Một màn này, quá rung động tâm linh người rồi.
Tóc đen ướt nhẹp, y phục cũng bị tưới ước rồi. Tiêu Tiêu chậm rãi mở mắt phượng ra, vô cùng sắc bén: "Đủ rồi chưa?" giọng nói Băng lãnh phá một phần yên tĩnh.
Lâm Âm Nhi há to miệng, cô quả thật bị hành vi của Tiêu Tiêu làm cho cả kinh, tranh thủ thời gian kéo tay bà vú: "Bà vú, chúng ta đi thôi, qua thay y phục sạch sẽ."
Kéo lấy bà vú, các cô nhanh chóng biến mất trong đám người.
"Mẹ..."
"Đi thôi, Miêu Miêu, đừng làm cho mẹ cháu thêm phiền toái, đây là yến hội người khác." Các lão mau tới trước ôm lấy Miêu Miêu. Ông sở dĩ đứng ở bên cạnh một mực không nói gì cùng không xuất thủ, cũng không đại biểu ông không tức giận, mà chính là ông biết rõ Tiêu tiêu có tác phong của mình. Cô sẽ giải quyết tốt.
Miêu Miêu gật đầu.
Các lão ôm Miêu Miêu tranh thủ thời gian đi đến nơi khác.
"Ông Các lão, cháu có phải gây cho mẹ thêm phiền phức rồi hay không." Miêu Miêu cúi đầu.
"Miêu Miêu. Cháu là đứa trẻ dũng cảm nhất mà ông gặp qua." Các lão hiền hòa cười. Không hổ là con trai của tiểu Phi Long, hoàn toàn kế thừa khí phách của mẹ.
Đám người nhanh chóng tản ra rồi.
Người hầu đã đi tới: "Tiểu thư, cần đi đổi y phục sạch sẽ sao?"
"Không cần, cô thế này rất tốt." Nói chuyện chính là Lam Đình Ngạn, anh cất bước đi tới, anh cũng không nhìn thấy toàn bộ cảnh, chỉ thấy nửa đoạn sau.
"Ngạn thiếu..." Tiêu Tiêu nhíu mày: "Tôi vẫn nên qua đổi y phục đi, thế này không thích hợp làm bạn gái anh."
"Không, tôi rất vinh hạnh có một bạn gái như thế. Có thể mời cô nhảy một điệu nhảy không?"
Yến hội hoa lệ, anh mặc một bộ âu phục màu lam, thân thể khẽ cong, không đợi Tiêu Tiêu kịp phản ứng, một tay anh cầm lấy tay cô kéo đi.
"Chóc "
Một cái búng tay.
Âm nhạc vang lên. Điệu Waltz duyên dáng. Mỗi khi cô xoay người một cái, trên người đều tán phát ra mùi rượu nồng đậm, say lòng người. Tóc còn ướt, giống như là Tinh Linh đi tắm.
Bốp bốp bốp bốp "
Chung quanh bắt đầu vang lên tiếng vỗ tay.
Theo tiếng nhạc vang lên, bước nhảy hai người cũng càng ngày càng đẹp, mỗi một cái xoay người, váy dài màu tím đều sẽ tung bay theo.
Ánh đèn yến hội chỉ chiếu rọi ở trên thân hai người, mọi ánh mắt đều tập trung ở trên thân hai người, tuấn nam áo lam, mỹ nhân váy tím. Một bức tranh mỹ diệu cỡ nào, là hài hòa như vậy, để cho người ta quên hết thảy phát sinh lúc trước không thoải mái.
Mà lúc này, ở đại sảnh yến hội lầu hai, là phòng nghỉ, trên hành lang, một người đàn ông mặc tây trang màu bạc tựa ở đó, con mắt màu đen như là chim Ưng nhìn chằm chằm người phụ nữ khiêu vũ phía dưới. Quanh người anh tựa hồ tản ra một cỗ khí tức để cho người ta không rét mà run.
Chậm rãi... Người đàn ông nhếch miệng lên một tia cười lạnh.
Âm nhạc ngừng, hai người lấy tư thế ưu nhã kết thúc màn vũ đạo này.
"Ngạn thiếu, người vừa mới múa, có thể thật khiến người ta thấy một lần khó quên." Theo tiếng vỗ tay Lam Đình Ngạn bị người vây lại rất nhanh một lần nữa rồi.
Hôm nay làm nhân vật chính, anh cũng rất bận bịu.
Tiêu Tiêu sửa lại đầu tóc rối bời một chút, chuẩn bị nói một tiếng cùng Lam Đình Ngạn rồi trở về.
"Tiểu thư, chúng tôi sắp xếp y phục sạch sẽ cho cô, xin mời đi theo tôi đi." Một nữ hầu đi tới, cung kính nói.
"Không cần rồi..." Tiêu Tiêu nhìn qua đám người vây quanh Lam Đình Ngạn, không biết anh còn bị vây bao lâu.
"Tiểu thư, cô cũng có thể thuận tiện sửa sang tóc lại một chút." Nữ hầu tiếp tục nói.
Nghĩ nghĩ, Lam Đình Ngạn cũng sẽ không xong nhanh như thế: "Tốt."