Mẹ Kế Xuyên Sách: Nuôi Con Làm Giàu

Chương 74

“Chuyện gì?”

Hà Chi Nhi có chút nghi hoặc hỏi, thấy Thẩm Yến Ni và Lý Cẩu Đản đồng loạt nhìn về phía họ, Thẩm Vân Xuyên há miệng, “Không có gì đâu nương, nương cứ xem chân cho Cẩu Đản trước đi, hình như y bị ong đốt.”

“Ta nói sao chân ta lại vừa tê vừa đau thế, Nhị đệ, ngươi đúng là thần, việc này mà cũng nhìn ra được.”

Ánh mắt Lý Cẩu Đản lộ ra một tia sùng bái, nhìn Thẩm Vân Xuyên cũng sáng lên mấy phần.

Thẩm Vân Xuyên nghe vậy khóe miệng giật giật, không nói gì thêm.

Hà Chi Nhi nhìn kỹ, quả nhiên thấy ở chỗ sưng tấy dường như còn sót lại kim độc của ong. Nàng rút kim độc ra, rồi bảo Thẩm Vân Xuyên đỡ y đến bên cạnh vại nước, dùng nước rửa sạch.

Nàng thì từ trong không gian lấy ra vài cây thuốc giã nát, đợi Lý Cẩu Đản rửa chân xong thì đắp thuốc vào chỗ sưng của y.

“Hai ngày này ngươi nghỉ ngơi nhiều vào, đừng chạy lung tung, đợi quần áo ngươi khô, Nhị đệ sẽ đưa ngươi về.”

“Đa tạ thím.” Lý Cẩu Đản vui vẻ nói.

Nói xong, Hà Chi Nhi vào phòng Thẩm Vân Xuyên, lấy ra một bộ quần áo mà Thẩm Vân Xuyên hay mặc, đi ra cửa nói, “Nhị đệ, đưa Cẩu Đản vào thay quần áo đi, rồi vắt khô quần áo ướt của y phơi lên, để khô nhanh hơn.”

Thẩm Vân Xuyên vừa nhìn, lập tức không vui, “Nương, đó là quần áo mới nương mua cho con mà.”

Bộ quần áo này mua về y vẫn chưa nỡ mặc, không ngờ nương lại muốn lấy cho Lý Cẩu Đản mặc.

Trong lòng y tự nhiên là vạn phần không muốn.

“Thím, không sao đâu, ta mặc lên người một lát là khô thôi.”

Lý Cẩu Đản nhìn ra sự không tình nguyện của Thẩm Vân Xuyên, liền vội vàng nói.

“Nhị đệ, con nói xem?”

Ánh mắt Hà Chi Nhi đặt lên người Thẩm Vân Xuyên, trong khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Thẩm Vân Xuyên luôn cảm thấy nương đã nhìn ra điều gì, trong mắt lướt qua một tia chột dạ.

“Con biết rồi nương, con sẽ đưa Cẩu Đản vào nhà thay quần áo ngay.”

Thẩm Vân Xuyên buồn bã nói xong, đỡ Lý Cẩu Đản vào nhà. Thẩm Yến Ni đứng tại chỗ không nhúc nhích, nàng cũng có cảm giác giống Thẩm Vân Xuyên, có lẽ nào tẩu tử đã nhìn ra điều gì rồi không?

Hà Chi Nhi tuy không biết tình hình cụ thể, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán ra tình cảnh thảm hại của Lý Cẩu Đản ít nhiều cũng có liên quan đến hai đứa trẻ nhà mình.

Đúng lúc Thạch Đại Trụ cùng mọi người về ăn cơm, Hà Chi Nhi vội vàng mời họ. Thẩm Yến Ni cũng vội vàng trở về phòng, ở phía bên kia Thạch Đại Trụ vào phòng thay quần áo, vừa vào liền chạm mặt Thẩm Ngọc Xuyên, lập tức rụt cổ lại.

Y không sợ Thẩm Vân Xuyên, hai người bọn họ cao gần bằng nhau, nếu đánh nhau thì ai cũng chẳng chiếm được lợi thế. Nhưng Thẩm Ngọc Xuyên thì khác, đánh không lại, chạy cũng không thoát, bị đuổi kịp thì chỉ có phần một mình chịu đòn mà thôi.

“Ca ca, nương bảo đệ ấy vào thay bộ quần áo khô.”

Thẩm Vân Xuyên vừa nói, vừa có chút không nỡ nhìn bộ quần áo mới trong tay, trong lòng trăm phần không muốn cho Lý Cẩu Đản mặc.

Thẩm Ngọc Xuyên lạnh lùng liếc nhìn y một cái. Lý Cẩu Đản vội vàng đi theo Thẩm Vân Xuyên gọi một tiếng, “Ca ca.”

Thẩm Ngọc Xuyên thần sắc cổ quái nhìn y một cái, “Ừm” một tiếng coi như đáp lại.

Lý Cẩu Đản lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ quần áo trong tay Thẩm Vân Xuyên, liền đưa tay ra muốn lấy, “Thay bộ này đúng không.”

Thẩm Vân Xuyên vội vàng nâng cao tay lên, thấy Lý Cẩu Đản khó hiểu nhìn mình, có chút không đồng tình nói, “Ngươi làm gì vậy, ta đã thế này rồi mà ngươi còn trêu ta.”

Y nghiến răng, lúc này mới nói: “Chân ngươi đứng còn không vững, sao có thể tự mặc được?”

Lý Cẩu Đản chợt hiểu ra, ánh mắt nhìn Thẩm Vân Xuyên lại thêm vài phần cảm động. Thẩm Vân Xuyên có chút không tự nhiên tránh đi ánh mắt của y, thúc giục y mau chóng thay quần áo.

Không lâu sau, Thạch Đại Trụ cùng mọi người ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, lại đi làm tiếp công việc dựng nhà. Thẩm Vân Xuyên mang quần áo ra phơi, không ngờ mẫu thân của Lý Cẩu Đản đột nhiên đến.

“Cẩu Đản nhà ta đâu? Có người nhìn thấy nó vào sân nhà ngươi, có phải hai đứa khốn kiếp các ngươi lại bắt nạt con trai ta rồi không?!”

Mẫu thân Cẩu Đản vừa vào sân nhìn thấy Thẩm Vân Xuyên liền cất giọng the thé la lối. Thẩm Yến Ni nghe thấy động tĩnh, từ phòng phía đông chạy ra.

Những lời vừa rồi nàng vừa nghe đã nghĩ ngay đến là mẫu thân của Lý Cẩu Đản đã đến.

“Mẫu thân, người la gì vậy? Bọn họ không bắt nạt con, sao người lại đến đây?”

Lý Cẩu Đản vội vàng chạy ra. Kể từ khi Hà Chi Nhi bôi thuốc cho y, lúc này chân đã không còn đau nữa, đi lại cũng không có gì đáng ngại. Y có chút ngại ngùng nhìn Thẩm Vân Xuyên và Thẩm Yến Ni một cái, vội vàng giải thích.

Nhưng mẫu thân Cẩu Đản nào quản những chuyện này, bà ta chỉ biết hai đứa khốn kiếp này trước đây đã từng bắt nạt con trai bà, liền trực tiếp tiến lên nắm lấy cánh tay của Lý Cẩu Đản,

“Mau về nhà.”

Vừa nói, vừa véo một vòng trên cánh tay Lý Cẩu Đản, làm Lý Cẩu Đản đau đến nhăn nhó, “Ối giời – Mẫu thân, đau đau –”

Hà Chi Nhi dọn dẹp xong đồ đạc từ trong phòng đi ra. Mẫu thân Cẩu Đản không vui liếc nàng một cái, “Đau là đúng rồi, cho ngươi không nhớ bài học, cứ đi chơi với mấy đứa khốn kiếp này.”

“Mẫu thân, con đã nói rồi, bọn họ không bắt nạt con, người mau buông tay để con tự đi…”

Mẫu thân Cẩu Đản căn bản không nghe, bước chân đi rất nhanh, chốc lát đã đi xa.

Mẫu thân Lý Cẩu Đản tính khí nóng nảy, vội vàng, Hà Chi Nhi cũng lười chấp nhặt với bà ta. Hơn nữa nàng đoán rằng việc Lý Cẩu Đản hôm nay ngã xuống sông ít nhiều cũng không thoát khỏi liên quan đến hai đứa trẻ nhà mình, dứt khoát trực tiếp ngồi xuống sân.

Thẩm Vân Xuyên quay đầu nhìn lại, rõ ràng nương mình thấy Lý Cẩu Đản đã đi rồi, chuẩn bị tính sổ với họ. Trong lòng y thót một cái, hít một hơi, cẩn thận thăm dò, “Nương…”

Hà Chi Nhi liếc nhìn hai người họ, ra hiệu ngồi xuống ghế trước bàn, thần sắc không đổi nói: “Ngồi xuống rồi nói.”

Hai người nhìn nhau, lúc này mới từ từ di chuyển đến bên bàn ngồi xuống, “Hai đứa tự mình giải thích rõ ràng hay thế nào đây?”

Trên mặt Thẩm Vân Xuyên hiện lên vài phần suy sụp, dù sao cũng không giấu được mắt nương.

Thực ra Hà Chi Nhi biết tính cách của Thẩm Vân Xuyên. Lý Cẩu Đản từng bắt nạt y, Thẩm Vân Xuyên tuy tâm thiện nhưng cũng không phải là ngu ngốc. Tự nhiên sẽ không đưa Lý Cẩu Đản về, rõ ràng là vì chột dạ nên mới đưa về.

Chưa đợi Thẩm Vân Xuyên nói, Thẩm Yến Ni đã tranh lời nói ra một hơi,

“Tẩu tử, đều là lỗi của muội. Muội không ưa y bắt nạt người khác, muốn xả một hơi, nên mới muốn trêu chọc y một chút, đổ phấn hoa vào trong giày của y, không ngờ lại hại y bị ong đốt, còn ngã xuống sông.”

Nói xong, nàng có chút lo lắng nhìn Hà Chi Nhi một cái. Hà Chi Nhi vẫn chậm chạp không nói gì, nàng trong lòng càng thêm thấp thỏm, lén nhìn Thẩm Vân Xuyên một cái, Thẩm Vân Xuyên cũng là bộ dạng hối hận.

“Nhị đệ, con có gì muốn nói không?”

Hà Chi Nhi quay đầu nhìn Thẩm Vân Xuyên, chờ y mở lời.

Thẩm Vân Xuyên suy nghĩ một lát, lúc này mới nói: “Nương, con đáng lẽ nên ngăn tiểu cô lại. Lý Cẩu Đản tuy thích bắt nạt người, nhưng cũng không làm gì tổn thương trời hại lý cả.”

Không biết vì sao, sau chuyện xảy ra hôm nay, ấn tượng của y về Lý Cẩu Đản lại tốt hơn rất nhiều.

Ở phía bên kia, mẫu thân Cẩu Đản lúc này mới phát hiện quần áo Lý Cẩu Đản đang mặc là đồ mới, lại nghe thằng nhóc này la hét suốt đường, lúc này mới nghe kỹ y kể lại sự tình.

Nghe xong, mẫu thân Cẩu Đản không nhịn được tát một cái vào đầu y, “Thằng nhóc này, sao không nói sớm với ta?!”

Bình Luận (0)
Comment