Sự thực đã chứng minh, lo xa của Trạm Xu hoàn toàn là một việc đúng đắn.
Ngày hôm đó, sau khi phân phó mọi người quay về khoang cứu sinh, Trạm Xu cũng tự mình một người trở lại phòng, thu dọn chăn gối lại rồi cầm một cuốn sách, nằm trong khoang cứu sinh nhàn nhã đọc, toàn bộ phi thuyền của thương hội, bao gồm một trăm bốn mươi người, trong lúc đó đều an tĩnh cùng cực.
Bất quá, an tĩnh còn chưa quá mười lăm phút, biến cố liền phát sinh!
Lúc đó tất cả còn đang nằm trong khoang cứu sinh trao đổi với nhau qua quang não, bỗng dưng toàn phi thuyền truyền đến chấn động kịch liệt, thân thuyền như lật ngửa một trăm tám mưới độ, tất thảy đảo ngược, báo động đỏ chói tai réo khắp các ngỏ ngách, giữa thân thuyền bị một vật thể cứng rắn với tốc độ cực lớn, phát vỡ phòng hộ gây ra thương tổn.
Chưa đầy hai mươi giây, toàn bộ ph8 thuyền đều bị rò rỉ oxy, nhiên liệu bên trong cũng hao mòn đến chóng mặt. Khi đó tất cả mọi người đều an toàn ở trong khoang cứu sinh, mắt mở cực lớn, bàng hoàng nhìn từng đốm lửa hoa như pháo bông rực rỡ ở bên ngoài không tiếng động bùng phát.
Sau đó, không đợi cung phản xạ của tất cả mọi người kịp thời ổn định lại, âm thanh cứng ngắc lạnh lẽo của hệ thống khoang cứu sinh lại chập chờn vang lên: "Chú ý, tàu mẹ phát lệnh cưỡng chế giải phóng khoang cứu sinh, trong vòng mười giây đếm ngược, toàn bộ khoang cứu sinh sẽ được phóng ra ngoài bán kính một ngàn km siêu tốc, cùng với một ngàn km giảm tốc. Chú ý, bắt đầu đếm ngược..."
"5...4...3...2...1... xin tất cả thắt dây an toàn, khoang cứu sinh toàn bộ được giải phóng..."
Sau đó, liên tiếp những tiếng ầm đùng vang lên, hàng loạt khoang cứu sinh bắn ra tốc độ cực nhanh xẹt qua hư không, bay đi các hướng khác nhau, cũng cùng lúc đó, phi thuyền cỡ trung của thương hội, nổ tang tành, trở thành những mảnh cát bụi nhỏ bé giữa ngân hà.
Trạm Xu sau khi hạ xuống lệnh cưỡng chế giải phóng, cũng một mực an tĩnh nằm lại trong khoang cứu sinh.
Cậu cảm nhận được một lực đẩy cực mạnh, cả khoang bắn đi như sao bang quét qua bầu trời, tất cả âm thanh còn sót lại chỉ là những tiếng ù ù nghẽn tắc màng nhĩ.
"Chủ nhân, sắp bước vào khoảng cách bay giảm tốc rồi." Vian một bên trấn định thông báo lại cùng Trạm Xu.
Một kẻ "người rừng" lần đầu được trải nghiệm cảm giác phi thực tế này, Trạm Xu biểu thị cho dù có là bay giảm tốc, ông đây cũng còn thấy khủng khiếp hơn cả bay máy bay chiến đấu lên đỉnh trời rồi cho nó chổng ngược đầu xuống rơi tự di, con mẹ nó, quả thực là bao tử đều bị ép sắp dính chặt vào da lưng, cơ thịt nát nhừ có được không?!
"Giảm tốc tám trăm km...bảy trăm..."
"Ầm!"
Vian còn chưa nói dứt lời, khoang cứu sinh lao đi nhanh như bắn của bọn họ bất thình lình va trúng phải một thứ gì đó, à không, phải nói là bị một thứ gì đó tốc độ cũng kinh người không kém va trúng, ầm một tiếng, lớp kính cường lực siêu dày của khoang cứu sinh 'tách tách' nứt ra như mạn nhện, Trạm Xu vì bị vật va trúng tạo ra lực đẩy lệch quỹ đạo mà cả người như bay lên, chấn động mạnh vào xương cổ, đau đến nổi mắt hoa lên, lỗ tai 'ong' một tiếng mất đi thính giác tạm thời, trên trán bị vài mảnh thủy tinh cứ trúng, máu tuôn thành dòng.
Khoang cứu sinh bị va chạm mạnh, vỡ tung lớp kính.
May mắn! Cực kỳ may mắn có Vian bên người.
Ngay lúc lớp kính nứt rạn ra, hầu như trong một giây tích tắc vỡ tung, Vian đã kịp thời điều khiển mở ra đài cơ giáp mà Trạm Xu chế tạo trước đây, bao bọc cả người cậu lại trong buồng điêu khiển.
Mà xung chấn khủng khiếp do va chạm cũng nhờ đài cơ giáp hứng chịu một phần mới không để toàn bộ thương tổn đến Trạm Xu.
Cơ giáp theo chấn động văng như thiên thạch một khoảng thật xa, nhờ vào lực đẩy ngược của hỏa lực mới giảm đi được phần nào sau đó dần dần ổn định lại, một đài cơ giáp khổng lồ cứ thế sừng sững giữa ngân hà tối tăm.
Vian điều khiển đài cơ giáp đáp đến một mảnh thiên thạch lớn tương đối bằng phẳng ở gần đó, rồi liên tục gọi tên Trạm Xu.
"Chủ nhân! Cậu không sao chứ?"
Trạm Xu bị Vian phát ra sóng điện kích thích thần kinh, không lâu sau choáng váng mờ mịt như hôn mê giảm dần đi, lỗ tai cũng mang máng nghe được chút tạp âm nhỏ.
Cậu ôm đầu, đau đớn xương cổ truyền đến khiến váng mắt một trận, cuối cùng gắng gượng mở ra nút không gian trên dây chuyền, từ hộp cứu thương lấy một bình thuốc xịt, đưa đến xịt quanh vùng gáy.
Thuốc nhanh chóng ngấm vào, một trận mát lạnh lan tỏa, đau đớn trong đốt xương cũng chậm rãi bình phục.
Trạm Xu xoay cổ, lau máu trên trán, hỏi Vian: "Chuyện gì vậy?"
Vian phát ra sóng điện tập trung điều tra chỗ khoang cứu sinh bị va đập lúc nãy, đưa ra kết luận: "Chúng ta bị một mảnh cơ giáp cỡ đại văng trúng, theo phân tích lớp vỏ cơ giáp lẫn hạt nguyên tử cấu tạo của mảnh cơ giáp, có thể đây là bộ phận đầu của cơ giáp quân đội Đế Quốc, thuộc về dạng chỉ lưu hành nội bộ."
Trạm Xu nhướn mi.
Không lẽ nói, đây là xúi quẩy tận trời ư?
Rõ ràng đã tránh như tránh tà, muốn thoát ly an toàn cũng tai bay vạ gió khiến cho thương tích đầy mình. Trạm Xu quả thật là tức đến nổi cười gằn trong cổ họng.
"Khởi động cơ giáp, tìm tinh hệ an toàn gần đây tạm thời dừng chân trước đã." Trạm Xu xoay xoay vai, điều chỉnh tư thế thoải mái trong buồng điều khiển.
Vian vốn tính khởi động xuất phát, bất ngờ cỗ cơ giáp đồ sộ khựng lại, giọng nói máy móc lộ ra kinh nghi bất định với Trạm Xu: "Chủ nhân, phát hiện... nhiệt độ sinh vật sống..."
"Hả?"
"Trong phế tích va chạm, phát hiện nhiệt độ của sinh vật sống." Vian kinh ngạc lên tiếng, sau đó phóng ra sóng điện từ tỉ mỉ tra xét một lượt, thu lại hình ảnh gửi về quang não của Trạm Xu.
Trong hình, giữa đống phế tích kim loại trôi nổi, quả thực lờ mờ thấy được một bóng người bị một thanh sắt đâm xuyên qua bả vai, thậm chí còn không đeo theo mũ quang hợp, trên tấm áo rách nát tả tơi có thể thấy được mấy mảnh rời rạc của Quốc huy quân đội Đế Quốc.
Trạm Xu trợn mắt, tên này cũng thật phi thường, có thể sống được trong khi không có dụng cụ hỗ trợ hô hấp ngoài không gian ư?
"Mau cứu người!" Trạm Xu gọi Vian, cả người cũng đứng lên chạy đến cửa tiếp nối của cơ giáp.
Vian nghe thấy Trạm Xu nói vậy, hoàn toàn sững người luôn rồi, vẻ mặt phút chốc như bị táo bón rất khó mà thấy được, nhưng cuối cùng không dám chậm trễ gì hơn, nhanh tay lẹ mắt điều khiển cơ giáp phóng tới, phóng ra một chùm tia laze cắt phăng đầu thép đang cắm xuyên qua ngực người kia, tiếp đó một bàn tay cơ giáp nâng lên đỡ được người, chuyển đến đầu tiếp nối của cơ giáp.
Cửa tiếp nối mở ra, chậm rãi tiếp nhận người hôn mê sau đó phun lên khí diệt khuẩn, cửa ngoài đầu tiếp nối đóng lại, đầu bên trong mới từ từ mở ra.
Đứng ngay cửa chờ chính là Trạm Xu.
Mà lúc này, sau khi đưa được người an toàn tiến nhập cơ giáp rồi, Vian cũng âm thầm thở phào một hơi, nghĩ trong lòng: 'Hoàn hảo chủ nhân phản ứng nhanh cứu được người về, bằng không quân đội sớm muộn cũng tra ra được chuyện phát sinh hôm nay, tới lúc đó, tội thấy chết không cứu, bỏ mặc chiến tướng đệ nhất Đế Quốc, bọn họ có trốn đến chân trời góc bể cũng không thoát được.'
Đồng chí Vian, có phải đồng chí đã bỏ quên vấn đề gì rất quan trọng hay không?
Đồng chí Trạm Xu, có phải đồng chí đã quên mất một chuyện nào đó rất rất nghiêm trọng hay không?
Haha, chúc hai đồng chí thượng lộ bình an~
________
Tác giả: :))))))))
(Icon ốn ạn nhất năm :)))))
Là ta cố tình cắt đoạn 'gay' cấn ah :))))
*cười gian* hơ hơ