Bọn họ gặp mặt ở một nhà hàng nằm gần thẩm mỹ viện – nơi mà Trịnh Vãn làm việc.
Đó không phải là một nơi quá cao cấp, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy ấm áp vô cùng.
Đây là một nhà hàng được định hướng theo kiểu nhà hàng gia đình, hương vị khá phù hợp với các bạn nhỏ. Trong khi tài xế đến đón Trịnh Tư Vận thì Nghiêm Quân Thành và Trịnh Vãn đã đến phòng bao.
Hiển nhiên là nhiệm vụ gọi đồ ăn đã rơi vào tay Trịnh Vãn.
Cô đang cầm một cây bút chì, hơi cau mày lại, nhìn chằm chằm vào tờ thực đơn.
Nghiêm Quân Thành ngồi ở ghế bên cạnh cô, dường như mỗi khi anh được ở bên cô, thời gian sẽ trôi qua vô cùng chậm rãi.
“Một, hai, ba, bốn…”
Trịnh Vãn nhẩm đếm rồi nói: “Năm món mặn và một canh, đủ rồi nhỉ?”
“Anh xem thử xem anh có gì muốn ăn không?” Cô đẩy tờ thực đơn mỏng tang vào tay anh.
Nghiêm Quân Thành chỉ liếc qua rồi đáp: “Đủ rồi.”
Trịnh Vãn kéo dài giọng ra mà nói: “Hình như anh không kén ăn cho lắm nhỉ, cái gì cũng được hết. Vậy anh có muốn uống rượu không?”
“Không.”
Nghiêm Quân Thành không phải là một người nghiện rượu, nhưng, dù anh thấy mệt mỏi với việc xã giao đến mức nào, thì vẫn có một số dịp buộc anh phải tham dự, mà đã đến rồi thì phải uống rượu.
Thường thì anh sẽ cố gắng không đụng đến rượu bia.
Anh đã gần bốn mươi tuổi, đã có cho mình không biết bao nhiêu là kinh nghiệm sau từng ấy năm, anh không phải là một đứa trẻ chỉ mới động đến một chút rượu là mất kiểm soát.
“Lát nữa anh còn phải lái xe.” Anh nói ngắn gọn như thế.
Trịnh Vãn nghe thế thì lại thấy ngạc nhiên: “Anh lái xe à?”
“Chút anh đưa hai mẹ con em về.” Anh nói.
“Vâng.” Cô không có ý phản đối: “Vậy uống nước trái cây anh nhé.”
Trong một giây ngắn ngủi, đầu bút chợt dừng lại ở ô hình vuông sau chữ “nước đào”.
Cô hơi khựng lại.
Nghiêm Quân Thành bị dị ứng với đào. Còn nhớ hôm đó, khi mới kết thúc kỳ thi đại học, có mấy đứa bạn trong lớp tụ tập lại để đi ăn tối, khi ấy đang trong mùa đào nên có người mua nước đào để uống, mà anh lại không để ý nên lỡ uống vài hớp, cuối cùng là phát ban nổi đầy người.
Bởi vậy nên họ không thể tham gia vào các hoạt động tiếp theo.
Anh không chịu đến bệnh viện nên phải đến nhà thuốc mua thuốc bôi dị ứng.
Đang là tháng sáu, Đông Thành đã bước vào giữa hè từ lâu lắm rồi, đi trên đường một hồi thì sẽ đổ mồ hôi, người cứ nhớp nha nhớp nháp.
Họ đã đến khách sạn.
Sau khi vào phòng, cô thấy không tự nhiên cho lắm, còn anh thì trông như vừa trở về nhà của mình, anh cởi chiếc áo ngắn tay ra, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, thân trên gầy guộc của anh dần hiện ra ngay trước mắt cô, rồi anh lại nằm lên trên giường, thản nhiên nhờ cô bôi thuốc cho anh.
Bây giờ nghĩ lại.
Chắc lúc đó là do anh cố ý. Cứ cho là lúc đầu anh không biết đó là nước ép đào đi, thì ngay lúc anh nếm thử nó, anh phải nhận ra mới đúng chứ nhỉ? Ấy thế mà anh vẫn uống hết nửa ly, sắc mặt còn không thay đổi gì nữa chứ.
Cô cứ ngỡ là trong hai mươi năm qua, anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô.
Nhưng sự thật lại không phải là như thế.
Có một vài phản ứng như đã được khắc sâu vào trong xương cốt.
Thi thoảng nhìn thấy một thứ gì đó liên quan đến nó, nỗi đau đớn như bị ai đó đục khoét vẫn còn đọng lại trong hồi ức.
Trước kia cô vẫn luôn cho rằng anh có khả năng tự chủ rất tốt, và có lẽ đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mất tự chủ.
Cô di chuyển ngòi bút xuống dưới.
Đánh dấu vào ô ghi chữ “nước táo” ở ngay bên dưới.
Sau khi gọi món xong, trong phòng bao chỉ còn lại hai người họ.
Rồi đến khi có tiếng gõ cửa, trông Trịnh Vãn như vừa bị người ta bắt quả tang vậy, cô chột dạ hất tay anh ra khỏi eo mình rồi quay sang nhìn anh, “ném” cho anh một mắt ám chỉ ý cảnh cáo. Nhưng, với một người như cô – một người có tính tình như cô, dù cho cô có cảnh cáo thì trông không hề giống như đang răn đe.
Trịnh Vãn đứng dậy để đón con mình vào.
Cánh cửa phòng được mở ra, bước chân của Trịnh Tư Vận nhẹ nhàng, linh hồn của cô đã du hành vào không gian tự bao giờ, Trịnh Vãn bước tới và nắm lấy tay cô. [*]
[*] Mình thấy từ phân đoạn này miêu tả khá nhiều về nội tâm của Trịnh Tư Vận, nên trong chương này, từ đoạn này trở đi, ngoại trừ một số đoạn nhất định ra thì “cô” là để chỉ Tư Vận nhé.
Đến khi cảm nhận được hơi ấm, Trịnh Tư Vận mới hoàn hồn lại, cô nhìn sang người đàn ông không hay cười đang ngồi trong phòng.
Ngay khoảnh khắc ấy, chỉ liếc mắt một cái thôi mà cô đã sững sờ, đầu óc cô trống rỗng, không thể tìm được chỗ đáp xuống đất, chỉ có thể để cho mẹ dắt mình vào chỗ ngồi, như thể mình chỉ là một con rối, còn mọi sự chuyển động của cơ thể đã bị kiểm soát bởi một ai đó.
“Tư Vận à.” Trịnh Vãn nhẹ nhàng giới thiệu với cô rằng: “Đây là chú của bạn Nghiêm Dục học cùng lớp con.”
Trịnh Tư Vận như đã hình thành nên một phản xạ có điều kiện.
Cô đột ngột đứng dậy, còn ước gì mình có thể cúi đầu chào một cách cung kính nhất: “Cháu chào chú ạ.”
Đó không phải là lỗi của cô.
Vì từ khi cô học năm nhất đại học, giáo sư đã thường hay lấy hai ông chủ của tập đoàn Thành Nguyên ra làm ví dụ để phân tích cùng họ. Vị chủ tịch Nghiêm này rất ít khi lộ diện, cũng không có nhiều ảnh chụp của chú ấy, đến cả trên Internet cũng thế.
Tuy là cũng có một vài bức ảnh, nhưng đó là ảnh ở độ tuổi từ ba mươi đến bốn mươi.
Sau bốn mươi, chú ấy sống ẩn dật, không còn bức ảnh nào xuất hiện nữa.
Cô vẫn nhớ như in, rằng, khi bức ảnh của chủ tịch Nghiên xuất hiện trên màn hình trình chiếu trong lớp học, mọi người xung quanh hoặc là thấy vô cùng ngạc nhiên, hoặc là bị sốc ngay tức thì.
Sao có thể không ngạc nhiên cho được đây? Không một ai có thể tin được rằng, một huyền thoại trong giới kinh doanh lại có dáng dấp uy nghiêm, nghiêm nghị và đẹp trai đến vậy, giống như là một quý tộc đoan chính khiến người ta khó mà quên được trong những bức ảnh đen trắng.
Sau này, khi cô tham dự một bữa tiệc với Quý Phương Lễ, cô tình cờ nghe thấy một vài người trò chuyện và họ có đề cập đến chủ tịch Nghiêm.
Lúc đó chú đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn chưa cưới vợ, cũng không có con cái.
“Đúng là chủ tịch Tiểu Nghiêm có năng lực thật đấy, nhưng anh ấy lại không thừa hưởng được sự mạnh mẽ và kiên quyết từ chú mình.”
“Thừa kế á? Cháu trai có phải là ruột rà thân thích gì đâu.”
“Tại sao chủ tịch Nghiêm không kết hôn vậy, đến cả con cái cũng không có luôn ư?”
“Tôi chỉ vô tình nghe ông già nhà tôi nhắc đến trong lúc ông ấy uống rượu thôi. Nghe nói người yêu cũ của ông ấy chết rất sớm, chắc ông ấy đã chết tâm theo luôn.”
Nhìn thấy con gái mình ngẩn người ra, lại cúi đầu lâu như thế, Trịnh Vãn khá là sửng sốt.
Nghiêm Quân Thành đã quen thấy người khác đối xử với anh tôn kính như thế.
Anh gật đầu, nói với giọng điệu bình thản: “Tư Vận, chào cháu.”
Trịnh Tư Vận lại bị Trịnh Vãn kéo vào chỗ ngồi.
Nhìn thấy con gái mình như thế, Trịnh Vãn đưa tay muốn chạm vào tay cô nhưng lại thấy hơi lo lắng, bèn áp tay lên trán cô.
“… Mẹ, con không sao đâu.” Trịnh Tư Vận “choàng tỉnh” sau mớ hỗn độn và cúi đầu đầy xấu hổ. Trông cô rất khác so với lúc mới tan học, khi đó cô mang theo khí phách hừng hực, giống y như là một chú gà con muốn tranh giành mẹ mình vậy, không sợ hãi trước bất cứ điều gì. Nhưng, kể từ khi nhìn thấy tài xế ở cổng trường, rồi đến lúc thấy Nghiêm Quân Thành – người trước kia cô chỉ có thể thấy trên các trang báo, mà bây giờ lại đang đứng “sừng sững” trong phòng, cô như đã chết lặng.
Dù có nghĩ đến nát óc, thì cô cũng sẽ không bao giờ dám gán ghép mẹ mình với một huyền thoại trong giới kinh doanh như thế này.
“Vậy tại sao mặt của con lại nhợt nhạt thế?” Trịnh Vãn nhìn cô với vẻ mặt vô cùng lo lắng, nếu không có Nghiêm Quân Thành ở đó, e là cô sẽ bị mẹ mình kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới mất thôi.
“… Chắc là do con say xe đó ạ.”
Trịnh Tư Vận đưa ra một cái cớ, nghe cái cớ này khiên cưỡng vô cùng.
“Đã đỡ hơn chưa? Hay là mẹ đi mua thuốc cho con nhé?”
Nói rồi, Trịnh Vãn lo lắng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Nghiêm Quân Thành đưa tay ra đỡ lấy Trịnh Vãn rồi anh cũng đứng dậy, trong phòng bao vốn đã không rộng rãi gì mà bây giờ lại đầy ắp khí thế mạnh mẽ của anh, giọng nói anh trầm thấp nhưng lại chứa chan ý muốn an ủi: “Em ngồi đi, anh đi mua cho.”
Khi anh nói câu này, ánh mắt anh hướng về phía khuôn mặt của Trịnh Tư Vận, anh nhìn trong vài giây, hình như là anh đang muốn ghi nhớ sắc mặt của Trịnh Tư Vận hiện giờ để có thể mô tả tình hình cho dược sĩ ở nhà thuốc biết.
Cơ thể của Trịnh Tư Vận bỗng trở nên căng thẳng.
Cô lại đứng dậy, vội giải thích: “Không, không đâu ạ, mẹ xem, bây giờ con rất khỏe mà.”
Cô tự thấy nghi ngờ “sự tàn bạo” của chính mình.
Nếu không thì làm sao mà giải thích được đây, cô đã hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn phải đi lòng vòng lòng vòng trước mặt mẹ để chứng minh mình không sao hết, hoàn toàn không cần chủ tịch Nghiêm ra ngoài mua thuốc cho cô đâu.
Một bữa ăn trôi qua.
Nghiêm Quân Thành không nói gì nhiều. Vốn dĩ bình thường anh đã không nói nhiều, anh cũng không giỏi giao tiếp với một đứa trẻ lớn chừng này.
Đến cả cháu trai của anh, Nghiêm Dục, thằng bé không sợ hãi bất cứ điều gì hết mà khi nó nhìn thấy anh, chân tay nó cũng mềm nhũn hết ra.
Chính Trịnh Vãn là người làm bầu không khí trở nên sôi động hơn.
Cô biết Nghiêm Quân Thành hiếm khi nói chuyện với người khác, cô đã quen với điều đó rồi, nhưng chuyện gì đã xảy ra với Tư Vận thế nhỉ? Bình thường con bé khéo ăn khéo nói lắm, vậy mà hôm nay lại im lặng đến không ngờ.
Sau khi bữa ăn kết thúc, lúc Trịnh Vãn đi vào nhà vệ sinh thì trong phòng chỉ còn lại mỗi Trịnh Tư Vận và Nghiêm Quân Thành.
Trịnh Tư Vận vô thức ngồi thẳng người dậy.
Cô nghĩ, cô thấy mình đã hiểu tại sao chủ tịch Nghiêm lại có biệt danh là Diêm vương rồi.
Sau gần một phút im lặng đầy chết chóc, Nghiêm Quân Thành chậm rãi hỏi cô rằng: “Ăn no chưa?”
Đây là câu thứ hai mà anh nói với Trịnh Tư Vận trong ngày hôm nay.
“Cháu no rồi ạ.”
Chủ đề này lại “đi vào ngõ cụt” thêm một lần nữa.
Lúc Trịnh Vãn quay trở lại thì cũng đến lúc họ chuẩn bị rời đi, Trịnh Tư Vận lấy hết can đảm để nhìn về phía bên này, nhưng rồi cô lại thấy sững sờ.
Nghiêm Quân Thành cầm cái áo khoác mà Trịnh Vãn treo bên cạnh lên và mặc nó vào cho cô, hành động này nhuần nhuyễn vô cùng, như thể là anh đã thực hiện nó vô số lần. Người đàn ông chỉ im lặng, ánh mắt thì chăm chú, anh giúp cô tháo từng sợi tóc bị quấn vào dây chuyền.
Ánh mắt chẳng chớp lấy một cái, nâng niu và trân quý vô cùng.
Trịnh Tư Vận thầm nghĩ, hẳn là trước đây mình đã từng thấy một ánh nhìn như thế.
Đó là cách mà ba nhìn mẹ.
Thực sự là không cần phải kiểm tra thêm gì nữa, cô hiểu rõ hơn bất cứ ai hết mà, phải không? Người đàn ông này yêu mẹ cô, yêu đến sâu sắc vô cùng.
…
Nghiêm Quân Thành lái xe.
Trịnh Vãn ngồi ở ghế sau cùng với con gái sẽ không hay cho lắm.
Dù không kẹt xe thì từ đây lái xe về nhà cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Ngay khi Trịnh Tư Vận lên xe, cô đã dựa vào cửa sổ và giả vờ ngủ.
Trịnh Vãn lo lắng, thỉnh thoảng quay xuống nhìn, sau đó nhỏ giọng nói với Nghiêm Quân Thành rằng: “Anh đậu xe ở đằng trước nhé, em đắp áo cho con bé đã. Ngủ như thế này rất dễ bị cảm lạnh.”
Nghiêm Quân Thành không nói gì, chiếc xe dần giảm tốc độ và đậu ở chỗ đậu xe bên đường.
Trịnh Tư Vận nghe thấy tiếng sột soạt.
Ngay sau đó, chiếc áo khoác vẫn còn vương hơi thở của mẹ được khoác lên người cô.
Cô không lạnh một chút nào cả, thật đấy.
Nhưng đã nhắm mắt lại rồi… cô không dám mở mắt ra nữa, cho dù ánh sáng trong xe hơi hơi mờ, nhưng cô vẫn lo, lỡ đâu mình chỉ mới he hé mắt thôi mà Nghiêm Quân Thành đã phát hiện ra thì sao. Ở trước mặt mẹ, tất nhiên là cái kỹ năng diễn xuất vụng về này sẽ không là vấn đề, nhưng khi đối mặt với một Nghiêm Quân Thành xa lạ như thế, cô chỉ sợ mình nhắm mắt không đủ chặt, hô hấp chưa đủ nhẹ.
Giờ đây, thính giác của cô trở nên nhạy bén vô cùng.
Giọng mẹ rất nhỏ: “Thôi anh.”
“Đừng để bị cảm lạnh.” Giọng điệu của người đàn ông nghe đáng tin cậy vô cùng.
Có một âm thanh khác.
Mẹ cô bất lực nói rằng: “Anh đưa áo cho em mặc rồi, lỡ đâu anh bị cảm lạnh thì phải làm sao đây?”
“Anh chỉ đưa cho em một chiếc áo, không sao đâu.”
“Cẩn thận vẫn hơn mà, em thấy gần đây có nhiều người bị ốm lắm. Tiểu Tôn là cô lễ tân mà em đã nói với anh đó, cô ấy cũng bị ốm luôn.”
“Không lây cho em chứ?”
“… Cô ấy đã xin nghỉ rồi mà.”
“Vậy thì tốt.”
Trịnh Vãn quay lại nhìn, thấy con gái đang ngủ say, cô lại hạ giọng xuống mà nói tiếp: “Thật ra Tư Vận khá hướng ngoại và hoạt ngôn, không biết hôm nay có chuyện gì nữa, hình như con bé hơi sợ anh.”
Nghiêm Quân Thành không thể trả lời câu hỏi này.
Anh cũng cảm thấy đứa trẻ này đang sợ anh, nhưng anh không thể làm gì khác.
“Thôi, để em về nói chuyện với con.”
Trịnh Vãn lo là con gái mình chưa chuẩn bị tâm lý.
Có một số việc sẽ là như thế đấy, Tư Vận nói mình có thể chấp nhận được là vì con bé chưa gặp Nghiêm Quân Thành.
Nhưng khi con bé chính thức gặp mặt Nghiêm Quân Thành, vấn đề này đã trở nên rõ ràng hơn hẳn, có thể con bé chưa thể thích ứng với việc mẹ mình có một người đàn ông khác ngoài ba mình.
Cô lo lắng.
Nghiêm Quân Thành đưa tay ra rồi nắm chặt lấy tay cô.
Anh không nói gì, nhưng Trịnh Vãn vẫn hiểu ý anh.
Cô lay tay anh, dùng đầu ngón tay xoa xoa mu bàn tay anh và mỉm cười nói rằng: “Anh đừng lo lắng.”
Khoé mắt Trịnh Tư Vận hơi nóng lên.
Thật lòng mà nói, cô thấy không thoải mái.
Là con gái của mẹ, tất nhiên là cô luôn hy vọng rằng ba mẹ cô có thể ở bên nhau mãi. Nhưng ba của cô đã mất, cô nào có thể lấy danh nghĩa huyết thống để giữ chân mẹ lại?
Giống như kiếp trước vậy, cô từng thuyết phục bạn bè không nên vì con cái rồi cưỡng ép mình duy trì một cuộc hôn nhân mà họ không thể chịu đựng được nữa.
Thứ quan trọng hơn cả cuộc sống của con cái chính là bản thân mình.
Cô cố nén nước mắt.
Cô chỉ muốn mẹ được hạnh phúc.
Đây là ý nghĩa mà cô trùng sinh.
Thấy con gái thực sự buồn ngủ, sau khi về nhà, Trịnh Vãn không còn muốn mở một cuộc trò chuyện sâu sắc trong tối nay nữa.
Sau khi pha cho con gái một cốc sữa nóng, nhìn thấy con nhắm mắt, Trịnh Vãn cúi xuống khẽ hôn lên trán con.
Con yêu, ngủ ngon nhé. Trịnh Vãn ra khỏi phòng, sau khi cửa bị đóng lại, Trịnh Tư Vận mở mắt ra, nước mắt lăn dài, cô sợ mình sẽ khóc thành tiếng nên vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, cơ thể khẽ run lên.
Cô có thể cảm nhận được ý nghĩ của mẹ cô.
Dẫu rằng mẹ đã có người yêu, thì mẹ vẫn sẽ luôn yêu cô, cô sẽ luôn là cục cưng của mẹ.
Bây giờ, có gì mà cô không hiểu nữa đâu?
Chiếc ô đó là do Nghiêm Quân Thành đưa cho cô.
Lấy danh nghĩa là bảo vệ.
Cả “người đó“ mà sếp đã từng nhắc đến trong tin nhắn nữa, chắc chắn đó là chú ấy.
Tại sao chú ấy phải bảo vệ cô?
Chỉ vì cô là đứa con duy nhất của người mà chú ấy yêu.
Mẹ là gì?
Mẹ là người… dù đã ra đi rồi, mà vẫn luôn bảo vệ cô.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Tiếp tục với một trăm phong bì màu đỏ, đến đây và hôn một cái nào ~