"Haiz, ăn rất ngon!"
Sau khi ăn no, Vô Ưu và Nhạc Diễm đều lười biếng mà dựa lưng vào ghế. Chỉ cần nhìn động tác giống nhau như đúc này, sẽ không khó mà nhìn ra quan hệ của hai người bọn họ. Tên nhóc kia trước đây không phát hiện ra điều này, có thể là do tận sâu trong lòng cậu, vì nhỏ nhen mà quyết không đánh đồng với bà mẹ ngốc nghếch này.
Có nên tìm cách giúp cha không nhỉ?
Nhạc Diễm nhìn vẻ mặt vì thỏa mãn của Vô Ưu mà tản mát ra nụ cười hạnh phúc, thì thấy lo lắng thực sự. Cậu bé rất mâu thuẫn. Cậu muốn xem trò hai người cùng theo đuổi mẹ, nhưng cũng không muốn mẹ ở cùng chỗ với người khác.
Ba và mẹ cùng nắm tay con đi trên đường sau khi tan học. Mặc dù khi chứng kiến cảnh này, cậu bé thường tỏ vẻ khinh thường. Nhưng, vẫn muốn thể nghiệm cái cảm giác này.
Sau khi lo lắng suy nghĩ thật tốt lập trường của mình, Nhạc Diễm giống như lơ đãng hỏi:
"Mẹ, sao trước kia không thấy mẹ nhắc tới học trưởng này hả?"
Vô Ưu vẫn mảy may không biết, mình đang bị con mình thám thính tin tức, thản nhiên nói:
"Lúc học trong trường, học trưởng đối với mẹ rất tốt, việc gì cũng giúp đỡ mẹ. Nhưng sau khi chú ấy tốt nghiệp, liền ra nước ngoài. Chúng ta từ đó cũng không liên lạc nữa, tính ra đã sáu năm không gặp rồi."
Nhạc Diễm rất hiểu mẹ. Chỉ cần nhìn thái độ nói chuyện của mẹ là biết mẹ không hề yêu đương gì. Cũng không có cảm giác đối với bất kì ai, cho dù là cha, hay học trưởng kia đi chăng nữa.
Phát hiện này mặc dù không hài lòng lắm, nhưng so với việc mẹ thích người khác thì tốt hơn nhiều, Nhạc Diễm lạc quan nghĩ. Đang chuẩn bị theo mẹ về nhà, ánh mắt lại lơ đãng nhìn thấy cái hộp đang để trên bàn.
Hộp nhẫn?
Cho dù chưa từng ăn thịt heo, thì cũng đã phải thấy heo rồi. Dù Nhạc Diễm chưa từng mua nhẫn, nhưng cậu biết đây chính là hộp nhẫn. Chỉ có điều, quan trọng không phải là cái hộp, mà là vật bên trong đó.
Trong hộp nhẫn thì có cái gì được chứ?
Người ngốc nghếch cũng biết được đáp án. Điều này làm cho khuôn mặt Nhạc Diễm chùng xuống. Bộ dáng thâm trầm này thật giống Phương Đông Dạ như lột.
"Đó là của ai?"
Nhạc Diễm vừa nói, vừa đưa tay cầm hộp nhẫn lên. Vô Ưu cũng không ngăn lại, chỉ nói:
"Oh, cái đó là của học trưởng."
Nói xong, thấy Nhạc Diễm mở cái hộp ra xem, cô cũng thò đầu đến nói:
"Cho mẹ xem nữa, có đẹp không?"
Một chiếc nhẫn kim cương hoàn mỹ không tì vết. Vừa mở ra, ánh sáng chói lòa phát ra.
Thật là mạnh tay nha! Không nghĩ ra Hoắc Lãng cũng là một người có tiền. Nhạc Diễm nhìn nhẫn lấy làm kỳ tấm tắc. Vô Ưu cười nhìn Nhạc Diễm, thấy cậu bé cũng không để ý mình, liền đoạt lại hộp nhẫn, sau đó giữ chặt, nói:
"Mẹ cũng phải xem."
Nói xong liền mở ra. Ngay sau đó mắt mở thật to, miệng há hốc vì vẻ đẹp kinh diễm bên trong.
Người ta nói, đối với kim cương phụ nữ mất hết sức miễn dịch. Xem ra thật đúng. Ngay cả Vô Ưu chưa bao giờ mang đồ trang sức trên người, khi thấy chiếc nhẫn này cũng bị kích động.
Thử một chút cũng không sao đi!
Vô Ưu nghĩ vậy, trong lòng không cưỡng lại được sự hấp dẫn, liền lấy chiếc nhẫn ra.
"Này, mẹ làm gì vậy?"
Nhạc Diễm vừa nói, vừa cách cái bàn nhào tới chỗ Vô Ưu, nhưng, Vô Ưu phản ứng rất nhanh, đem người tránh sang một bên, thoát khỏi màn công kích của Nhạc Diễm. Cứ như vậy, đem nhẫn đeo vào tay mình, hơn nữa, lại đeo vào ngón áp út, bên tay trái.
Người phụ nữ ngốc nghếch này! Có biết mình đang làm gì không hả?
Trong lòng Nhạc Diễm kêu rên một trận. Mà Vô Ưu lại càng đắc ý, giơ bàn tay đang đeo nhẫn cho cậu bé xem:
"Thế nào? Đẹp quá đi?" Giọng nói lộ vẻ đắc ý.
Hít sâu. Hít sâu. Người không biết không có tội! Mẹ không biết, cho nên không nên không thể chấp nhặt mẹ.
Cậu bé cố đè nén cơn kích động muốn mắng thật to mẹ ngốc nghếch, cười nói:
"Nếu là nhẫn của người ta, vậy mẹ nhanh tháo ra đi."
Cậu bé vừa lừa Vô Ưu tháo nhẫn ra, vừa thám thính tin tức:
"Nhưng mà, sao chiếc nhẫn này lại ở đây?"
Vô Ưu nhìn chiếc nhẫn, không nỡ tháo ra, khẽ cắn môi. Đang chuẩn bị tháo, lại nghe thấy Nhạc Diễm nói thế, liền nghĩ tới câu nói của Hoắc Lãng trước khi đi. Lúc nãy cô vẫn còn chưa hiểu rõ là ý gì, nhưng bây giờ cô đã hiểu. Lúc đó học trường nói: "Cái kia là cho em!"
Cái kia, chính là cái này đi?
Đúng vậy, chắc chắn là như vậy.
"Ha ha, ha ha."
Vô Ưu buông tay định tháo chiếc nhẫn xuống. Nếu là học trưởng cho cô, như vậy sao phải tháo ra chứ. Bên này Vô Ưu đang vui sướng cười khoái trá, mà bên kia Nhạc Diễm liền nảy sinh dự cảm xấu.
Sẽ không phải là người ta đưa cho cô, rồi cô nhận luôn đi?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Diễm trở nên cổ quái vô cùng. Mắt nhìn Vô Ưu, giống như là chính Vô Ưu đã đem mình bán đi vậy, còn cậu thì lại giống như kẻ giúp người ta đếm tiền. Cậu bé mặc dù nghĩ có khả năng là như thế, nhưng lại không dám hỏi mẹ. Ngộ nhỡ sự thật là như vậy, cậu cũng không biết phải làm gì. Cậu thì không sao rồi, nhưng còn cha? Nếu như cha biết mẹ nhận nhẫn của người ta, không biết sẽ có hành động cực đoan gì đây.
Thật sự là mệt mỏi!
Cậu bé con làm mặt quỷ, lấy tay day day trán, vẻ mặt bất đắc dĩ bắt chước trên TV. Nhưng người ta làm như thế chính là bất đắc dĩ, còn một tên nhóc tí tuổi như cậu cũng biết làm động tác này, trông thật không phù hợp đi.
"Bé Diễm, con làm sao vậy? Con đau đầu sao?"
Vô Ưu vừa nói, vừa đứng lên bước nhanh tới. Nhạc Diễm nghe mẹ nói, trên mặt có chút xấu hổ. Ngẩng đầu bất mãn nói:
"Cái gì mà đau đầu chứ! Đây là bất đắc dĩ, sự bất đắc dĩ của đàn ông."
Vô Ưu nghe xong những lời này, liền cười ha ha, vừa cười vừa nói:
"Đàn ông? Con bây giờ mới chỉ là một đứa trẻ ranh, ngay cả giai đoạn thiếu niên còn chưa tới, đã đòi làm đàn ông. Ha ha, ha ha. . ."
Hơi quá đáng rồi!
Nhạc Diễm bình thường luôn luôn duy trì vẻ mặt trầm tĩnh, giờ không biết là do bị lây từ Phương Đông Dạ, hay là vì bị Vô Ưu cười nhạo trước mặt, mà trái tim nhỏ bé của cậu thật sự tổn thương. Cậu bé thật sự rất tức giận, mặt không chỉ đỏ lên, mà lần đầu tiên còn to tiếng với Vô Ưu.
"Mẹ là phụ nữ, cũng là một người phụ nữ ngốc nghếch. Hừ!"
Sau khi rống lên, đứng dậy, chạy ra khỏi khách sạn.
Vô Ưu thấy tên nhóc kia kích động như vậy, nhất thời không thể thích ứng.
Làm sao vậy? Sao thằng bé lại nổi giận như vậy?
Vô Ưu cứ đứng tại chỗ mơ hồ tự hỏi Nhạc Diễm bị làm sao, cũng không thèm đuổi theo con. Nhưng, có người lại cực kỳ sốt ruột. Đó chính là người khách trong khách sạn. Từ lúc Nhạc Diễm đi vào, đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người khách nữ. Trong ánh mắt mỗi người, đều phát ra ánh sáng của tình mẫu tử.
Một đứa bé xinh đẹp như vậy, lớn lên nhất định sẽ mê chết người ta. Nếu như là con của mình thì thật là tốt rồi.
Đây đều là ý nghĩ chung của bọn họ. Bởi vì dáng vẻ đáng yêu của Nhạc Diễm, cho nên mọi người vẫn để ý đến hai người. Không nghĩ tới vừa nãy đang hài hòa, khiến cho người ta ước ao, hâm mộ, mà giờ, thoáng cái đã trở thành cãi vã rồi. Đứa trẻ thì chạy mất, mà khó tin nhất chính là mẹ của nó, cô thế nhưng lại không hề vội vàng một chút nào.
"Cô kia, cô không đuổi theo thằng bé sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Con nhỏ như vậy, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì làm thế nào?"
"Nhanh lên một chút đi. Thằng bé chạy hướng kia kìa."
Sau khi có một người lên tiếng chính nghĩa, thì những người khác cũng nói giúp vào. Vô Ưu thấy được sự quan tâm của bọn họ, trong lòng tự nhiên có cảm giác áy náy. Bọn họ như thế nào lại giống mẹ của Nhạc Diễm hơn hẳn mình đây?
Vô Ưu vẫn luôn cho rằng Nhạc Diễm là người hiểu chuyện, tinh ranh, chăm chỉ, cô chẳng cần phải để ý gì cả. Lần đầu tiên dưới những ánh mắt bất mãn, soi mói của mọi người, bỗng có cảm giác mình là mẹ.
"Cám ơn mọi người, tôi đuổi theo ngay đây."
Vô Ưu nhìn mọi người gật đầu cảm kích, sau đó liền chạy đuổi theo. Cô bình thường rất ít vận động, giờ xem như dốc toàn bộ sức lực mà chạy. Rốt cục cô cũng nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ đang băng qua đường. Thằng bé sao lại dụi mắt thế kia, sẽ không phải là đang khóc đi?
Bé Diễm chưa bao giờ khóc. Vô Ưu nghĩ đến điều này liền vội vàng chạy đến. Ngay lúc còn cách vài mét, thì một loạt tiếng còi xe dồn dập vang lên. Cô nhìn về phía Nhạc Diễm, thấy xe đang phóng nhanh tới, cô không nghĩ ngợi gì, liền phi vọt đến. Tình mẫu tử thiêng liêng sâu thẳm dưới đáy lòng, giờ đây bỗng thức tỉnh.