Thang Khải Huân rõ ràng cảm thấy được vùng bụng mềm mại của cô hơi nhô lên, chạm vào da thịt rắn chắc của anh, trái tim anh đau đớn như bị dao cứa, đau đớn không thở nổi, cô có con của người đàn ông khác, đó là con của người đàn ông mà cô yêu, cả đời này, có lẽ anh và Đông Hải Diêu đều không có duyên phận rồi.
Bảo bảo…….
Nước mắt Đông Hải Diêu không thể kìm chế mà rơi xuống, Bảo Bảo, mẹ không có cách nào để con và ba con được gặp nhau, cũng không có cách nào để con lớn lên bên cạnh ba con, có lẽ cả đời này, con sẽ không gặp được người đó, mẹ sẽ thay con nhớ kỹ….
Lúc con còn ở trong bụng mẹ, ba ba đã ôm con, vẻ mặt ba con rất căng thẳng, nếu như ba con biết đến sự tồn tại của con, nhất định ba con sẽ rất vui vẻ, bời vì ba con yêu con, rất yêu con.
Đông Hải Diêu có chút không thể kìm chế, cô ôm chặt eo Thang Khải Huân để chính mình cùng anh hợp lại.
Thang Khải Huân không hiểu vì sao cô lại khác thường như vậy, có thể giờ phút này, cô cảm thấy yếu ớt, bất lực, anh chỉ có thể ôm chặt cô, anh không mở miệng an ủi cô, không có thêm hành động gì, anh chỉ có thể đem ngực mình cho cô dùng.
Ở trong ngực anh, cô dần dần ổn định lại, tiếng khóc cũng nhỏ dần, Thang Khải Huân nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đừng khóc……..lúc mang thai không thể rơi nước mắt.”
Đông Hải Diêu gật đầu, rời khỏi ngực anh: “Thật xin lỗi, vừa rồi em có chút thất thố……đã đến rồi sao? Như vậy…..chúng ta xuống xe đi?”
Thang Khải Huân nhìn vành mắt ửng đỏ của cô: “Em không sao chứ?”
Đông Hải Diêu lắc đầu, cười một tiếng ngượng ngùng: “Anh cũng biết……cảm xúc của người mang thai có chút không ổn định…….”
Thang Khải Huân lập tức gật đầu: “Không có việc gì thì tốt, theo như Cố Diệc Thù nói, Cố Diệc Hàn đang ở chỗ này.”
Nghĩ đến không biết hiện tại Thịnh Hạ có bộ dạng gì, cô bỏ qua tất cả mọi chuyện ngổn ngang trong lòng: “Cảm ơn anh, bạn của em đang ở cùng một chỗ với anh ta, có khả năng gặp một chút chuyện, em có chút không yên lòng, cho nên……….”
Thang Khải Huân là loại người gì, anh nhanh chóng hiểu ra.
Anh có nghe thấy tác phong làm việc của Cố Diệc Hàn, Cố Diệc Thù cũng đã phàn nàn nhiều lần, nói ông cụ Cố rất bất mãn với anh ta nhưng đây lại là đứa con út, hơn nữa mẹ của anh ta mất sớm, ông không đành lòng trách móc ông ta, khiến tính tình Cố Diệc Hàn càng thêm trầm trọng…….
Mấy ngày trước, Thang Khải Huân có nghe nói Cố Diệc Hàn khiến cho một người phụ nữ phải nằm viện, anh cũng không có chú ý, dù sao chuyện này cũng không có liên quan đến anh, nhưng nay Đông Hải Diêu nhắc tới, anh liền nghĩ tới.
“Em đừng vội, anh vào cùng em, anh cũng có chút giao tình với Cố Diệc Hàn, anh ta sẽ nể mặt anh!” Thang Khải Huân mở cửa xe, giúp đõ cô đi xuống, nhỏ giọng nói: “Chậm một chút, em đừng có gấp sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Cố Diệc Thù cũng vừa lái xe đến, vừa bước xuống xe, cô ta đã thấy Thang Khải Huân hơi cúi người đưa tay đỡ một người phụ nữ, dáng vẻ cẩn thận từng ly từng tý, coi nư trân bảo, bước chân cô ta dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ cùng u sầu.
Dáng vẻ này của Thang Khải Huân càng thêm mê người.
Cô ta đã biết anh nhiều năm như vậy, tự cho là mình hiểu anh, nhưng từ đến nay, cô ta đều không biết một Thang Khải Huân ôn nhu, chuyên chú mới là người khiến cho người khác động tâm nhất.
Cố Diệc Thù có chút ăn giấm, làm sao có thể không ăn giấm?