Hồng Tuyết Mai run rẩy thân thể, trong nháy mắt đó giống như thấy được ma nữ: "cô... Cô..."
"A..." Cười lạnh xong, Tiêu Tiêu đứng thẳng người, nhìn cũng không nhìn tới Hồng Tuyết Mai đi ra khỏi phòng.
Trong phòng vắng lặng, giờ phút này Hồng Tuyết Mai hoàn toàn ngốc trệ rồi.
Buổi tối...
Ba người trở về, Miêu Miêu đi tìm mẹ trước tiên, nhưng mà mẹ lại đang ngủ trên giường một mực không nói chuyện: "Mẹ, hôm nay mẹ có khỏe không? Không có bị khi dễ chứ?"
Miêu Miêu khẩn trương trên dưới dò xét mẹ, nhìn trên thân mẹ giống như không có thương tổn gì mới yên tâm lại.
Kỳ thật Tiêu Tiêu vẫn luôn giả vờ ngủ, bởi vì cô nói không ra lời, nếu để cho Miêu Miêu biết tình huống bây giờ của cô nhất định sẽ lo lắng lung tung.
Trong lúc ngủ mơ, cô bừng tỉnh mấy lần. Nhìn thấy con trai bên cạnh ngủ say, mới yên tâm ngủ tiếp.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, liên tục đi qua bốn năm ngày, Hồng Tuyết Mai cũng không có ra chiêu với cô, ngày đó với cô mà nói thật làm mẹ anh á khẩu không trả lời được, rốt cuộc cũng không bỏ ra nổi tư thái gì đối phó Tiêu Tiêu.
Thế nhưng mà mỗi một ngày ở lại đây cô đều cảm thấy sợ hãi không yên tâm, Hiên Viên Liệt không có khả năng không biết cô mấy ngày trước làm thế nào vượt qua, nhưng xưa nay đều chẳng quan tâm, đúng vậy, đối với anh mà nói, cô là một quân cờ không hơn không kém. Chỉ cần cô còn sống, còn có thể giúp anh gánh lấy thân phận của vị hôn thê thì đầy đủ rồi. A...
Buổi sáng.
"Miêu Miêu, chúng ta đi chơi, cô lại phát hiện nơi chơi vui rồi." Hiên Viên Tiểu Nha lại lôi kéo tay Miêu Miêu vung vẩy.
"Cô út, hôm nay cháu mệt mỏi quá. Có thể ngủ ngày mai lại đi nha."
"A... Được rồi..." Nhìn thấy dáng vẻ Miêu Miêu mệt mỏi, Hiên Viên Tiểu Nha chỉ có bất đắc dĩ rời khỏi Gian phòng của Miêu Miêu.
Hiên Viên Tiểu Nha đi chưa được một hồi, Tiêu Tiêu rửa mặt từ trong phòng vệ sinh đi ra, chỉ thấy Miêu Miêu nhảy nhót tưng bừng trên giường lăn qua lăn lại: "Vừa mới rồi không phải còn cùng người gào thét mệt sao? Lúc này có khí lực rồi hả?"
"Mẹ, con muốn ở lại với mẹ, tới nơi này vẫn cùng cô út bọn họ đi ra ngoài chơi, đều không có bồi mẹ."
Nghe con trai nói như vậy, Tiêu Tiêu chỉ mỉm cười.
"Mẹ, lúc nào chúng ta mới trở về? Con rất nhớ Ông Các lão nha."
"Cái này con phải hỏi Hiên Viên Liệt rồi."
Miêu Miêu cong miệng lên: "Vậy chúng ta còn phải cùng chú giả làm người nhà bao lâu? Mẹ, không phải nói chung đụng càng lâu thì bại lộ càng nhiều sao? Chúng ta một mực theo cô út, bà nội giả ở chung một chỗ, họ sẽ không phát hiện con không phải con ruột của chú sao. Ngô... Nghĩ đến đã cảm thấy không vững dạ..."
"bây giờ họ tin là được rồi, hết thảy thuận theo tự nhiên đi." Tiêu Tiêu lắc lắc tay, cũng không có quá để ý.
Bên ngoài cửa phòng Miêu Miêu...
Hai chân Hiên Viên Tiểu Nha không khỏi lui về sau một bước. Cô vừa mới đi ra phát hiện bông tai rơi mất, phỏng đoán đại khái là rớt trong phòng Miêu Miêu rồi. Dự định trở về lấy, ai biết đi đến cửa vậy mà nghe được đối thoại bên trong của hai mẹ con này...
Trời ạ, Mộ Miêu Miêu nói câu kia là có ý gì? Bé không phải con ruột của anh cô sao? Chuyện này anh biết không? Chẳng lẽ hai mẹ con là hợp nhau lừa gạt anh?
Cô muốn đi hỏi rõ ràng! Hiên Viên Tiểu Nha quay người muốn chạy đi tìm Hiên Viên Liệt, thế nhưng mà chạy đến một nửa, cô chậm rãi ngừng cước bộ... Nếu như Mộ Miêu Miêu không phải con ruột của anh, sao dáng dấp lại giống anh như vậy? Chẳng lẽ là trùng hợp sao? Không được, hay là thương lượng với mẹ một chút.