Sáng sớm, Lam Đình Ngạn đích thân đến nhà Hiên Viên Liệt. Hai người ngồi ở trên ghế sofa, đàm phán chuyện phát sinh ngày hôm qua.
"Một đám sát thủ thật là phách lối, vậy mà đều giết tới trong nhà rồi." Ngữ khí Lam Đình Ngạn có chút oán giận.
"Đây đều là những vũ khí đeo trên người sát thủ, tôi kiểm tra qua, tất cả đều là xuất từ cửa hàng vũ khí lòng đất Thành Nam." Hiên Viên Liệt nói qua, mắt đen lườm những đao thương ám khí trên bàn.
Lam Đình Ngạn cầm lấy vũ khí trên bàn, cẩn thận nhìn coi: "Không sai. Cũng đều là cửa tiệm kia. Liệt, chuyện này, giao cho tôi đi làm đi."
"Tốt, tiệm vũ khí kia cũng coi như có chút thực lực, cậu chọn lựa mấy người thân thủ tốt cùng đi." Hiên Viên Liệt thản nhiên nói.
"Tôi chọn sao?"
"Đương nhiên, cậu nếu là không cẩn thận chết rồi, có thể phiền phức rồi." Hiên Viên Liệt nửa đùa nửa thật nói qua.
Tiêu Tiêu đứng ở một bên hơi kinh ngạc, mẹ kiếp, cái vẻ mặt băng, thì ra cũng biết nói chuyện cười.
Mà khóe miệng Lam Đình Ngạn lại dấy lên một nụ cười: "Vậy tôi mang một người qua là đủ rồi."
Mắt đen hiện lên một tia lo nghĩ: "Hả?"
Một ngón tay thon dài chỉ hướng Mộ Tiêu Tiêu đứng ở một bên, khóe miệng Lam Đình Ngạn cười lớn: "Tôi muốn cậu ta!"
"Cậu ta? Làm sao lại muốn đến mang cậu ta đi?" Hiên Viên Liệt cũng nhìn về phía Tiêu Tiêu.
Tiêu Tiêu mở to hai mắt, ách... Chuyện này, làm sao không hiểu lại cùng với cô kéo quan hệ rồi!
"Một người tay không tấc sắt xử lý bảy sát thủ, thực lực như vậy, tôi rất chờ mong, cũng rất tò mò!" Anh nói qua chạy tới bên người Tiêu Tiêu, thưởng thức vỗ bờ vai của cô: "Yên tâm đi, Liệt, người là sống mang đi, nhất định còn sống trả lại."
Hiên Viên Liệt một tay bỏ vào trên trán, nhẹ thở ra một hơi, anh cũng không nghĩ tới, Ngạn là muốn mang cô qua...
"Huynh đệ, vậy tôi trước hết mang người đi nha." Nhìn biểu tình Hiên Viên Liệt, tay Lam Đình Ngạn để trên bờ vai Tiêu Tiêu, lôi kéo đi, miễn cho Liệt đổi ý.
Bị Lam Đình Ngạn cưỡng ép nhét lên xe, trong đầu Tiêu Tiêu đều vẫn là mộng, cô vậy mà bị người kéo xuống vũng nước đục rồi!
Tại mỗi thành thị phồn vinh, đều sẽ có mấy cửa hàng vũ khí lớn nhỏ dưới lòng đất. Những cửa hàng này, không mở cửa với người bình thường, chỉ có người bên trong hắc đạo lần mò tiến vào được.
Cửa hàng vũ khí lòng đất Thành Nam, Tiêu Tiêu đi sau lưng Lam Đình Ngạn, dưới thân ảnh anh cao lớn, cô lộ ra cực kỳ không đáng chú ý.
Vừa vào cửa hàng.
Cô căn cứ mệnh lệnh Lam Đình Ngạn, cấp tốc đánh ngã bảo tiêu trong cửa hàng.
"Ai dám đến đây nháo! Chán sống thật sao?" Lúc này, một thanh âm hùng hậu truyền đến, người đến chính là ông chủ tiệm vũ khí này.
"Tôi." Lam Đình Ngạn thảnh thơi ngồi vào một bên ghế dựa.
"Lam, Lam Đình Ngạn? Anh, anh làm sao đại giá quang lâm rồi hả?" Ngữ khí ông chủ nhất thời dịu đi.
Lam Đình Ngạn mang từ vũ khí từ chỗ Hiên Viên Liệt tới ném đến trước mặt ông chủ: "Những vũ khí này, là từ chỗ này của ông bán ra."
"Cái này... Cái này..."
Ông chủ không chịu nói, Lam Đình Ngạn cho Tiêu Tiêu một ánh mắt. Tiêu Tiêu hiểu ý gật đầu, lập tức lấy súng lục, họng súng nhắm ngay bảo tiêu té xỉu trên mặt đất.
"Tôi cũng không muốn làm to chuyện. Chỉ cần ông nói cho tôi biết, nhóm vũ khí này là bán cho người nào. Nếu không..." Lam Đình Ngạn chậm rãi nói qua.
"Ngạn thiếu, nhóm đồ vật này đúng là từ chúng ta bán đi, nhưng tôi không thể lộ thông tin khách hàng."
"Là sao?" đôi mắt Lam Đình Ngạn lạnh lẽo, móc súng ra, ầm! Đối với một bảo tiêu trên đất nổ súng. Tốc độ anh cực nhanh, Tiêu Tiêu cũng không có kịp phản ứng. Viên đạn đã chính xác vào đầu người nọ.
"Ngạn thiếu, anh! Tiệm vũ khí chúng ta cùng Đế Quốc Hắc Dạ cho tới bây giờ đều là nước giếng không phạm nước sông!" Ông chủ nói qua, cũng móc súng lục ra.
Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, làm chuẩn bị vận động, người cửa hàng vũ khí này, cũng mấy bảo tiêu mà thôi. Xem ra lần này lại làm một vố lớn rồi.
"Ông chủ, tôi khuyên ông vẫn là nghĩ rõ ràng, tuy nhiên chúng tôi cùng ông nước giếng không phạm nước sông, nhưng là ông hẳn phải biết, đối địch với Đế Quốc Hắc Dạ hậu quả là cái gì..." Lam Đình Ngạn lạnh lùng nhắc nhở.
"Tôi biết, cho nên..." Chỉ gặp ông chủ giơ súng trong tay lên.
"Nguy rồi, ông ta muốn tự sát!" Tiêu Tiêu lập tức kêu lên.
Có thể không kịp rồi. Một tiếng súng, thân thể ông chủ ngã trên mặt đất.
Lam Đình Ngạn đột nhiên đứng lên: "Đáng chết! Ông ta vậy mà tự sát!"
Từ tiệm vũ khí đi ra, bầu không khí trở nên nặng nề, trở về trên xe, Tiêu Tiêu không có lên tiếng, bởi vì cô cũng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, ông chủ kia tình nguyện tự sát cũng không dám để lộ ra nửa phần tin tức, xem ra, người phía sau nhất định rất cường đại!
"Tiêu Mộ, chuyện này, cậu thấy thấy thế nào?" Trầm mặc sau một hồi, cuối cùng Lam Đình Ngạn mở miệng rồi.
"Tôi không dám đoán loạn, nhưng khẳng định là, người sau lưng những sát thủ kia nhất định không bình thường, cho nên ông chủ tình nguyện chết cũng không chịu lộ ra."
"A... Cậu rất thông minh, xem ra Đế Quốc Hắc Dạ chúng ta là gặp đại phiền toái, đã nhiều năm không người nào dám khiêu khích chúng ta, a... Rất tốt, phi thường tốt!"
Từ trong mắt Lam Đình Ngạn tràn ngập sát khí đến mức dị thường mãnh liệt. Để Tiêu Tiêu cũng không khỏi dựng lông tơ.
Cúi đầu xuống không nói gì thêm, cô cũng không muốn trộn lẫn các loại chém giết Đế Quốc Hắc Dạ, chỉ muốn lặng lẽ cứu con trai ra.
"Tư..." lúc này, xe đột nhiên tới quẹo thật nhanh.
"A..." Tiêu Tiêu nhất thời không có ngồi vững vàng, từ chỗ bên cạnh đảo hướng một bên khác, khi xe bình ổn lại, nửa thân thể đều nằm trong ngực Lam Đình Ngạn.
Trong xe vẻ lo lắng nhất thời quét sạch sành sanh, sát khí trong mắt Lam Đình Ngạn cũng đã biến mất, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Tiêu Mộ trong ngực, một đôi mắt giống như là pha lê hạt châu khảm nạm, cái mũi nhỏ xinh, bờ môi như hoa anh đào. Thế nào xem xét, chỉ cảm thấy là cái tiểu hỏa tử thanh tú, nhưng cẩn thận qua nhìn mới biết được, thì ra mặt gia hỏa này rất xinh đẹp, đơn giản giống con gái. Thậm chí lộ ra cảm giác phụ nữ.
"Ách, không, không có ý tứ." Tiêu Tiêu tranh thủ thời gian dùng sức, muốn từ trong ngực anh bò lên.
Ai ngờ... Lại tới một cái chuyển biến cấp tốc, cô vừa bò lên một nửa thân thể lại nằng nặng té xuống.
Lam Đình Ngạn hít một hơi thật sâu, cái tiểu tử thân thủ không bình thường không đơn giản, là người luyện võ, có thể nghĩ đến thân thể hẳn là cứng rắn không bình thường mới đúng, thế nhưng là... Kì quái, thân thể lại là mềm mại như thế.
"Tôi kéo cậu đứng lên." Chỉnh lý tốt kinh ngạc trong lòng, Lam Đình Ngạn bắt lấy tay Tiêu Tiêu.
Oa! Tay đều mềm như thế? Cái tiểu tử này, vẫn là đàn ông sao?
"Không, không cần, chính mình có thể đứng lên." Tiêu Tiêu rút tay trở về, chính mình lại lần nữa bò lên.
"Uy, tiểu tử!" mặt Lam Đình Ngạn trở nên nghiêm túc.
"Hả?"
"Cậu thật là đàn ông sao?"
"A?" Tiêu Tiêu giật mình, lập tức cố ý lại giảm thấp âm thanh xuống: "Đương nhiên! Tôi khẳng định là đàn ông! Anh muốn tôi cởi quần cho anh xem sao?"