Lâm Hổ cũng cảm nhận được địch nhân cường hãn đến mức nào, ít nhất là một sát thủ cấp chuyên nghiệp: "Hóa ra là sát thủ, không biết là vị nào phái tới."
"Lâm bang chủ đừng nói như vậy, kỳ thật, tôi cũng chỉ là đến thay gia chủ tôi nghe ngóng một việc." Cố ý dùng những chữ chủ nhân này đến mê hoặc suy nghĩ Lâm Hổ, miễn cho ông ta hoài nghi cô.
"Ồ? Lời gì? Không bằng bật đèn chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện."
"Không cần, tôi nói xong chuyện của tôi sẽ rời đi." thanh âm giảm thấp xuống mấy phần.
"Mời nói thẳng."
"Lâm bang chủ là nhất đại kiêu hùng Hàn Quốc, gia chủ tôi cũng biết con gái ông cũng muốn Hiên Viên gia một trong Ngũ Đại Gia Tộc kết nhân. Chỉ là không biết, vì sao Lâm bang chủ còn muốn phái sát thủ qua ám sát con rể tương lai? A... Chẳng lẽ là Lâm bang chủ muốn chiếm đoạt Hiên Viên gia? Dã tâm thật lớn..."
"Cô đến cùng là ai phái tới?!"
"Tôi đều nói qua, tôi là ai, gia chủ tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là dã tâm Lâm bang chủ có lớn như vậy hay không." Trong bóng tối, mắt Tiêu Tiêu khẽ chuyển.
"Ha ha, ha ha ha ha ha." Lâm Hổ cười, liên tục cười rất lâu mới nói: "Buồn cười, tuy tôi không biết gia chủ cô là người nào, nhưng tôi chỉ có thể nói, gia chủ cô tối nay phái cô tới là vẽ vời cho thêm chuyện! Hiên Viên gia tộc là thân gia tương lai. Tôi làm sao có thể phái sát thủ đi giết con rể tương lai? Chẳng lẽ muốn con gái tôi thủ tiết sao? Mà lại, coi như tôi có dã tâm qua chiếm đoạt Ngũ Đại Gia Tộc, như vậy cũng nên liên thủ với Hiên Viên gia bắt lấy ba nhà khác. Dù sao, tôi cùng Hiên Viên gia lập tức muốn trở thành người một nhà rồi."
Lâm Hổ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Đúng, không sai, Lâm Hổ nói mỗi câu đều là Tiêu Tiêu nghĩ sâu tính kỹ qua. Chỉ là cô thật không chịu buông tha hi vọng bắt tìm hung thủ, mới ôm một tia hi vọng đến thăm viếng Bá Hổ Lâm gia.
Thế nhưng hiện tại xem ra... Có lẽ là sát thủ lừa.
Trong mắt Tiêu Tiêu lóe lên mất mác.
Lúc này, Lâm Hổ lại mở miệng: "Tuy nhiên cô không chịu nói gia chủ cô là người nào, nhưng là tôi cũng rất tò mò, vì cái gì gia chủ cô quan tâm chuyện nhà của tôi như vậy."
Cô tranh thủ thời gian thu thập xong tâm tình mình thất lạc, không thể để Lâm Hổ sinh ra hoài nghi: "Việc nhà? Tám năm trước nhà Mộ Dung một đêm bị hủy, hiện tại lại có sát thủ thần bí bắt đầu không ngừng nhắm ngay Hiên Viên gia, thân là một phần tử hắc đạo, gia chủ tôi không thể không quan tâm!"
"Thì ra là thế, bất quá làm sao lại hoài nghi Bá Hổ Lâm gia chúng tôi. Chúng tôi cùng Hiên Viên gia thế nhưng là thân gia!"
"Thà rằng giết sai một ngàn, không được buông tha một cái! Người nào cùng Hiên Viên Liệt, đã làm cho người hoài nghi, cùng lời nói này, tôi cáo từ rồi!"
Cô nói cơ bản dọn sạch hoài nghi Lâm Hổ. Sau đó. Vội vàng rời đi gian phòng Lâm Hổ. Mẹ, cha, con gái vô năng, tám năm, vốn cho là tìm được tung tích hung thủ, lại không nghĩ rằng vẫn là lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng.
Không có đi thẳng một mạch, mà chính là leo tường trở về lao tù. Nếu như đêm nay trốn, như vậy rất dễ dàng để cho người ta cảm thấy người vào phòng Bang Bá Hổ chính là cô.
Nằm trên mặt đất mơ mơ màng màng ngủ.
Ngày thứ hai, nắng đã lên cao rồi. Mộ Tiêu Tiêu còn cùng Chu công hẹn hò, không có cách, ai bảo cô tối hôm qua giày vò một đêm đây.
"Hừ, thật có thể ngủ!" Bà Lâm đi đến, nhìn Mộ Tiêu Tiêu trên đất cười âm lãnh, nghe nói lão gia bắt được người phụ nữ này, bà thế nhưng đi suốt đêm về Hàn Quốc.
Đi qua, một chân đá trên thân Tiêu Tiêu. Dùng sức đạp: "Hồ ly tinh, cô thật đúng là sắp chết đến nơi còn không sợ! Còn ngủ!"
Đau...
Lông mày Tiêu Tiêu nhẹ vặn, phần eo truyền đến đau đớn giống như người đạp cô, trong lúc ngủ mơ, chân dài cô vừa nhấc, trực tiếp đá đi lên.