Mê Án Đường Triều

Chương 109


"Thì ra lũ giòi bọ là từ đây mà ra." Võ Dương thấp giọng lầm bầm.
"Ngươi nói cái gì đấy?" Đừng nhìn vào dáng vẻ say mèm ấy, kì thực hai tai Mã Cổ vẫn còn nghe rất rõ.
"À, không có gì, tiểu nhân chỉ nói rằng kế sách của đại nhân rất hay thôi ạ." Võ Dương đáp.
"Đấy là điều đương nhiên, đây là những..

kinh nghiệm mà từ khi bản quan nhậm chức đến nay đúc kết lại được, các ngươi..

làm sao mà nghĩ đến được." Vẻ mặt Mã Cổ càng lúc càng lộ vẻ đắc ý: "Tiếp theo đây Tiểu Trương tử, ngươi phải viết một văn bản theo những gì ta nói trước đó rồi mang đi phát.

Tất cả dân chúng của Quý Châu đều phải chấp hành theo những điều viết trên ấy." Dường như trước mắt Mã Cổ đang hiện lên cảnh tượng này: Hàng ngàn hàng vạn lượng bạc đang ào tới chỗ hắn, hắn nhảy tót vào giữa đống bạc, gương mặt đầy vẻ phấn khởi hồ hởi.
Đột nhiên nghe thấy bị gọi là Tiểu Trương tử, Trần Cẩn Phong nhất thời không phản ứng kịp.

Ngẫm nghĩ lại một lát mới nhận ra hắn đang gọi mình, chàng bèn thuận miệng đáp lời.
"Mã đại nhân, năm ngàn lượng bạc không phải một con số nhỏ, tiểu nhiên không biết liệu đại nhân có thể thực sự làm được việc này không ạ?" Trần Cẩn Phong dò hỏi.
"Nếu đã không tin tưởng bản quan thì hà tất phải coi bản quan là quý nhân." Mã Cổ bắt đầu sa sầm mặt lại.
"Không phải không phải, không phải tiểu nhân không tin tưởng ngài mà chỉ có chút lo lắng thôi ạ."
"Chuyện này ngươi cứ yên tâm, bên trên bản quan có người lo liệu, nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành được nguyện vọng."
"Vậy xin hỏi phía trên Mã đại nhân là ai thế ạ?"
Mã đại nhân ngáp dài một cái, gương mặt lộ vẻ bực dọc: "Bản quan buồn ngủ rồi, muốn nghỉ ngơi, các ngươi lui xuống đi." Nói xong hắn nằm bò xuống bàn.
Trần Cẩn Phong và Võ Dương nhìn nhau, hai người đứng lên bước ra ngoài.

Họ hoàn toàn không hề biết rằng phía sau lưng họ, Mã Cổ đang khe khẽ mở mắt ra, nhìn theo bóng lưng họ bằng ánh mắt khinh miệt: "Muốn bẫy bản quan sao, các ngươi còn non lắm."
* * *
Trong phòng ngủ Trần Cẩn Phong.
Võ Dương đấm mạnh tay xuống bàn: "Tên cẩu quan này dám nói chúng ta là người hạ đẳng, sớm một gì một ngày nào đó phải để hắn biết kẻ nào mới là hạ đẳng."
Trần Cẩn Phong vội vàng nói: "Võ Dương, huynh nói khẽ thôi, cẩn thận có người nghe thấy đấy."

"Ta thực sự không nhịn nổi nữa rồi." Võ Dương ngồi xuống ghế hậm hực khó chịu.
"Tên Mã Cổ này thật sự rất quá quắt, làm hại bách tính Dương Châu, bây giờ lại tới Quý Châu làm loạn, xem ra chúng ta phải tăng tốc lên thôi." Trần Cẩn Phong nói.
"Tăng tốc sao?" Võ Dương cảm thấy vô cùng bất lực: "Huynh xem ta đã cứu mạng hắn rồi, còn cứu cả phật của hắn mà hắn vẫn coi ta là người hạ đẳng.

Loại người này thì lấy đâu ra chuyện hắn sẽ nói bí mật ra cho chúng ta."
"Đừng nóng vội, nếu như hắn đã không nói thì hãy để hắn làm." Trần Cẩn Phong trầm ngâm đáp.
* * *
Vừa mới sáng sớm ngày hôm sau, cửa phòng Võ Dương đã bị gõ dồn dập.
"Làm gì đấy làm gì đấy, ai ngoài kia vậy, có để cho người ta ngủ không thế?" Võ Dương ngồi dậy một cách khó chịu.
"Là ta đây." Trần Cẩn Phong gọi vọng vào: "Nhanh mở cửa đi, ta có việc gấp cần gặp huynh."
"Được rồi được rồi." Võ Dương vừa mở cửa ra thì Trần Cẩn Phong đã xông vào: "Có chuyện gì mà phải nói gấp ngay bây giờ chứ, đúng thật là."
"Không có gì, không có gì, ta đã suy nghĩ cả đêm hôm qua, cảm thấy đại nhân nói cũng đúng.

Nên ta muốn nhờ huynh đến Bính Châu giúp ta một chuyến."
"Cái gì? Đi Bính Châu sao? Tại sao huynh không tự đi mà lại bảo ta đi?" Bị phá vỡ giấc ngủ nên Võ Dương có vẻ không thoải mái.
"Không phải võ công của huynh rất tốt sao, ta chỉ là một thư sinh yếu đuối, không chịu được cảnh đường đi xóc nảy.

Đến khi tới được Bính Châu ta nghĩ mình cũng rã rời rồi."
"Rốt cuộc là có chuyện gì, nói đi." Võ Dương hậm hức nói.
"Là thế này, ta có một bức thư ở đây, huynh giúp ta trao cho cha mẹ ta." Trần Cẩn Phong tươi cười nói.
"Được thôi, để ta thu dọn đồ đạc đã." Võ Dương đáp.
Trần Cẩn Phong lấy từ trong túi ra hai bức thư nhẹ nhàng đưa cho Võ Dương rồi quay người rời đi.
Võ Dương thu gọn hành trang một cách nhanh chóng, anh cất hai bức thư vào túi áo rồi bước ra khỏi phòng.

Thế nhưng do quá sơ ý, anh không nhận ra vào khoảnh khắc mình đóng cửa, một bức thư đã rơi ra khỏi túi áo mình và nằm lặng yên trên đất.
Nhìn theo bóng lưng Võ Dương rời đi, một tiểu đồng nhanh chóng chạy tới nhặt bức thư lên rồi chạy về phía phòng Mã Cổ.


Truyện Nữ Phụ
* * *
"Phụ mẫu đại nhân kính yêu.

Con trai ở Quý Châu sống rất tốt, mấy ngày trước có vị Mã đại nhân mới được điều tới.

Ngài ấy là một quý nhân, chỉ cần năm ngàn lạng bạc là có thể đảm bảo con thăng quan phát tài, xin phụ mẫu nhất định phải giúp con.

Trong nhà vẫn còn vài mẫu ruộng, còn cả tòa viện tự nữa.

Nếu như vẫn không đủ xin hai người hãy hỏi vay thêm họ hàng bằng hữu.

Đợi con làm quan rồi nhất định sẽ giúp hai người được sống trong sung sướng.

Con xin dừng bút tại đây." Mã Cổ liếc nhanh qua bức thư, hắn nở nụ cười tươi rói.
"Đúng là một tên phá gia chi tử, chỉ buột miệng nói ra một con số mà hắn lại tưởng thật.

Thế này cũng tốt, vậy thì bức phật ngọc để dâng lên sau vậy." Mã Cổ tỏ ra đắc ý.
"Tiểu đồng, nhanh đổi theo Võ Dương, nói là hắn làm rơi bức thư." Nói xong, Mã Cổ đóng bức thư lại rồi trao cho tiểu đồng.
* * *
Lâm Tri vương phủ.
Võ Dương cung kính trao một bức thư cho Lý Long Cơ.

Lâm Tri vương mở thư ra xem, trên thấy hàng chữ rồng bay phượng múa trên giấy.
"Trần Cẩn Phong cần năm ngàn lượng bạc để làm gì?" Lý Long Cơ nhìn Võ Dương.

"Khương Thái Công câu cá." Võ Dương nói tiếp: "Mã Cổ là một tên có tính đa nghi, cho dù thần đã cứu mạng hắn mà vẫn không được hắn tín nhiệm."
"Mã Cổ có thể nịnh nọt được người phía trên hắn thì hẳn tên này phải có ưu điểm hơn người.

Đã như thế ta sẽ viết một bức thư cho Trần Viên ngoại tại Quý Châu.

Ông ấy sẽ đưa cho ngươi năm ngàn lượng bạc, nhưng mấy hôm nay ngươi cứ ở lại đây đi đã, mấy ngày nữa hẵn quay lại Quý Châu.
" Vương gia suy nghĩ rất chu toàn ạ, từ Quý Châu đến Bính Châu rồi vòng ngược lại cũng phải mất một thời gian.

"
* * *
Nửa tháng sau.
Trên con đường đi tới Mã phủ, một nam tử đang đánh xe ngựa.

Nam tử mắt sâu mũi cao, đường nét gương mặt sắc sảo.

Trên xe ngựa đặt hai chiếc rương màu hồng tím.

Cứ chốc chốc nam tử lại liếc mắt nhìn về phía chiếc rương.
Chiếc xe ngựa nhanh chóng tới được Mã phủ.

Tiếng ngựa hí vang, vó ngựa gõ lộc cộc trên nền đất.

Võ Dương nhảy xuống xe ngựa rồi gõ mấy lần vào cửa lớn.
Cánh cửa được mở ra rất nhanh, người mở cửa trông thấy Võ Dương liền kêu lên:" Võ Dương về rồi.

"
Tiếng gọi giống như có ma lực vậy.

Trần Cẩn Phong vội vàng chạy ra khỏi phòng, đến cả Mã Cổ cũng buông bỏ việc đang làm để chạy ra.
" Võ Dương, vất vả cho huynh rồi.


"Trần Cẩn Phong vui mừng nắm lấy tay Võ Dương.
" Không có gì, trên đường đi vừa tiện du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại vô cùng.

"Nói xong Võ Dương bật cười lớn.
" Nhiều bạc thế này cơ à.

"Mã Cổ xông về phía chiếc rương màu hồng tím, hai tay hắn mân mê vỏ ngoài láng bóng của chúng.
Võ Dương nghiến răng, ánh mắt đã bùng lên ngọn lửa căm thù.

Trần Cẩn Phong thấy tình hình không ổn bèn đẩy nhẹ Võ Dương một cái:" Mau giúp đại nhân chuyển rương vào trong nhà đi.

"
* * *
Trên đường từ Quý Châu đến kinh thành.
Hai người phu xe đang ra sức điều khiển chiếc xe được kéo bởi hai con ngựa.

Bên trong thùng xe màu xanh, hai chiếc rương màu đỏ tím đang kẹp một nam tử có gương mặt gầy gò, ria mép hình chữ bát, đôi mắt ti hí lờ đờ mệt mỏi như vừa mới ngủ dậy.

Mỗi lần cười lên, chiếc mũi vừa nhọn vừa khoằm của hắn trông lại càng to hơn.
" Còn phải đi bao xa nữa.

"Mã Cổ kéo rèm lên thò cổ ra hỏi.
" Đại nhân đừng vội, hai con ngựa này đã đi đường hai ngày rồi, sợ là chúng không chịu nổi nữa.

Đến trạm nghỉ trước mặt chúng ta mua hai con khác, tiểu nhân tin rằng đến tối nay có thể tới nơi.

"
" Được được được."Mã Cổ gật đầu rồi lại ngồi vào xe.

Hắn thò tay ra vuốt ve chiếc rương này, chốc chốc lại vuốt chiếc rương kia, trên mặt không giấu được nụ cười tươi rói..

Bình Luận (0)
Comment