Trên đường về, Sử Tư vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi Lý Hoài:
– Mẹ nhỏ! Mẹ không có số di động của nữ thần thật à?
Sau khi bị Thiệu Gia Hằng hoa lệ bỏ qua, Sử Tư đã tôn Thiệu Gia Hằng lên làm nữ thần.
Lý Hoài cười nhạt:
– Có.
Rồi ném di động qua.
Sử Tư cầm di động của Lý Hoài như cầm vật báu, như cầm một viên kim cương 50 cara, lòng phấn khởi lưu số của Thiệu Gia Hằng vào di động của mình.
Lý Hoài nhớ tới nguyên nhân ban đầu mình tìm tới Thiệu Gia Hằng, cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Vì không biết phải đối diện với thứ tình cảm bỗng nhiên chuyển biến này ra sao, chạy tới chỗ Thiệu Gia Hằng xin kinh nghiệm, muốn hỏi xem lúc đầu cậu ấy làm cách nào vượt qua. Được rồi, chẳng cần hỏi gì nữa, Sử Tư di tình biệt luyến đã làm tiêu tán mọi buồn phiền lúc ở nhà.
Lý Hoài buông bàn tay bị nắm chặt đến phát đau ra, nghĩ mình bây giờ thật khó coi. Ngốc nghếch, bị một đứa ngốc dùng thức tình cảm ngu ngốc trêu đùa hệt như một đứa ngu. Bây giờ, đứa ngốc kia phủi mông đi mất, mình thì trở thành một đứa ngốc còn ngốc hơn cả đứa ngốc kia.
Quên mất mình bắt đầu thay đổi từ khi nào, bắt đầu quen với việc có người theo đuổi gọi “mẹ nhỏ”, bắt đầu quen với việc giận dữ không hề che giấu với người kia, bắt đầu nảy sinh cảm tình, bắt đầu nghĩ rằng dù không có cả thế giới này nhưng sẽ không bao giờ mất đi người ấy bởi người ấy luôn bước theo mình, cho tới bây giờ chưa từng lạc mất, cũng chưa từng rời đi.
Chuyện tình cảm là như vậy, chờ tới khi bạn đắm chìm vào nó, bạn sẽ phát hiện ra nó hệt như là nước ấm nấu ếch vậy, dần dần cho tới khi một sinh mệnh hoạt bát trở thành một đống thịt vụn.
Lý Hoài về tới nhà liền quăng mình lên giường, khốn khổ vì tình chẳng giống bản thân, chỉ cần ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ quên hết mọi chuyện.
– Cần phải tìm bạn gái.
Đây là điều Lý Hoài nghĩ trước khi ngủ.
Sử Tư phấn khởi chạy đến nhà Lý Hoài, quyết định lần này nhất định phải bắt được mẹ nhỏ về tay, dù không được phầm phập thì cũng phải được hôn, tất nhiên là hôn kiểu đầu lưỡi quấn quýt vào nhau ấy.
Kết quả, vừa vào cửa đã thấy Lý Hoài với Lý Mộc Tử đang chống đầu nhìn nhau, ánh mắt thâm tình tới mức có thể chảy ra sữa.
Lý Hoài nghe thấy tiếng mở cửa, liếc nhìn Sử Tư, chỉ là liếc nhìn mà thôi, một giây sau liền lập tức trở về động tác cũ, mãi mười mấy giây sau mới nói với Lý Mộc Tử câu gì đó, sau đó không quay đầu lại, đi thẳng về phòng ngủ.
Sử Tư cảm thấy tâm linh yếu ớt của mình bị tổn thương mạnh mẽ, mẹ nó! Mẹ nhỏ không thèm nhìn mình?!
Với lại… Mẹ nhỏ với tiểu hồ ly có biến gì sao? Vừa nhìn là thấy ánh mắt tiểu hồ ly toàn tình ý triền miên. Anh! Đây! Đều! Nhìn! Thấy! Hết!
Lý Mộc Tử vừa thấy vẻ tạc mao của Sử Tư thì tâm tình lập tức tốt lên, vốn dĩ đang muốn chết cũng thấy khá hơn nhiều, cô biết Sử Tư hiểu lầm rồi. Nhưng hiểu lầm thì kệ hiểu lầm, bất kể làm gì đi nữa, cô cũng chỉ mong lửa cháy đổ thêm dầu thôi!
Lý Mộc Tử bụng toàn ý xấu, nói điệu chảy nước:
– Lý Hoài, em muốn ăn tôm hùm đất ~ Của tiệm Kỳ Nguyên Lộ ấy nhé ~
Lý Hoài tươi cười dịu dàng, cầm ví tiền ra cửa.
Lý Mộc Tử vui vẻ hát to:
– Hồ nước đã đầy thì mưa cũng ngừng ~ Bên bờ ruộng nơi nơi là cá chạch ~ Ngày nào em cũng chờ anh ~ Chờ anh bắt cá chạch ~ Anh trai ơi có được không ~ Mình cùng đi bắt cá chạch nhé ~
Sử Tư u oán liếc cô một cái, về nhà học hỏi Mục Nhị mấy chiêu thôi.
Sau bữa tối, Mục Nhị vừa xem phim Hàn vừa hạnh phúc nói chuyện điện thoại với chồng.
Sử Tư rửa bát xong, ném tạp dề “bộp” một phát rồi ngồi xổm trước mặt Mục Nhị.
– Mẹ ơi ~
Trái tim nhỏ bé của Mục Nhị run lên, thầm nghĩ:
“Hu hu hu, mình sẽ không bao giờ để nó rửa bát nữa! Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo mà, đạo lý dễ hiểu thế mà sao mình còn chưa thông? Hu hu hu, giờ mình hối hận rồi, mình rửa bát lại một lần nữa có được không?”
Sử Tư cụp đôi hàng mi dài xuống, vẻ mặt cô đơn:
– Mẹ ơi, con vẫn không đối phó được với mẹ nhỏ, nhiều tình địch lắm! Con muốn học hỏi kinh nghiệm của bạn mẹ nhỏ, nhưng kết quả còn bị ăn chửi nữa!
Thiệu Gia Hằng đang lên màu cho tranh bỗng hắt xì một cái.
Bây giờ thần sắc Mục Nhị mới dần hồi phục. À, hóa ra là chuyện theo đuổi phải không? ~
Mục Nhị đa mưu túc trí, nói:
– Con à, con có nghe qua một câu là “Lên xe trước rồi mua vé bổ sung” chưa?
Sử Tư hoảng sợ:
– Nhất định là không được! Mẹ nhỏ giết con mất!
Mục Nhị thâm trầm:
– Cái này tùy bản lĩnh của con, nếu hôm sau cậu ấy con chẳng rời được giường thì sức đâu mà lấy cái mạng nhỏ của con?
Ngoài miệng thì nói không nên nhưng trong lòng Sử Tư cũng có chút rung động.
“Nhỡ đâu mẹ nhỏ có ý với mình nhưng ngượng không biểu đạt ra thì sao?”
“Nghe nói đến hôm sau, tiểu thụ đều không động đậy nổi một ngón tay mà?”
“Nếu mình xem GV để luyện kĩ thuật, biết đâu đấy mẹ nhỏ sẽ đồng ý yêu mình?”
“Vậy thì phương án của mẹ kế khả thi đấy.”
“Hay là thử xem sao?”
_______________________
Lý Hoài xách túi tôm hùm đất, ném tới trước mặt Lý Mộc Tử:
– Trò chơi đến đây là kết thúc!
Lý Mộc Tử vui vẻ lột vỏ tôm.
Lý Hoài đẩy cửa phòng ra, thấy không có Sử Tư thì nghi hoặc hỏi Lý Mộc Tử:
– Sử Tư đâu?
Lý Mộc Tử đắc ý:
– Ha ha ha, bị em làm cho tức giận, bỏ đi rồi ~
Lý Hoài trầm giọng:
– Lý Mộc Tử! Em có thể thôi chơi đùa được không?
Lý Mộc Tử hừ lạnh:
– Ôi ~ Đây là bảo vệ người ta sao? Tục ngữ nói không sai, anh trai đã gả rồi quả như là bát nước đã hắt đi, nhỉ, anh nhỉ? Không phải anh thích cậu ta thật đấy chứ?
Lý Hoài muốn thề thốt phủ nhận theo bản năng nhưng lại dừng lại, dùng giọng nói có chút mê mang, nói:
– Có thể lắm…
– Thật ra em thấy hai người không hợp lắm. Anh nếu bỗng có hứng muốn làm gay thì cũng phải tìm ai để có thể bền chắc một chút. Anh nhìn Sử Tư đi, hệt như đứa trẻ con, ấu trĩ hơn cả em, ngoại trừ đẹp thì đâu có chỗ nào xứng với anh?
Lý Hoài ngồi trên ghế, cầm một con tôm đã bóc vỏ cho vào miệng:
– Anh cũng không rõ lắm. Trước đây cứ thấy cậu ta hệt như một cái đuôi nhỏ, anh đi đâu cậu ta theo đó, rất đáng ghét. Sau lại dần quen, bắt đầu nói lời lạnh nhạt, bắt đầu nổi giận với cậu ấy. Thật ra, có đôi khi anh không muốn giận, chỉ là… chỉ là muốn cậu ấy xuống nước, nhìn thấy dáng vẻ lấy lòng của cậu ấy với anh mà thôi.
– Mộc Tử, với anh, cậu ấy có ý nghĩa khác. Cả chục năm em ở Mỹ không về, thế nhưng em vừa về là quan hệ của chúng ta lập tức thân thiết như trước, anh không sợ em rời bỏ anh. Thế nhưng nếu có một ngày Sử Tư rời xa anh, anh không biết trút những hỉ nộ vô thường của mình vào đâu, chẳng biết tức giận mà trở mặt nhanh như trở bàn tay với ai.
Lý Hoài dừng một chút rồi nói tiếp:
– Anh bị cậu ấy làm hư. Em đừng nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ, vô tâm vô phế hàng ngày của cậu ấy. Mỗi lần anh nói lời tổn thương tới cậu ấy, cậu ấy đều cố gắng vui cười, dỗ dành anh. Nhưng trong lòng cậu ấy khó chịu biết bao nhiêu, anh đều biết cả.
– Muốn trách, chỉ có thể trách thời gian là một thứ đáng sợ. Từ lâu, cậu ấy luôn dùng vẻ mặt bi thương mà nói suy nghĩ thực trong lòng với anh, tuy anh biết cậu ấy muốn được nghe vài câu dịu dàng từ anh, thế nhưng anh chưa bao giờ vạch trần chút thủ đoạn ấy. Coi như là con chó trung thành thì cũng cần cổ vũ, cũng cần chút thịt thừa dính trên xương mà.
Lý Mộc Tử nhìn Lý Hoài:
– Anh, thế anh có nghĩ tới sau này chưa? Như ba mẹ, như người nhà của Sử Tư?
Lý Hoài nhấc tay lên xoa trán:
– Làm sao lại không nghĩ qua, mặc kệ ra sao, chỉ cần cậu ấy bên anh là đủ rồi.
Lý Mộc Tử tiếp tục:
– Vậy hai người ở chung thế nào? Em không nói anh hôn tôi, tôi hôn anh bình thường đâu, là cái loại thiên lôi câu động địa hỏa ấy.
Khuôn mặt già nua của Lý Hoài đỏ lên:
– Lẽ nào ông đây phải nói trước, anh với trung khuyển sẽ *** nhìn nhau, sau đó ầm ĩ một trận? Ông đây nghĩ thôi đã thấy mất mặt rồi.
Lý Mộc Tử cũng đoán được ông anh mình không thể làm loại chuyện đó:
– Anh cứ thử xem mình có thể ở cùng nam không. Nếu một nụ hôn với Sử Tư mà anh còn không chịu được thì cuộc sống sau này sao sống được, anh cho là chơi trò gia đình sao, chỉ cầm tay, hôn một cái là được?
Lý Hoài tức giận, giận tới mức ngạo kiều luôn, quay về phòng đóng rầm cửa lại.
– Mẹ, không lẽ muốn ông đây dâng nụ hôn đầu cho đứa ngốc kia? Buồn cười! Tuyệt đối không có khả năng!
Lý Hoài vừa nói vừa lấy di động ra, tìm số của Sử Tư trong danh bạ.
Lúc chờ nối máy, Lý Hoài suy nghĩ xem nên nói thế nào:
“Đồ ngốc, lăn xuống đây cho tôi!” Như vậy có phá hỏng không khí quá không nhỉ? Nhỡ đâu Sử Tư không xuống thì sao?
“Tư Tư, mau tới hôn tôi ~” Lý Hoài run rẩy, nổi hết cả da gà.
“Này, cậu muốn hôn tôi không?” Như vậy có tổn hại hình tượng nữ vương lắm không?
Không chờ cậu nghĩ xong, điện thoại đã kết nối.
Sử Tư không hề che giấu ngạc nhiên:
– Mẹ nhỏ!?
Lý Hoài:
– …
– Mẹ nhỏ? Sao vậy? Có chuyện gì thế?
Lý Hoài giả vờ thâm trầm:
– Tối nay cậu có việc gì thế?
Sử Tư sửng sốt:
– Không có mà? Mẹ nhỏ, có việc à?
Lý Hoài nuốt nước bọt, nói:
– Vậy cậu qua nhà tôi, tôi chờ cậu trong phòng, cúp máy đây!
Lại nghĩ tới lời Mục Nhị nói lúc chiều, kế hoạch có thể thực hiện rồi! Sử Tư chạy rầm rầm xuống tầng dưới, gặp Mục Nhị đang đắp mặt nạ, tập yoga, hệt như một con quỷ.
Sử Tư phất tay:
– Mẹ! Hôm nay con sang chỗ mẹ nhỏ, không về đâu!
Mục Nhị không ngẩng đầu lên, lẩm bẩm:
– Nhớ bao với bôi trơn ~
Sử Tư đứng trước cửa siêu thị của khu tập thể, bồi hồi:
“Có nên mua hay không đây? Trong sách nói không có bôi trơn sẽ rất đau, nhưng trong sách cũng nói dùng bôi trơn với bao thì không được chân thật lắm.
Cuối cùng cậu chàng quyết định đi vào siêu thị.
Trên đường tới nhà Lý Hoài, trong đầu Sử Tư chỉ toàn là hình ảnh Lý Hoài trần truồng đứng nhìn mình.