót. Bà đã sớm biết sự thật nhưng vẫn im
lặng, suốt ngày chỉ lo Dĩ Mạch cướp mất con trai yêu quý, ngày ngày sống trong
mòn mỏi chán chường.
Dĩ Mạch
cười, mẹ chồng cô cuối cùng cũng đã hiểu ra mọi chuyện, lương tâm cắn rứt khiến
bà bắt đầu thay đổi dần thái độ với con dâu, có lẽ đây là một kết cục có hậu
với cô.
“Các
bác sĩ hai nước Trung - Mỹ hợp tác mổ tim theo phương pháp mới, cuộc phẫu thuật
gây chấn động giới y học”. Dĩ Mạch khẽ cười, không ngờ đám
phóng viên lại tâng bốc Thiều Trì đến như vậy, chỉ thiếu điều gắn cho anh cái
mác Nobel y học nữa thôi. Trên báo, cô gái yếu ớt nằm trên giường bệnh tất
nhiên là An Dĩ Mạch, cô chau mày, sao họ lại chọn góc chụp xấu thế nhỉ?
“Phiên
bản online Mạc Thượng Vân ra mắt thị trường, hàng chục nhà cung cấp mạng trên toàn
cầu tranh chấp mua bản quyền”. Dĩ Mạch khẽ thở dài, cô
thấy ảnh Vân Mộ Hàn trên báo. Bài phỏng vấn anh chiếm nửa trang về việc phát
triển ngành công nghiệp trò chơi Trung Quốc, trông anh có vẻ phấn khởi, hoàn
toàn không thấy chút dấu tích nào của biến cố gia đình. Giới tin tức thì cho
rằng quan hệ của Vân Mộ Hàn với mẹ và bố dượng không tốt, cũng tưởng anh với
Kim Eun Chae chỉ là chơi bời hời hợt, chỉ có Dĩ Mạch mới biết, bao nhiêu tình
cảm phức tạp đang giày vò tâm can anh. Mộ Hàn, anh hẳn không hạnh phúc...
“Dĩ
Mạch”. Có tiếng gọi sau lưng, cô giật mình, tờ báo trong tay rơi xuống. Cô
không cần quay lại cũng biết đó là Vân Mộ Hàn.
“Dĩ
Mạch, nghe nói em sắp cưới, chúc mừng em!”.
“Cảm ơn
anh. Bọn em đăng ký kết hôn lâu rồi, chỉ là thêm một lễ cưới thôi mà”.
“Đặt
chỗ chưa?”.
“Bọn em
đặt rồi, cuối tuần này ở Quân Duyệt”. Dĩ Mạch trả lời, tâm trạng Vân Mộ Hàn
bỗng nhiên trở nên nặng nề. Cô biết anh đang nghĩ gì, trước kia họ đã hẹn sẽ
làm đám cưới ở Quân Duyệt, tiếc rằng, người cùng cô đến đó lại không phải là
anh.
“Dĩ
Mạch, xin lỗi. Anh biết hết rồi, anh không hy vọng em tha thứ, nhưng... anh
“Qua cả
rồi, Thiều Trì sắp về rồi, anh ấy sẽ đến thử đồ chú rể. Anh...”.
“Anh
chỉ đến thăm em một lúc thôi, tẹo nữa có buổi giới thiệu sản phẩm, anh phải đi
luôn”. Thấy cô né tránh, tim anh nhói đau. Lúc rời khỏi phòng, trong anh bỗng
trào lên một niềm xúc động.
“Dĩ
Mạch, đi với anh. Đừng lấy người khác, đi với anh, anh biết em vẫn còn yêu
anh!”.
“Anh
buông ra, Mộ Hàn, anh đừng thế này. Chúng ta không thể quay lại nữa đâu!”. Dĩ
Mạch bị anh giữ tay, ra sức vùng vẫy.
Anh ôm
chầm lấy cô, siết chặt, tựa như muốn ép cô vào máu thịt của mình. Dĩ Mạch khe
khẽ thở dài, không vùng vẫy nữa, cô cảm thấy nỗi bơ vơ bất lực của anh, đó cũng
là nỗi đau không thể cứu chữa của cô.
“Chỉ
một lúc thôi, xem như lời chúc phúc của bạn bè, để anh ôm em một lần cuối cùng,
anh không còn gì nữa rồi, chỉ còn lại chút ký ức này. Chỉ một lúc nữa thôi...”.
Anh cầu khẩn, yếu đuối như đứa trẻ nhỏ: “Dĩ Mạch, em thật sự... không yêu anh
nữa ư?”.
“Không,
em thừa nhận em vẫn yêu anh. Nhưng lúc khó khăn nhất thì Thiều Trì đã vượt qua
cùng em. Không bao giờ có ai thương em như anh ấy cả. Nếu không có anh ấy, An
Dĩ Mạch đã chết từ lâu rồi. Mạng sống của em là anh ấy cho, em chỉ có thể chọn
anh ấy”. Dĩ Mạch nhắm mắt, lần đầu tiên cô có thể nói ra những thầm kín trong
tim thẳng thắn chân thành như vậy, “Mộ Hàn, em yêu anh. Nhưng lúc này đây, em
yêu anh ấy nhiều hơn yêu anh”.
Hai
người đàn ông trong đời, một là để lãng quên, một là để trọn đời bên nhau. Cô
không phủ nhận bất cứ phần tình cảm nào của mình, Vân Mộ Hàn là phần đẹp nhất
trong ký ức thanh xuân của cô, còn Lục Thiều Trì là người cô gửi gắm cả cuộc
đời. Cô yêu Vân Mộ Hàn, nhưng cô càng yêu Lục Thiều Trì hơn, đây chính là câu
trả lời cho chính bản thân cô.
“Cảm ơn
em, anh hiểu rồi. Dĩ Mạch, anh chúc em hạnh phúc”. Anh ôm siết cô một lần nữa,
sau đó buông ra, “Dĩ Mạch, anh cũng sẽ hạnh phúc”.
Khóe
mắt Dĩ Mạch hơi ươn ướt, thầm cảm kích trong lòng. Cô biết câu nói cuối cùng
của Vân Mộ Hàn có ý nghĩa gì, anh biết cô sẽ không an tâm về anh, vì thế anh
nhất định phải sống thật tốt, thật hạnh phúc để cô không còn phải buồn nữa. Vân
Mộ Hàn, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã yêu em như thế...
“Anh sẽ
đến d đám cưới của em chứ?”.
“Nhất
định rồi”.
Anh
quay người bước đi, ngăn không để mình có thời gian lưu luyến. Hóa ra đã yêu
đến tận cùng thì thật sự có thể chân thành chúc phúc cho nhau. Thực ra từ lúc
Dĩ Mạch qua Mỹ phẫu thuật, anh đã tự hứa với lòng, nếu Dĩ Mạch qua được cơn
nguy hiểm anh sẽ chấp nhận từ bỏ mối tình này.
Nhìn Mộ
Hàn rời đi, Dĩ Mạch mỉm cười. Thực ra cô rất hạnh phúc, tha thiết yêu, rồi lại
được yêu tha thiết, cuộc đời này đã không còn gì đáng tiếc nữa.
Thời
gian trôi thật vội vàng, chả mấy chốc đã đến ngày vui của Dĩ Mạch. Vân Mộ Hàn
nhìn tấm thiệp mời trên tay, cười buồn. Để Dĩ Mạch yên tâm kết hôn, anh phải ra
vẻ vui tươi đến Quân Duyệt chúc mừng hạnh phúc của họ.
Dĩ Mạch
hôm nay rất xinh đẹp, cô mặc chiếc váy cưới trắng như tuyết, đứng trước cửa bắt
tay chào mời khách khứa, nụ cười tươi tắn đó là nụ cười đẹp nhất anh được thấy
trong đời. Đã từng có lúc, anh nghĩ sẽ có một ngày anh tự tay cài khăn voan lên
đầu cô, nắm tay cô mà nói câu “đồng ý” như lúc này.
Nhưng
những thứ này đều không dành cho anh. Từ sáu năm trước, anh đã tự tay cắt đứt
hạnh phúc của mình, để hôm nay phải dõi mắt trông theo cô đi bên người đàn ông
khác. Hôm nay không hiểu tại sao Lục Thiều Trì mãi vẫn chưa xuất hiện, để cô
đứng một mình tiếp khách khứa. Anh thầm trách Lục Thiều Trì, đến giờ này rồi,
chẳng lẽ gã còn bận làm việc?
Đến
giữa trưa, mặt trời đã đứng bóng, Thiều Trì vẫn chưa xuất hiện, sắc mặt Dĩ Mạch
có phần lo lắng. Cô nhìn khách khứa qua lại, gượng cười. Bỗng nhiên Mạc Hân
Nhan chạy về phía cô, hớt hải đưa cô một mảnh giấy. Không hiểu họ nói chuyện
gì, chỉ thấy Dĩ Mạch trong phút chốc mặt cắt không còn giọt máu, nếu không có
Hân Nhan ở bên cạnh đỡ lấy cô, có lẽ cô đã khuỵu ngã.
Anh mơ
hồ cảm thấy có chuyện không ổn, lập tức tiến lại chỗ Dĩ Mạch.
“Dĩ
Mạch, sao thế?”.
“Thiều
Trì không biết làm sao mà hôm nay lại...”. Hân Nhan nhìn thấy Vân Mộ Hàn, lập
tức vội vã giải thích.
“Bệnh
nhân của anh ấy phải mổ khẩn cấp, vì thế anh ấy không đến được, nhưng không
sao, hôn lễ cứ tiếp tục thôi”. Dĩ Mạch ngắt lời Hân Nhan, cô dựa người vào tường,
cố gắng đứng vững, đôi môi vì bị cắn mà trở nên trắng bệch.
“Dĩ
Mạch!”. Hân Nhan sửng sốt nhìn An Dĩ Mạch, không hiểu vì sao đã đến lúc này rồi
mà cô còn nói như vậy.
“Tôi là
cô dâu, ở đây tôi quyết hết. Thiều Trì chỉ tạm thời không đến được thôi, cứ
tiếp tục làm lễ, tôi sẽ giải thích với quý khách sau”. Cô xách vạt váy cưới
lên, từ tốn bước trên thảm đỏ.
“Anh
còn ngây ra đấy làm gì, mau tuyên bố lễ cưới bắt đầu đi”. Cô liếc người dẫn
chương trình một cái, lạnh lùng ra lệnh. Vân Mộ Hàn quá quen bộ dạng này của
cô, rõ ràng là đau đớn đến cùng cực nhưng không chịu để lộ chút yếu đuối nào.
Vẻ mạnh mẽ miễn cưỡng ấy tựa như pháo hoa bừng sáng lên trong giây lát, khiến
người ta thấy buồn thương hơn là mừng vui.
Người
dẫn chương trình hiển nhiên là rất giàu kinh nghiệm, anh ta tung hô nào là chú
rể là một bác sĩ tận tâm, ngay ngày cưới của mình mà còn vào phòng mổ cứu
người. Dĩ Mạch ở bên cạnh nở nụ cười cứng nhắc, chỉ có đôi mắt là ánh lên vẻ lo
lắng. Vân Mộ Hàn bất giác thấy cay cay nơi sống mũi, Dĩ Mạch của anh... cuối
cùng cũng đã lớn lên rồi. Cô cứng cỏi như bông tường vi nở trên vách núi, bất
kể anh có ở bên cô hay không, cô cũng có thể chịu được mưa to gió lớn, mặc sức
tỏa hương, điềm nhiên đối mặt với đau đớn!
Đến lúc
mời rượu, Dĩ Mạch bị mọi người vây kín. Họ đều là bạn học cũ của Lục Thiều Trì,
mọi người đều không ngờ cậu sinh viên lạnh lùng vô cảm trước nữ giới đó, giờ
lại tìm được một cô nàng ngoan hiền, hoạt bát như thế này làm vợ. Trần Sở Dương
và Mạc Hân Nhan làm phù rể phù dâu đứng bên cạnh nhìn nhau lo lắng, vội vàng ra
nói đỡ, Dĩ Mạch vừa mới phẫu thuật xong, tuyệt đối không được uống rượu. Chẳng
ngờ Dĩ Mạch cũng rất thoải mái, cầm chiếc ly rót đầy rượu Ngũ Lương lên, vui vẻ
nói cô sẽ uống thay Thiều Trì.
Vân Mộ
Hàn thấy cô nâng ly, trong lòng lo lắng. Sức khỏe cô như vậy sao cạn ly đó nổi?
Anh không nói gì, toan tiến đến ngăn lại, chẳng ngờ vừa đến bên Dĩ Mạch thì đã
nghe tiếng ly rượu vỡ tan. Dĩ Mạch bất chợt đổ người về phía sau, Vân Mộ Hàn
lao đến ôm chặt lấy cô.
“Mau
gọi cấp cứu!”.
“Đưa đi
bệnh viện, mau!”.
Bữa tiệc trong nháy mắt trở nên vô
cùng hỗn loạn, không ai hiểu vì sao cô dâu bỗng nhiên ngất xỉu. Vân Mộ Hàn ôm
chặt lấy Dĩ Mạch, Mạc Hân Nhan vội chạy đến cấp cứu cho cô. Dĩ Mạch lịm đi,
xung quanh có rất nhiều tiếng la hét ồn ào nhưng cô không nghe thấy cả. Đầu cô
chỉ còn ong ong những lời Lục Thiều Trì viết trong thư: Anh
xin lỗi. Một câu hỏi dội vào tim cô, “An Dĩ Mạch, thế giới
của ngươi sụp đổ rồi sao?”.
“Rốt
cuộc là làm sao?”. Lục Triệu Khôn đứng ngoài phòng cấp cứu nổi giận, ông liên
tục gọi điện thoại cho con trai, nhưng anh đã tắt máy.
“Thiều
Trì đang làm gì thế? Ngày cưới mà sao lại không xuất hiện? Còn làm Dĩ Mạch lo
lắng đến ngất xỉu. Cậu ta có còn bé nữa đâu, sao lại làm thế được?”. Bà con,
bạn bè cũng đều xì xào trách cứ. Mọi người đều nhìn về phía Lục Triệu Khôn, ai
không biết An Dĩ Mạch là con gái bạn thân của Lục Triệu Khôn thì suy đoán ông
ép Lục Thiều Trì lấy cô gái này. Cô gái này bé nhỏ, gầy gò, không có gì đặc
biệt, làm sao mà xứng với Lục Thiều Trì được? Nghĩ đến đây, mọi người đâm ra
hơi coi thường Dĩ Mạch.
“Chúng
tôi không hiểu vì sao Thiều Trì lại tự nhiên tham gia MSF(21) mà
không nói với chúng tôi tiếng nào. Sáng nay, anh ấy lên máy bay với đoàn bác sĩ
tình nguyện rồi chúng tôi mới biết. Hơn nữa, anh ấy lại chọn chỗ chiến sự dữ
dội nhất, Kenya”. Mạc Hân Nhan lo lắng giải thích.
“Chỉ
tại con bé đó, con trai tôi mà có chuyện gì thì tôi...”. Tiêu Nhân Tâm nổi giận
quát um lên.
“Mọi
người yên lặng, chớ làm phiền đến Dĩ Mạch, giờ cô ấy đang rất yếu”. Trần Sở
Dương bước ra khỏi phòng cấp cứu, tháo khẩu trang ra.
“Cô ấy
sao rồi?”. Vân Mộ Hàn vội vàng hỏi.
“Cô ấy
có thai rồi. Nhưng... sức khỏe của cô ấy không phù hợp để sinh con”. Trần Sở
Dương vừa thốt lên, Vân Mộ Hàn đã lao vào phòng cấp cứu.
Dĩ Mạch
nằm yên lặng trên giường bệnh, gối đẫm nước mắt, nghe tiếng chân Vân Mộ Hàn, cô
không ngẩng lên, chỉ thì thầm như tự nói với mình.
“Hôm
thử váy thực ra anh ấy đã ở đó. Anh ấy nhìn thấy anh ôm em, anh ấy nghe thấy em
nói em yêu anh. Anh ấy không nghe hết nên cứ tưởng em vì mang ơn mới đồng ý lấy
anh ấy. Anh ấy quyết định buông tay để em đến với anh. Anh ấy nói thương em,
nhưng anh ấy không rộng lượng đến mức có thể nhìn anh ở bên em. Vì thế anh ấy
quyết định đi Kenya làm bác sĩ tình nguyện, cho đến khi quên được em”>
Em
có tin vào số phận không? Nó như một đứa bé nghịch ngợm, đưa người ta vào sương
mù, rồi trong nháy mắt lại đẩy ta xuống đáy vực. Trước kia anh không hiểu tác
thành là gì. Nhưng lần này khi đến Mỹ, thấy em vật lộn giữa sự sống và cái
chết, anh bỗng muốn nghĩ rằng, chỉ cần em qua được, anh sẽ không cần gì cả. Vân
Mộ Hàn đã biết sự thật, giữa em và anh ta đã không còn gì cản trở nữa, anh
không nên trở thành vật cản của hai người. Anh biết nếu anh hỏi, em nhất định
sẽ nói người em yêu là anh, anh không muốn em vì trả ơn mà từ bỏ tình yêu đích
thực của mình. Dĩ Mạch, giờ anh mới biết anh còn yêu em hơn anh tưởng. Anh sợ
em vì anh mà đánh mất hạnh phúc còn hơn sợ mất em vĩnh viễn. Anh sẽ ra đi để em
được hạnh phúc. Dĩ Mạch, cảm ơn em đã ở bên cạnh anh suốt thời gian qua. Nhưng
anh không đủ rộng lượng để mỉm cười chúc phúc cho em và Mộ Hàn, vì thế có lẽ
anh sẽ rời khỏi Vân Trạch mãi mãi. Dĩ Mạch, xin lỗi em. Lục Thiều Trì.
Vân Mộ
Hàn cầm bức thư Lục Thiều Trì để lại, anh bỗng thấy buồn bã. Hóa ra người đàn
ông đó trước tình yêu cũng có thể mất tự tin đến thế. Vì yếu đuối mà sáu năm
trước anh đã làm tổn thương Dĩ Mạch, vì Lục Thiều Trì không tin tưởng vào tình
yêu của mình mà Dĩ Mạch lại đau thêm một lần nữa. Lúc này không ai hiểu Lục
Thiều Trì hơn anh, anh tin người đàn ông đó thật lòng yêu Dĩ Mạch, vì chỉ có
yêu sâu sắc anh ta mới có thể sợ hãi đến như vậy. Vì sợ mất cô mà anh tự động
rút lui.
“Dĩ
Mạch, đừng khóc. Em sắp làm mẹ rồi, khóc nhiều không tốt cho đứa bé đâu. Em
đừng lo, anh sẽ đi Kenya tìm anh ấy về cho em”.
Dĩ
Mạch, đây là việc duy nhất anh có thể làm cho em, vì em mà cầu xin người đàn
ông ấy quay về, vì yêu em mà phải nén lòng nhường em cho người khác.
Vân Mộ
Hàn khe khẽ vuốt tóc cô, sau đó quay người bước ra khỏi phòng bệnh. Vì sao ba
người họ lại có kết cục đau thương đến thế?
Mùa
xuân đến đột ngột là thế, tựa như sau một đêm tuyết đọng ngoài cửa sổ đã tan
hết. Màu trời lam dịu dàng thanh khiết như vừa được tẩy trần. Trong không khí,
hương hoa hòa quyện vào nhau nồng nàn, quyến luyến.
“Sắp
làm mẹ rồi, khóc nhiều không tốt cho đứa bé đâu”. Câu nói ấy của Mộ Hàn, Dĩ
Mạch nhớ mãi trong lòng. Cô vẫn cười đùa với bạn bè, không ai có thể tưởng tượng
cô là một thiếu phụ bị chồng bỏ rơi. Cô ốm nghén rất nặng, chỉ cần ăn vào là
nôn ra, lúc nào cũng trong tình trạng sống dở chết dở nhưng vẫn tiếp tục ăn. Có
lúc đến Tiêu Nhân Tâm cũng không chịu được, gắt gỏng bảo cô phải nghỉ ngơi,
nhưng cô vẫn tươi cười, nói làm việc nhiều thì sau này d sinh hơn. Thấy cô lạc
quan như vậy, mọi người cũng yên tâm phần nào.
“Dĩ
Mạch, thiết kế nhân vật cho phần ba của Mạc Thượng
Vân em đã nghĩ ra chưa? Mai phải họp rồi đấy!”.
“Được
rồi, anh lắm chuyện quá! Thế này là hành hạ nhân viên đấy, anh không nhớ em
đang mang thai à, tháng sau là ngày sinh rồi còn gì?”. Dĩ Mạch ưỡn bụng đứng
trong văn phòng của Vân Mộ Hàn.
“Là tự
em không chịu nghỉ đấy chứ, nếu em bé sinh ra cũng đanh đá như em thì phải làm
thế nào đây?”. Vân Mộ Hàn đùa.
“Giống
em thì càng tốt ấy chứ, nhưng giống Thiều Trì cũng được. Đến lúc Thiều Trì về
thì vừa kịp đặt tên cho em bé”.
“Dĩ
Mạch... Thiều Trì anh ấy không trở về nữa đâu”. Nghe Dĩ Mạch nói vậy, Vân Mộ
Hàn lo âu nhìn cô.
“Anh ấy
không về thì em sẽ đi Kenya lôi anh ấy về. Yên tâm đi, anh ấy nhất định sẽ quay
về với mẹ con em”. Dĩ Mạch không để tâm đến lời Vân Mộ Hàn vừa nói. Mấy tháng
trước, Vân Mộ Hàn từ Kenya về Vân Trạch, anh nói không làm sao khuyên được Lục
Thiều Trì, anh còn nói Thiều Trì đã yêu một cô bác sĩ tình nguyện người Mỹ ở
Kenya rồi, không trở về Vân Trạch nữa đâu. Chẳng ngờ Dĩ Mạch không những không
buồn mà còn cười phá lên, cô bảo chuyện này đúng chuyện buồn cười nhất thế
giới. Cô nói cô biết Lục Thiều Trì tuyệt đối không yêu người nào khác, vì cô
cũng thế. Ngoài người kia ra, họ không đủ tâm sức để yêu một ai khác nữa.
Sự kiên
định của Dĩ Mạch khiến Vân Mộ Hàn ngập ngừng định nói rồi lại thôi.
“Ối, nó
lại đạp em, chắc là đói rồi! Vân - Mộ - Hàn!”.
“Được,
anh đi mua bánh mì cho em ngay đây!”.
Dĩ Mạch
vừa càu nhàu mấy câu, Vân Mộ Hàn lập tức đứng dậy đi mua bánh mì. Anh thật
không hiểu, rõ ràng là không nuốt nổi vào bụng, vậy mà cô vẫn kiên trì chế độ
ăn bảy bữa một ngày. Có con là phải chấp nhận hy sinh nhiều như thế sao? Thà
tọng cho mình béo tròn béo trục chứ không để con phải đói.
Nhìn
Vân Mộ Hàn lao ra khỏi văn phòng, Dĩ Mạch lè lưỡi, cười thầm. Mấy anh em ở đây
không cho cô xem tivi, không cho cô lên mạng, với lý do là sóng vô tuyến hại
cho thai nhi. Dĩ Mạch nhìn quanh rồi lanh lẹ ngồi vào ghế của Vân Mộ Hàn, vào
trang Baidu(), gõ mấy
chữ “Kenya” và “tổ chức bác sĩ phi chính phủ”.
Bỗng
ngón tay cô khựng lại trên bàn phím.
Một
đoạn tin đột ngột đập vào mắt cô, xuyên thẳng vào tim cô. Nơi ngực trái bỗng
đau như bị dao đâm xuyên qua. Ánh mặt trời lóe sáng trên màn hình, Dĩ Mạch nheo
mắt nhìn hàng chữ lạnh lùng đó. Cô điên cuồng rà soát thông tin, hy vọng đây
chỉ là tin sai. Nhưng càng tìm cô càng bất lực.
Cuối
cùng cô đã hiểu, chuyện Vân Mộ Hàn ngập ngừng không nói ra là chuyện gì. Cuối
cùng cô đã hiểu, vĩnh viễn không trở về Vân Trạch nữa nghĩa là sao. Cuối cùng
cô cũng hiểu, hạnh phúc chỉ là ảo tưởng lớn nhất trên đời này.
Trong
những tuần Vân Mộ Hàn đi Kenya, nam Sudan xảy ra bạo động, phe nổi dậy đã bắt
giữ dân địa phương, các bác sĩ đóng tại đấy cũng không tránh khỏi. Vì chính phủ
không chấp nhận yêu cầu của quân nổi loạn nên toàn bộ con tin đã bị giết hại.
Trên mạng có đăng danh sách tên họ của nạn nhân, cô chợt nhận thấy có một cái
tên quen thuộc...
Cửa văn
phòng khẽ mở, Vân Mộ Hàn vừa xách bánh mì vào phòng, Dĩ Mạch lập tức tắt phụt
trang web.
“Dĩ
Mạch, em đang xem gì thế?”. Thấy Dĩ Mạch lên mạng, Vân Mộ Hàn lo âu hỏi.
“Làm
CV, em định xin đi dạy ở Kenya. Cái đồ xấu xa Thiều Trì không chịu về Vân Trạch
thì em đành đi tìm anh ta thôi. Cùng lắm thì ở chốn hoang vu đó cả đời, có khi
lấy luôn dân da đen cho xong!”. Dĩ Mạch hắt hơi một cái, bình thản tắt trang
web cuối cùng.
“Dĩ
Mạch! Anh nói với em rồi...”.
“Anh ấy
sẽ về! Em sẽ đợi anh ấy”.
“Nếu
anh ấy không về thì sao?”.
“Thế
thì em sẽ đợi anh ấy suốt đời”.
Vân Mộ
Hàn nhìn cô, dường như anh chưa từng nhìn thấy một Dĩ Mạch như thế. Ánh mắt của
cô lúc nói “suốt đời” nhuốm một màu đơn độc anh chưa từng thấy. Đó là dũng khí
dại dột của kẻ biết rõ trong núi có hổ mà vẫn đâm đầu vào. Dĩ Mạch không để tâm
đến vẻ mặt sửng sốt của Mộ Hàn, giật lấy bánh mì trong tay anh, một mình đi ra
ban công ngắm mặt trời lặn.
Ánh
nắng chiều tà vương trên mái tóc của cô, vẽ nên một dáng hình cô đơn. Cô tì
trên lan can, chậm rãi nhai bánh mì, mỗi khi nuốt vào, chân mày cô lại châu vào
nhau, cô bưng miệng, cố giữ không để mình nôn ra. Thấy cô như thế, Vân Mộ Hàn
cũng cảm thấy bứt rứt, nhưng anh không làm được gì cả, chỉ biết nhìn cô xót xa.
Anh bỗng thấy thương mình, cho dù Lục Thiều Trì không còn, anh cũng không thể
bước vào cuộc sống của Dĩ Mạch. Sao có thể ngờ được, rõ ràng anh là người đến
trước, vậy mà kẻ đến muộn cũng lại là anh
Dĩ Mạch
nhét bánh mì vào miệng, ra sức nhai. Thời gian mang thai này, cô biến mình
thành cái thùng không đáy, ép mình ăn thật nhiều, như vậy em bé mới khỏe mạnh
được. Từ trên ban công nhìn xuống có thể thấy đám trẻ tan học tung tăng về nhà.
Có cô bé khoác cặp sách tóc buộc đuôi ngựa, chạy theo sau đám con trai. Ánh
chiều kéo bóng của chúng ra thật dài, những tiếng cười râm ran vọng đến làm cho
mắt Dĩ Mạch ướt nhòe. Nhìn chúng, cô như nhớ về mình ngày xưa, quãng thời gian
ấy đã xa xôi lắm rồi.
Cô đã
từng hạnh phúc là thế...
“Xem
kìa, bao nhiêu là bồ câu, đẹp quá!”.
Đám trẻ
bên dưới bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía Dĩ Mạch.
Hóa ra
chiếc bánh mì trong tay Dĩ Mạch rơi vụn xuống ban công, mời gọi một đàn bồ câu
sà xuống mổ. Cô bỗng bật cười, gù gù theo đàn bồ câu, rắc vụn bánh mì cho
chúng. Vân Mộ Hàn đứng phía sau cô cũng im lặng tiến đến, trong giây phút đó,
họ như trở lại quãng thời gian sáu năm trước. Cô nhìn bồ câu, còn anh thì nhìn
cô.
Đám học
sinh nhìn Dĩ Mạch. Bồ câu lượn quanh cô từng lớp từng lớp, tuyệt đẹp.
Sau
lưng cô là bầu trời màu hoa hồng, tựa như được một nét vẽ mỏng manh quét qua,
phớt sắc tím nhẹ.
Đó là
cảnh sắc trong mơ: Hoa nở trên đồng, mây trôi cuối trời, chim mỏi cánh không
về.
Nhưng
bọn trẻ không hiểu được vì sao cô gái trên ban công vừa rồi vẫn còn đang cười
bỗng nhiên bật khóc. Còn chàng trai sau lưng cô cũng đã đầm đìa nước mắt từ
lâu.