【 Ngụy Vô Tiện còn chưa đuổi kịp, xa xa trong rừng bỗng nhiên phát ra tiếng chó sủa điên cuồng.
Ngụy Vô Tiện chợt biến sắc, nháy mắt vọt ra phía sau Lam Vong Cơ, ôm eo y ngồi xổm co lại thành một cục.
Lam Vong Cơ: ".. Nó ở xa, ngươi trốn làm gì."
Ngụy Vô Tiện: "Trốn, trốn, trốn, trốn, trốn, trước rồi nói. Nó ở đâu? Nó ở dâu?"
Lam Vong Cơ nghiêng tai nghe một lát, nói: "Là con linh khuyển màu đen của Kim Lăng."
Ngụy Vô Tiện vừa nghe tên Kim Lăng thì đứng lên, lập tức lại bị chó sủa dọa ngồi xuồng lại. Lam Vong Cơ nói: "Linh khuyển sủa cuồng loạn thế, nhất định là gặp thứ gì đó."
Ngụy Vô Tiện kêu khổ không ngừng, lại run rẩy hai đùi miễn cưỡng đứng lên: "Vậy, vậy, vậy, vậy, vậy, vậy đi xem đi!" 】
"Hừ! Còn tính ra dáng cữu cữu."
Kim Lăng nhìn thấy Ngụy Vô Tiện sợ chó nhất lại cố gắng như vậy, trong lòng ấm áp.
【 Linh khuyển màu đen kéo Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ, một con chó kéo hai người đi nửa vòng, vòng đến thạch bảo. Nơi này lại có một cái cửa động cao ngang người. Hình dạng không ngay, trên mặt đất đều là đá vụn từ lớn đến bé, rõ ràng là vừa bị người khác dùng pháp khí mạnh bạo nổ tung. Trên động tối đen không thấy rõ lắm, hình như có tia sáng màu hồng mơ hồ. Linh khuyển màu đen buông miệng, vừa nhìn bên trong sủa loạn một hồi, lại vẫy đuôi điên cuồng với hai người.
Không cần nhiều lời, nhất định là Kim Lăng mạnh mẽ phá mở tòa thạch bảo này, sau khi vào lại xảy ra bất trắc.
Tị Trần tự động ra vỏ nửa tấc, mũi kiếm phát ra vầng sáng màu lam nhạt lạnh băng, chiếu sáng con đường tối tăm phía trước, Lam Vong Cơ cong eo, dẫn đầu đi vào. Ngụy Vô Tiện bị con chó kia bức đến điên, vọt vào theo, suýt nữa đụng trúng y té thành một cục. Lam Vong Cơ đỡ tay hắn, không biết là trách cứ hay là bất dắc dĩ, lắc đầu. 】
Chậc, chậc, chậc, vì sao bọn họ cảm nhận được mùi thúi nồng nặc của tình yêu? Đây không phải chuyện tốt với cẩu độc thân.
Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi và mấy tiểu bằng hữu quây quần bên nhau, nhỏ giọng nghị luận.
Còn nội dung nghị luận, vẫn là chỉ số EQ dầy cảm động của mỗ lão tổ thông minh siêu quần chọc trời ghẹo đất lại không biết vì sao có thế nào cũng không phát hiện tâm tư của Hàm Quang Quân.
【 Đỉnh thạch bảo hình tròn, Ngụy Vô Tiện đá cục đá vụn bên chân, có thể nghe được âm thanh rất nhỏ.
Hắn rốt cuộc không nhịn được, ngừng lại, tay phải ấn huyệt Thái Dương, nhíu mày.
Lam Vong Cơ quay đầu lại nói: "Sao thế?"
Ngụy Vô Tiện nói: ".. Ồn quá." 】
Mọi người:.
Tàng Sắc Tán Nhân cạn lời: "Con trai à, ngươi còn nhớ lúc này ngươi còn chưa lộ thân phận sao?"
"Ta thấy não hắn có vấn đề." Ngu Tử Diên trợn trắng mắt.
Ngụy Vô Tiện: "Khi đó lỗ tai ta đều là tiếng của mấy tên oan hồn, phiền chết đi, còn tâm tư nào nghĩ những việc đó."
【 Điềm xấu trong lòng Ngụy Vô Tiện càng ngày càng lớn, hô: "Kim Lăng!"
Hai người ở thạch bảo đi tới đi lui một hồi, vẫn chưa thấy bóng dáng người sống. Ngụy Vô Tiện hô vài tiếng, không thấy trả lời. Mấy gian phòng đá trước trống hết, đi vào sâu bên trong, bỗng nhiên có một gian phòng đá ở giữa bày một quan tài đen.
Chiếc quan tài để ở đây, cực kỳ lạ lùng. Nhưng cả quan tài đen như mực, hình dáng rất đẹp đẽ, Ngụy Vô Tiện thấy rất thích, không nhịn được vỗ nó, chất gỗ kiên cố, tiếng vang tọc tọc, khen: "Quan tài xịn."
Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đứng ở hai sườn, nhìn nhau, đồng thời duỗi tay, mở quan tài ra.
Một khắc quan tài bị mở ra kia, tiếng ồn bốn phía bỗng nhiên tăng vọt, như thủy triều bao phủ thính giác Ngụy Vô Tiện. Giống như trước đây bọn họ vẫn luôn bị vô số đôi mắt rình coi, chủ nhân của đôi mắt đang lén lút giám thị và thảo luận mỗi tiếng nói cử động của bọn họ, thấy bọn họ muốn mở quan tài, bỗng nhiên kích động. Ngụy Vô Tiện nghĩ tới mấy chục khả năng, đã chuẩn bị ứng phó mùi hôi nghẹt mũi, ma trảo duỗi ra, thuốc độc tuôn ra như suối, khí độc tứ tán, oán linh đập vào mặt, đương nhiên, hắn hy vọng thấy Kim Lăng nhất. Nhưng, cái gì cũng chưa xảy ra, cái gì cũng không có.
Đây là một quan tài không. 】
"Này! Sao lại hy vọng ta ở trong quan tài, ở trong quan tài kia còn sống được sao?" Kim Lăng không phục.
"Ngươi câm miệng!" Ánh mắt khủng bố của Giang Trừng nhìn chằm chằm Kim Lăng, "Một mình chạy đến cái chỗ này ngươi thật lợi hại, không muốn chân của ngươi đúng không!"
"Vậy Kim Lăng rốt cuộc chạy tới đâu?" Lam Cảnh Nghi nghi vấn.
Ngụy Vô Tiện co rút khóe miệng: "Kim Lăng, ngươi nên tìm một chỗ trốn đi, bằng không lát nữa cữu cữu ngươi thật sự sẽ đánh gãy chân ngươi."
Kim Lăng: Ta không biết, ta không biết, ta thật sự cái gì cũng không biết.
Nhiếp Hoài Tang:.
【《Vấn Linh》 là danh khúc tổ tiên Cô Tô Lam thị sáng tác. Nó khác với《Chiêu Hồn》, hay dùng với người chết không rõ thân phận, tình huống không có cái gì làm môi giới. Người đàn lấy tiếng đàn để hỏi, hỏi người chết, mà hồi âm của người chết sẽ được《 Vấn Linh 》 chuyển hóa thành âm luật, phản ứng trên dây đàn.
Dây cầm tự động, nghĩa là vong hồn ở thạch bảo này, một vị đã được Lam Vong Cơ mời tới. Kế tiếp, hai bên dùng cầm ngữ một hỏi một đáp.
Cầm ngữ là bí kỹ độc môn của Cô Tô Lam thị, tuy Ngụy Vô Tiện đọc nhiều, chung quy không thể biết hết, không hiểu cầm ngữ. Hắn nhẹ giọng nói: "Hàm Quang Quân, giúp ta hỏi nó, đây là đâu, dùng để làm gì, ai thiết kế."
Lam Vong Cơ tinh thông cầm ngữ của Vấn Linh, không cần suy tư, tiện tay là hai ba tiếng trong vắt. Sau một lát, dây đàn lại tự động bắn ra hai tiếng. Ngụy Vô Tiện vội hỏi: "Nó nói cái gì?"
Lam Vong Cơ: "Không biết."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Lam Vong Cơ thong thả ung dung nói: "Nó nói, "không biết"."
"..."
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn, bỗng nhớ tới rất nhiều năm trước đoạn đối thoại liên quan tới "Tùy Tiện", sờ mũi, già rồi không thú vị nữa, nghĩ thầm: "Lam Trạm giỏi thật, còn học đáp trả ta." 】
"Không phải." Lam Vong Cơ ủy khuất.
"Ân, ân, ân, ân, đương nhiên không phải, Nhị ca ca nhà ta sao nỡ đáp trả ta, là ta quá ngu ngốc."
Giang Trừng: Đoạn tụ chết tiệt!
【 Một vong hồn bị giam cầm ở đây, không biết đây là đâu, không biết vì sao chết, không biết ai giết, Ngụy Vô Tiện là lần đầu gặp người chết hỏi một đã ba lần không biết như vậy, vừa nghĩ, nói: "Đổi câu khác đi. Ngươi hỏi nó là nam hay nữ. Cái này nó không thể không biết."
Lam Vong Cơ nghe lời đàn theo. Lúc ngừng tay, một dây khác hữu lực bắn ra, Lam Vong Cơ nói: "Nam."
Ngụy Vô Tiện nói: "Cuối cùng cũng có chuyện biết. Hỏi lại, có thấy một thiếu niên mười lăm sáu tuổi tới đây không?"
Đáp rằng: "Có."
Ngụy Vô Tiện lại hỏi: "Vậy hiện tại hắn ở đâu?"
Dây đàn dừng một chút, mới đáp lại. Ngụy Vô Tiện vội hỏi: "Hắn nói cái gì?"
Lam Vong Cơ thần sắc bình tĩnh nói: "Hắn nói, "ở đây"."
Ngụy Vô Tiện nghẹn lại.
"Ở đây" hẳn là chỉ tòa thạch bảo này, nhưng bọn họ mới lục soát một hồi, vẫn chưa thấy Kim Lăng. Ngụy Vô Tiện nói: "Hắn không thể nói dối sao?"
Lam Vong Cơ nói: "Ta đây, không thể."
Ý là, người đàn là Hàm Quang Quân, linh hồn bị y áp chế, nên không thể nói dối, chỉ có thể nói thật. Ngụy Vô Tiện tìm mọi ngóc ngách ở gian phòng đá, xem có cơ quan mật đạo nào bị hắn để sót. Lam Vong Cơ suy nghĩ một lát, lại hỏi hai lần. Được câu trả lời, thần sắc y lại khẽ biến. Ngụy Vô Tiện thấy thế, vội hỏi: "Ngươi lại hỏi cái gì?"
Lam Vong Cơ nói: "Bao nhiêu tuổi, nhân sĩ phương nào."
Hai vấn đề này đang hỏi chi tiết thân phận linh hồn, trong lòng Ngụy Vô Tiện biết y nhất định biết được đáp án không bình thường: "Thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Mười lăm tuổi, nhân sĩ Lan Lăng."
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện cũng đột nhiên thay đổi.
Hồn phách《 Vấn Linh 》 mời đến, lại là Kim Lăng? 】
!
Tiểu tông chủ Kim Lăng, rốt cuộc chịu sự chú ý của mọi người.
Giang Trừng cười vặn vẹo, khớp xương ngón tay nắm tới rung cạch cạch: "Kim Lăng, ngươi có phải nên giải thích một chút không."
"A Lăng, rốt cuộc chuyện này là sao?" Giang Yếm Ly mau chóng kéo nhi tử nhà mình qua kiểm tra kĩ càng một phen.
"Ta.. Ta.. Ta không biết.." Kim Lăng chột dạ.
【 "Ở đây, hướng về phía tây nam, nghe tiếng dây đàn vang. Vang một lần, lên một bước. Lúc tiếng đàn dừng là ở trước mặt ngươi.""
Ngụy Vô Tiện không rên một tiếng, chuyển qua hướng Tây Nam. Phía sau truyền đến bảy tiếng dây đàn vang, hắn liền lên trước bảy bước. Nhưng, trước sau trống không.
Tiếng đàn còn tiếp, chỉ là khoảng cách càng ngày càng dài, hắn cũng đi càng ngày càng chậm. Một bước, hai bước, ba bước..
Đến sáu bước, rốt cuộc tiếng đàn cũng im lặng, không hề vang lên.
Mà ở trước mặt hắn, chỉ có một bức tường.
Bức tường này màu xám trắng xây từ gạch đá, từng khối dính chặt không kẽ hở. Ngụy Vô Tiện xoay người nói: ".. Hắn ở trong tường?"
Tị Trần ra vỏ, bốn luồng sáng xanh lam xẹt qua, vách tường bị chém thành hình chữ giếng, hai người tiến lên động thủ lấy gạch ra, gỡ xuống số khối gạch đá, tảng bùn đất màu đen lớn xuất hiện. Nguyên lai vách tường của tòa thạch bảo này có hai lớp, giữa hai lớp gạch đá kiên cố lấp đầy bùn đất. Ngụy Vô Tiện tay không bào ra một đống đất, trong bùn đất đen tuyền, hắn bào ra một gương mặt nhắm nghiền hai mắt.
Đúng là Kim Lăng đang mất tích!
Mặt Kim Lăng không chôn trong đất, lộ ra, không khí đột nhiên rót vào mũi, nhất thời ho khan hít khí một hồi. Ngụy Vô Tiện thấy hắn còn sống, trái tim cuối cùng cũng thả xuống. Kim Lăng vừa rồi thật là một chân vào cửa tử, nếu không cũng sẽ không bị 《 Vấn Linh 》 bắt tới sinh hồn sắp ly thể của hắn. Cũng may hắn bị vùi vào vách tường không lâu, nếu thêm một khắc, sẽ bị hít thở không thông mà chết. 】
Vợ chồng Hiên Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, vợ chồng Phong Ngu thở một hơi, Giang Trừng cũng thở một hơi.
"Oa, nguy hiểm thật, may mắn có Ngụy tiền bối." Âu Dương Tử Chân nói.
"Không phải ít nhiều gì có Vấn Linh của Hàm Quang Quân sao?"
"Hàm Quang Quân là đi cứu người của Ngụy tiền bối."
Kim Lăng cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Cảm.. Cảm ơn."
"Nhưng tại sao phải dùng tay bào?" Lam Cảnh Nghi khó hiểu, "Sao không dùng Tị Trần?"
Một đám người nhìn hắn như thằng ngu.
Ngụy Vô Tiện trợn trắng mắt: "Về sau đừng nói là ta dẫn theo ngươi săn đêm."
"Cảnh Nghi, Tị Trần là linh kiếm, sẽ làm Kim tông chủ bị thương." Lam Tư Truy yếu ớt nói.
Lam Cảnh Nghi: "..."
Thực xin lỗi.
【 Lam Vong Cơ nói: "Ngoài bảo có biến động."
Y duỗi tay muốn đỡ Kim Lăng, lại bị Ngụy Vô Tiện giành trước cõng lên, nói: "Ra ngoài nhìn xem!"
Hai người nhanh chóng về đường cũ, cúi người vừa ra cửa động, liền thấy linh khuyển màu đen đưa lưng về phía bọn họ, hướng tới một hướng, yết hầu phát ra tiếng ngáy nhỏ. Ngụy Vô Tiện tuy căng da đầu lại đây, nhưng không nghe được loại âm thanh này nhất, không tự chủ lùi lại vài bước, con chó kia vừa quay đầu, thấy hắn cõng Kim Lăng, nhấc chân bay lại đây. Ngụy Vô Tiện kêu thảm thiết một tiếng, sắp ném văng Kim Lăng, Lam Vong Cơ chuyển thân một bước chắn trước mặt hắn.
Linh khuyển màu đen lập tức dừng, lại vẩy đuôi, không le lưỡi là bởi vì trong miệng nó đang ngậm gì đó. Lam Vong Cơ đi ra trước khom eo, lấy ra một mảnh vải từ hàm răng nó, trở về đưa cho Ngụy Vô Tiện xem, tựa hồ là vạt áo. Vừa rồi nhất định có ít nhất một người ở gần đây đi dạo hoặc nhìn trộm, hơn nữa bộ dạng khả nghi, nếu không tiếng kêu của linh khuyển màu đen sẽ không đầy địch ý. Ngụy Vô Tiện nói: "Người còn chưa đi xa. Đuổi theo!"
Lam Vong Cơ lại nói: "Không cần. Ta biết là ai."
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta cũng biết. Người thả tin đồn ở Hành Lĩnh, thả tẩu thi, lập mê trận, xây thạch bảo, nhất định là cùng nhóm người. Còn những cây đao đó. Nhưng nếu hiện tại không bắt hắn, sau này muốn bắt hắn thì phiền lắm."
Lam Vong Cơ nói: "Ta bắt. Ngươi và Kim Lăng thì sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta dẫn hắn về Hành Lĩnh, Thanh Hà tìm một chỗ dàn xếp, hồi trước gặp được tên lang trung kia, chúng ta hội hợp ở đó."
Đoạn đối thoại này tiến hành rất dồn dập, bất quá Lam Vong Cơ tạm dừng một lát, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Đi thôi, càng trẻ hắn chạy càng xa. Ta sẽ đến!"
Nghe được câu "Ta sẽ đến", Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái thật sâu, không cần nhiều lời, xoay người muốn đi, linh khuyển màu đen vội muốn bay lại đây, Ngụy Vô Tiện vội kêu thảm thiết nói: "Ngươi khoan khoan! Ngươi mang chó đi! Mang chó đi!" 】
"Ngụy Vô Tiện ngươi dám ném Kim Lăng thử xem!"
"Còn chưa ném mà!" Ngụy Vô Tiện nghe tiếng chó kêu, lại gắt gao rút vào lòng ngực Lam Vong Cơ, nghe Giang Trừng nói vậy, không phục.
"Không phải, không ai để ý khi Hàm Quang Quân rời đi liếc một cái thật sâu sao? Lúc ấy Ngụy tiền bối ngươi cũng không chú ý?" Cái liếc này của Lam Vong Cơ hàm chứa đủ loại cảm xúc, thậm chí có một tia sợ hãi, thực rõ ràng là sợ Ngụy Vô Tiện mượn cơ hội này đào tẩu. Rõ ràng như vậy còn chưa nhìn ra?
"Ách.." Ngụy Vô Tiện còn nói gì được, khi đó tâm tư hắn đặt hết trên người Kim Lăng, nào có sức chú ý ánh mắt Lam Vong Cơ.
Kim Lăng: Trách ta làm gì? Rõ ràng là EQ ngươi thấp.