Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Chương 8

Lam Đình Ngạn thưởng thức nhìn anh một chút, dám mời Người đứng thứ hai ở Đế Quốc Hắc Dạ đánh nhau, xem như hảo hán: "Có đảm lượng, đánh thì không cần, từ hôm nay trở đi, cậu đi theo bên người Liệt, phải biết, làm giả tài xế cho kẻ thống trị tối cao cũng không phải dễ dàng như vậy. Tài xế trước, hôm qua bị một sát thủ một thương chết rồi. Sợ chết, bây giờ xéo đi còn kịp."

"sau này tôi sẽ liều chết cống hiến vì đế quốc!"

"Rất tốt! Nhóc, cậu tên gì?"

"Tiêu Mộ."

"Được, đi theo tôi đi." ở thời khắc Lam Đình Ngạn xoay người, Tiêu Mộ nhếch miệng lên một nụ cười quỷ dị.

A, thế nhưng cô phí hết sức lực mới xâm nhập mạng lưới tin tức Đế Quốc Hắc Dạ, biết được bọn họ đang tìm tài xế. Vừa lúc dễ dàng chui vào chỗ trống cứu Miêu Miêu.

Đi theo Lam Đình Ngạn đến một tòa nhà cao ốc khác.

Bên ngoài cửa một gian phòng: "cậu chờ ở đây. Tôi còn có việc làm, đi trước rồi." Bỏ lại Tiêu Tiêu, Lam Đình Ngạn nghênh ngang rời đi.

Một người đứng ở cửa, cô nắm tóc, mang tóc giả này theo thật đúng là không thoải mái.

"A..." Đột nhiên, trong khe cửa truyền đến giọng của người phụ nữ.

Sắc mặt Tiêu Tiêu căng thẳng, lỗ tai dán vào.

"A..."

Oa! Xem ra tình hình bên trong chiến đấu vẫn rất kịch liệt, động tĩnh lớn như vậy, thật không biết là lão đại Đế Quốc Hắc Dạ lợi hại, hay là người phụ nữ này cố ý nghênh hợp...

Nghĩ đến, lỗ tai Tiêu Tiêu càng dán càng gần, nếu không có cửa ngăn cản, đoán chừng cô đã hận không thể đứng ở bên trong nhìn phát sóng trực tiếp rồi.

"Kẹt kẹt" một tiếng, đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên mở ra, cả người Mộ Tiêu Tiêu dán trên cửa vọt vào.

"Ai u!" Thất thố kêu một tiếng, ngay sau đó, cô trực tiếp va vào trong một cái lồng ngực rộng lớn.

Tiêu Tiêu liền nuốt mấy ngụm nước bọt, mới chậm rãi nâng đầu lên.

Khi người kia đập vào mi mắt... Cô nhất thời bị giật mình, khí khái anh hùng hừng hực, ngũ quan lập thể rõ ràng, đôi mắt đen sắc thâm thúy, gương mặt tuấn mỹ phi phàm, giơ tay nhấc chân khắp nơi đều toát ra tự nhiên mà thành bá khí đế Vương, cô thấy nhất thời nghẹn lời.

"cậu đang làm gì?"

Người đàn ông lạnh lùng mở miệng, lúc này cô mới hoảng hốt, lập tức từ trong ngực người ta thẳng lưng lui ra ngoài: "Ngài khỏe chứ, tôi là tài xế mới tới!"

"cậu cũng là tài xế mới tới sao?"

"Đúng, đúng." Cô không ngừng liếc trộm lấy anh đẹp trai trước mắt, chẳng lẽ anh cũng là lão đại của Đế Quốc Hắc Dạ sao? Làm sao lại còn trẻ như vậy, cô vẫn cho là lão đại của Đế Quốc Hắc Dạ là Tao Lão Đầu (lão già mục nát) đây.

" Tên gọi là gì, ngẩng đầu lên."

Nghe giọng nói người đàn ông lạnh lùng, bên trong lòng Tiêu Tiêu không khỏi có chút run rẩy, chậm rãi nâng đầu lên, đôi mắt lần nữa để mắt tới anh.

Bỗng nhiên! Một đôi tay kềm ở cằm của cô. Hai ngón tay này dùng sức không bình thường, cơ hồ muốn bóp gãy xương cốt cô. Anh... Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ nhìn ra cô là nữ giả nam trang sao? Không thể nào... Tin tức Các lão làm được hẳn là hoàn mỹ vô khuyết mới đúng. Anh không có khả năng mắt sắc đến mức này đi.

"Tôi, tên Tiêu, Mộ..." Phun ra bốn chữ này đã rất khó khăn rồi. Thế nhưng mà ngón tay của anh còn dùng sức.

"Tiêu... Mộ?" mắt Hiên Viên Liệt lạnh lùng nhíu lại, rét thấu xương nói không nên lời, giống như muốn ăn luôn cô đi...
Bình Luận (0)
Comment