Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Chương 47

Oh! Oh!

Vô Ưu mở hộp, Nhạc Diễm nhìn thấy bộ lễ phục màu lam đậm, không nhịn được lộ ra vẻ mặt cực kỳ đáng yêu. Bộ y phục này, thật sự không hợp với mẹ cậu a. Thảo nào mẹ không muốn mặc.

Vẻ mặt mang đầy ý cười của Nhạc Diễm, làm Vô Ưu cầm bộ y phục lên, thật không cam tâm tình nguyện. Một tờ giấy từ trong y phục bay ra, rơi xuống dưới chân Vô Ưu. Vô Ưu buồn bực cúi người xuống nhặt.

"Đó là gì vậy?"

Nhạc Diễm thấy hứng thú hỏi. Vô Ưu trả lời không suy nghĩ:

"Oh, không có gì. Chỉ là một số điện thoại. Chắc là của nhân viên bán hàng."

Vừa nói, vừa vuốt vuốt tờ giấy, nhìn đi nhìn lại một chút, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía thùng rác.

Nhân viên bán hàng?

Nhạc Diễm nghĩ nghĩ, chắc phải có vấn đề gì đó, cho nên không đợi Vô Ưu ném tờ giấy vào thùng rác, đã nói:

"Mẹ đừng vứt đi, cho con xem nào."

Vô Ưu thờ ơ cuộn tờ giấy nhỏ lại, sau đó ném vào lòng Nhạc Diễm. Không thèm để ý đến vẻ mặt nhăn nhó của con, thay đồ luôn trước mặt. Nhạc Diễm thấy Vô Ưu thay quần áo không thèm “nể” mình, không thể làm gì khác hơn, biết ý cúi đầu xuống không nhìn. Cậu bé mở tờ giấy trong tay ra, không sai, là một số điện thoại, chữ viết rồng bay phượng múa, có thể khẳng định là người viết hơi vội vàng.

"Mẹ, là ai. . ."

Nhạc Diễm cảm thấy có vấn đề, ngẩng đầu lên hỏi mẹ xem là ai bán y phục cho mẹ, nhưng lại không ngờ, vẻ mặt tỏ ra kinh hãi nhìn Vô Ưu đã thay xong y phục.

Bộ lễ phục màu lam đậm, lộ lưng. Chỉ cần liếc mắt một cái, cũng làm người ta theo phản xạ tự nhiên mà nghĩ đến những từ như: nóng bỏng, yêu mị, thuần thục, sexy. Nhạc Diễm lúc đầu tiên nhìn thấy, cũng đã nghĩ như thế. Nhưng, sau khi nhìn thấy mặc vào trên người Vô Ưu, cậu mới biết, chính mình đã sai rồi.

Đúng là bộ lễ phục màu lam đậm, lộ lưng không sai. Nhưng, thiết kế đó khi mặc vào lại làm nổi bật lên sự xinh đẹp, sang trọng, vừa hoang dã, vừa bí ẩn. Nhìn kỹ mới phát hiện, phần thiết kế ở ngực, eo và mông, sẽ không thích hợp với những người có vóc dáng bốc lửa, mà khi mặc trên người Vô Ưu, thật vô cùng hoàn hảo. Có thể thấy, bộ ý phục này, chính là kiểu dành cho những người phụ nữ có dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, như người phương Đông.

Thật là một nhà thiết kế giỏi!

Nhạc Diễm nhìn mẹ mặc lễ phục, bày ra một cơ thể hoàn mỹ, ánh mắt không nhịn toát ra tia tán thưởng.

Vô Ưu vốn tưởng rằng, nếu mặc vào người mình, nó sẽ nuốt chửng mất cô. Nhưng lại không ngờ được, lại có thể vừa vặn như vậy. Cô dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn Nhạc Diễm hỏi:

"Bé Diễm, mặc như thế này có phải rất kỳ quái không?"

Hẳn là vậy rồi. Nếu không sao Bé Diễm lại có bộ mặt tức cười như thế chứ? Nghĩ vậy, Vô Ưu đưa tay định cởi ra.

"Mẹ đừng nhúc nhích. Rất thích hợp với mẹ. Nhìn rất đẹp."

Nhạc Diễm vội vàng ngăn cản hành động của Vô Ưu. Vô Ưu nhìn cậu bé hoài nghi hỏi:

"Thật vậy sao?"

Nhạc Diễm giơ tay lên, hướng về phía bàn trang điểm làm một tư thế xin mời. Sau đó vẻ mặt tươi cười, cổ vũ Vô Ưu đến soi gương.

Vô Ưu nhìn gương, lại nhìn Nhạc Diễm, cuối cùng mới xoay người, từ từ đi đến trước gương. Nhạc Diễm nhìn Vô Ưu, cô vừa xoay lưng lại, mặt cậu bé thoáng cái đen xì xì.

Trời ạ!

Làm gì có người nào mặc váy hở lưng, mà bên trong lại mặc áo ngực như thế này chứ? Bộ y phục vừa được đánh giá là kiệt tác, cũng bởi vì chiếc áo ngực của Vô Ưu, liền trở nên vô cùng buồn cười. Nhạc Diễm thật sự không biết nên nói mẹ mình bảo thủ, hay là đáng yêu nữa đây.

"Oa, nhìn rất đẹp nha."

Vô Ưu soi gương, thấy dáng vẻ của mình, không nhịn được kêu lên. Trong thoáng chốc, đã đem sự không cam tâm tình nguyện lúc nãy, vứt lên chín tầng mây rồi. Vốn là Nhạc Diễm đang nhìn ngắm mẹ, nhưng sau khi thấy cảnh tượng phía sau lưng, cậu bé cao hứng không nổi nữa rồi. Nếu như mẹ cứ mặc thế này đi tham dự tiệc, khẳng định sẽ làm mất mặt chết cha đi. Hơn nữa, nhất định sẽ trở thành đề tài để người ta bàn tán, chê cười.

Nhạc Diễm nhảy phốc xuống giường, đi qua kéo kéo cánh tay Vô Ưu. Sau khi xác định mẹ đã không còn hưng phấn quá độ, đang nhìn mình, cậu bé mới nghiêm túc hỏi:

"Mẹ, mẹ sẽ không phải là định mặc như thế này đi chứ?"

Vô Ưu nhìn Nhạc Diễm tỏ vẻ không hiểu. Nhạc Diễm ra điều chỉ chỉ sau lưng cô, lúc này cô mới đỏ mặt nói:

"Nội y của mẹ toàn là kiểu này thôi."

Cô cũng cảm thấy không hợp lắm, nhưng là cô không có cái nào khác nha.

"Như vậy thì đừng mặc nữa."

Nhạc Diễm tuổi còn nhỏ, nhưng lời nói thật không sợ dọa chết người mà. Lời của bé vừa nói ra khỏi miệng, Vô Ưu đã vội vàng đưa hai tay ra bắt chéo trước ngực. Bộ dáng vừa như phòng bị, lại như sợ Nhạc Diễm sẽ cởi y phục của cô ra vậy.

Nhạc Diễm nhìn điệu bộ này của mẹ, thì cũng hiểu, nói ngọt cũng vô dụng rồi. Cho nên, thờ ơ nói:

"Mẹ nếu như muốn làm cho người trong công ty bàn tán, vậy cứ mặc như thế mà đi."

Nói xong đi ra phía cửa.

Vô Ưu nghe xong lời này, lại bắt đầu do dự. Nhưng làm sao cô có thể không mặc nội y được. Cô thật sự không thể tiếp nhận nha. Cô muốn hỏi Nhạc Diễm xem còn biện pháp nào nữa không, nhưng nhìn theo bóng lưng con, lại không biết mở miệng thế nào. Đúng lúc này Nhạc Diễm quay đầu lại, Vô Ưu liền lộ ra nụ cười nịnh nọt. Cô biết con mình sẽ không bỏ mặc mình mà. Nhưng lại không ngờ, Nhạc Diễm nói một câu:

"Còn nữa, đừng có nói với người khác con là con mẹ."

Hả?

Có ý gì vậy?

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Vô Ưu, Nhạc Diễm tà ác nói:

"Con đây không quản nổi người mẹ này."

"Nhạc! Diễm!"

Vô Ưu sau khi nghe Nhạc Diễm nói xong, mặt lập tức đỏ bừng. Cả người cũng vì thẹn quá mà hóa giận, quát ầm lên. Nhạc Diễm giống như đã đoán được từ sớm, bịt hai lỗ tai đi về phòng mình.

……………….

Năm phút!

Mười phút!

Mười lăm phút!

Hai mươi phút!

. . .

Nhạc Diễm nhìn đồng hồ báo thức trong phòng, thời gian từng phút, từng phút trôi qua. Cậu bé không phải là đang nhàm chán, mà là đang chờ Vô Ưu giơ cờ trắng đầu hàng. Gần một tiếng trôi qua, thấy Vô Ưu vẫn không xuất hiện. Nhạc Diễm bắt đầu hoài nghi, không lẽ cậu đã tính sai.

Nghĩ đến đây, cậu bé liền nhảy bật xuống giường, mở cánh cửa để thăm dò tình hình. Nhưng, cửa vừa mở ra, đã thấy Vô Ưu đang giơ tay, chuẩn bị gõ. Trong lòng cậu thật cao hứng, nhưng vẫn làm bộ như không biết gì hỏi:

"Mẹ, mẹ có chuyện gì sao?"

"Cục cưng, con nói xem mẹ phải làm gì bây giờ? Đây là thành quả lao động đầu tiên của mẹ. Cho nên, bữa tiệc này thật sự rất quan trọng. Mẹ không thể làm trò cười cho người khác được."

Vô Ưu nói, vẻ mặt rất chi là khổ não.

Mẹ không muốn dọa người, Nhạc Diễm đương nhiên càng không muốn. Chưa tính đến chuyện cha sẽ làm thịt cậu, mà chính bản thân cậu, cậu cũng không thể chịu được khi thấy người khác cười nhạo mẹ. Tên quỷ nhỏ này rõ ràng muốn giúp mẹ, nhưng lại vẫn làm bộ như không liên quan đến mình, ra vẻ mặc cả nói:

"Con giúp mẹ, có lợi ích gì nha?"

Nhìn bộ dáng cậu bé lúc này, cũng không khó tưởng tượng sau này lớn lên, sẽ trở thành một chàng trai xinh đẹp bất cần đời đến thế nào!

"Buổi trưa đưa con đi ăn một bữa tiệc lớn!"

Vô Ưu cũng tương đối hiểu Nhạc Diễm. Biết cậu bé cũng chẳng yêu thích gì mấy, nhưng đối với ăn uống lại có chút hứng thú.

"Đồng ý!"

Nhạc Diễm đương nhiên là nắm ngay cơ hội tốt này rồi.

...

"Không được!"

"Không được? Là có ý gì?"

Nhạc Diễm quậy phá từ 11h hơn, đến tận 12h30, động đến cái cũng gì cũng phán ra một câu như vậy. Cũng khó trách, Vô Ưu lại hét to mất hết tác phong như vậy. Đối mặt với sự tức giận của mẹ, Nhạc Diễm vẫn như trước, lựa chọn thực tế nói:

"Thật sự không được. Tất cả đồ của mẹ, đều không xứng với bộ lễ phục này."

Nói xong còn không quên liếc mắt, nhìn căn phòng đã bị bọn họ làm cho ngổn ngang, quần áo, giầy dép, toán loạn lên hết rồi.

Vô Ưu mặc dù không hiểu lắm về thời trang, nhưng điều Nhạc Diễm nói, cô cũng nhìn ra được. Có lẽ, chỉ cần người còn mắt, nhìn một chút, cũng sẽ nhìn ra. Nhưng, cô không có cái nào thích hợp, vậy làm sao bây giờ?

"Đi, đi mua. Mẹ thay quần áo đi."

Nhạc Diễm rất nhanh đưa ra quyết định, cũng quên luôn khiêu chiến, đồng thời thật sự hiểu ý câu ‘không bột đố gột lên hồ’ rồi. Lúc Vô Ưu mang quần áo ném qua một bên, cậu bé vô tình nhìn thấy tờ giấy cuộn cuộn trên giường. Hai mắt liền sáng lên. Đúng vậy. Thiếu chút nữa đã quên tờ giấy này.

"Mẹ, lúc nãy mẹ nói, khi nhân viên bán hàng bảo mẹ mặc bộ này sẽ rất hợp, mẹ không có cảm giác không thoải mái. Nhưng khi Tiểu Hạ nói như vậy, mẹ lại có cảm giác không thoải mái, đúng không?"

Nhạc Diễm nhìn mẹ thay quần áo hỏi. Vô Ưu rầu rĩ trả lời:

"Đúng vậy. Cho nên mẹ mới cảm thấy mẹ biến thành người xấu. Trở nên không tốt với Tiểu Hạ."

Vừa nói, trên mặt vừa xuất hiện vẻ tự trách. Nhạc Diễm vội vàng nói:

"Mẹ, điện thoại di động mẹ đâu rồi? Đưa cho con, gọi vào số này. Không cần phải nói gì cả, chỉ cần nói là hôm nay vừa mua lễ phục là được rồi."

"Mau a!"

Nhạc Diễm không để Vô Ưu có cơ hội hỏi tại sao. Bởi vì cậu cũng không chắc chắn, chỉ cảm giác. Cảm giác nhân viên bán hàng để số điện thoại vào trong, chính là vì muốn giúp cô. Nhưng, lúc đó cậu bé không có ở đó, cho nên cũng không dám chắc chắn.

Vô Ưu mặc dù cảm thấy hơi bực mình, nhưng vẫn gọi điện thoại:

"Xin chào. Tôi là người hôm nay vừa mua lễ phục."

Vô Ưu vốn có chút khó xử, hơi sợ hãi, cũng có chút lo lắng nữa. Sợ nhỡ người ta hỏi lại cô: ‘có chuyện gì không?’ Thì cô phải trả lời thế nào. Nhưng, tình huống thực tế lại tốt hơn cô nghĩ nhiều.

Cô vừa mới dứt lời, đầu bên kia đã truyền đến một giọng nói kinh hỉ:

"Ha ha, cô rốt cuộc cũng gọi tới. Tôi còn tưởng là cô không hiểu ý tứ của tôi."

Lời nói có vẻ như đang khen Vô Ưu thông minh. Nhưng, Vô Ưu cũng chỉ có thể cười khan, bởi vì cô thật sự không hiểu mà.

Trong điện thoại, cô bán hàng nói Vô Ưu đến khu mua sắm tìm cô ta, cô ta sẽ chờ Vô Ưu ở đó. Vì vậy, Vô Ưu và Nhạc Diễm cùng nhau đi đến khu mua sắm.

"Đây. Đây là một đôi giầy, còn có nội y nữa."

Cô bán hàng đưa cho Vô Ưu một cái túi, như đã được chuẩn bị từ trước. Hơn nữa, lúc nói đến nội ý, còn không quên nháy mắt mấy cái, nói:

"Tôi nghĩ, cô cần nó."

Vô Ưu nhận lấy, mặt đỏ lên. Cô bán hàng lúc này nhìn thấy Nhạc Diễm phía sau Vô Ưu, không nhịn được hô to lên:

"Oa, cậu bé nhỏ đẹp trai, thật đáng yêu nha?"

Vô Ưu đang ngại ngùng, lại hơi căng thẳng, nghe thấy giọng kinh hô của cô bán hàng, thật giống như là phát hiện ra đại lục mới, thì trên mặt liền xuất hiện nụ cười kiêu hãnh, kéo Nhạc Diễm lên trước người mình, tự hào nói:

"Đây là con tôi, Nhạc Diễm."

"Chào nhóc. Cô là Luky."

Cô bán hàng cười đưa tay về phía Nhạc Diễm, Nhạc Diễm cũng đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra bắt tay cùng cô. Sau khi bắt tay, Nhạc Diễm nhìn cô bán hàng nói:

"Bộ y phục đó là do cô thiết kế sao? Trông rất đẹp."

Nhạc Diễm mặc dù là hỏi, nhưng câu phía sau lại là khen, không thể nghi ngờ chính mình khẳng định không sai luôn. Điều này làm cho Vô Ưu cảm thấy hơi buồn bực, nhưng lại làm cho Luky lộ ra nụ cười sáng lạn. Nụ cười của cô là thật lòng, tán thưởng, mang theo sự kiêu hãnh. Ngay cả Vô Ưu nhìn cũng hiểu ra đó là gì. Đó chính là, bộ y phục này, thật do “nhân viên bán hàng” này thiết kế nha!
Bình Luận (0)
Comment