Đông Hải Diêu khẩn trương nhìn chằm chằm vào động tác của anh, thấy anh tắt máy, cô vội vàng hỏi: “Như thế nào?”
“Hiện tại anh đưa em đi, nơi đó là vùng ngại thành.” Thang Khải Huân vừa nói xong, Lý Huyền đã ra ngoài chuẩn bị xe.
Hải Diêu cân nhắc tình cảnh hiện tại của chính mình, nếu như bắt xe đến một nơi xa như vậy sẽ không quá an toàn, không bằng để anh đưa di, hơn nữa, cho dù cô có tìm được Cố Diệc Hàn, bằng năng lực của một mình cô, cũng không nhất định có thể cứu Thịnh Hạ, nếu như Thang Khải Huân chịu ra mặt giúp đỡ, nhất định sau này Cố Diệc Hàn cũng phải nể nang ba phần, Thịnh Hạ có thể tốt hơn một chút.
Sau khi suy nghĩ, cô gật đầu, ánh mắt chân thành nhìn anh: “Cảm ơn anh, Khải Huân tiên sinh.”
Xưng hô đó từ trong miệng cô nói ra khiến ánh mắt Thang Khải Huân tối đi mấy phần, nhưng lần này, rất nhanh anh đã điều chỉnh cảm xúc của chính mình, không để cho mình mất khống chế.
Không phải mọi chuyện nên kết thúc rồi sao? Cô có con của Lục Thế Quân, chung quy lại, vợ chồng gương vỡ lại lành, sau này tốt hay xấu đều sẽ có người đàn ông khác lo lắng cho cô, không đến lượt anh phải quan tâm.
Còn anh thì sao, cũng nên ra quyết định? Tuy quyết định này là khi tức nước vỡ bờ nhưng cũng là lựa chọn tốt nhất.
Anh không phải là một người đàn ông tuy tiện, một khi đã quyết định cùng Cố Diệc Thù ở cùng một chỗ, nếu như anh phản bội bạn gái của mình, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chính mình, cho nên, giờ phút này, dù tim anh vẫn chưa thể ổn định lại, nhưng anh vẫn ép buộc bản thân, không có mình đến gần cô.
“Đông tiểu thư không cần khách khí, tiện tay mà thôi.”
Anh mỉm cười với cô, đôi mắt thâm thúy mà ôn nhu, nhưng Hải Diêu cảm thấy không giống lắm, ôn nhu này không có ánh sáng, giống như một đầm nước đọng.
Cô không nói gì, cúi đầu đi theo sau anh.
Sau khi đến cửa, đi đến bậc thang, anh thân sĩ đứng ở một bên, vươn tay ra đỡ cô: “Cẩn thận một chút.”
Hải Diêu cúi đầu nhìn những bậc thang phía dưới, giống như ánh đèn quá sáng, khiến cho những viên đá phía dưới trở nên trong suốt tỏa ra ánh sáng, khiến cho người ta cảm thấy không chân thực, khiến cho người ta không có cách nào bước đi, động tác của cô có chút vụng về nhưng cũng coi như nhanh nhẹn, chỉ là không thể giống như lúc trước khi không mang thai không có cố kỵ gì, khi cô bước đến bậc thang cuôi cùng, theo bản năng, cô nắm lấy tay anh.
Thang Khải Huân khẽ run lên, khóe môi khẽ nhếch lên, anh nắm chặt tay cô, bàn tay ấm áp mà khô ráo nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, giống như hơi ấm của bàn tay anh có thể thông qua mạch máu mà truyền vào tim cô, vành tai Hải Diêu hơi đỏ lên, đi đến mặt đất, cô có chút hốt hoảng rút tay mình ra, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, không dám ngẩng đầu.
Thang Khải Huân im lặng nhìn cô, rồi nói: “Lên xe.”