Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Chương 59

Trịnh Vãn thu tầm mắt lại, cô quay người chuẩn bị đi ra ngoài.

Lạc Hằng bước nhanh đuổi theo, anh ta nói năng lộn xộn nhưng vẫn nhớ rõ mục đích của mình: “Tiểu Vãn, anh không có ý đó, nếu anh ta là một người tốt, không, cho dù anh ta không tốt như vậy nhưng chỉ cần anh ta thật lòng với em thì anh sẽ chúc phúc cho em. Nhưng bây giờ em nhìn những tài liệu này đi… Đúng, anh biết điều tra một người khi chưa được sự cho phép là hành vi sai trái. Nhưng nếu anh không làm như vậy, em sẽ không thể biết anh ta là một kẻ đáng sợ như thế nào.”

“Tiểu Vãn.” Anh ta cắn răng, tốc độ nói cực nhanh: “Anh ta là bạn trai của em không sai nhưng hai người chia tay khi còn là sinh viên, những năm gần đây anh ta đã thay đổi rồi. Em ngẫm lại xem, trong những năm em kết hôn với Trần Mục, anh ta vẫn luôn không từ bỏ, lại còn theo dõi em, loại tình cảm này đã thay đổi từ lâu rồi! Em cảm thấy hiện tại anh ta yêu em hay là không cam lòng? Không có người bình thường nào có thể làm ra được chuyện như vậy cả!”

Trịnh Vãn dừng bước, cô quay đầu lại nói với một thái độ bình tĩnh: “Lạc Hằng, đủ rồi đấy. Xin anh đừng như vậy nữa, nể tình tình bạn trong quá khứ, tôi sẽ không báo cảnh sát nhưng xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Lạc Hằng sắp điên rồi, anh ta cất cao giọng nói: “Em không cảm thấy loại người này rất bi3n thái và đáng sợ sao?”

Anh ta không thể chấp nhận được cô ở bên người khác mà không phải anh ta.

Cho dù thân phận của đối phương là gì, nghèo khó hay giàu có, chỉ cần Tiểu Vãn sẵn sàng thì anh ta đều sẽ chúc phúc cho cô.

Nhưng Nghiêm Quân Thành không phải là một người tốt.

“Cho tới bây giờ, tôi chưa từng cảm thấy như vậy, anh ấy là chồng tương lai của tôi.” Hình như Trịnh Vãn đã mệt mỏi với việc tranh cãi này: “Lạc Hằng, chúng ta không thân không quen, mọi thứ đến đây là dừng lại được rồi. Tôi ghét những người không liên quan nhúng tay vào cuộc sống của tôi.”

Lạc Hằng như còn chưa hết hy vọng.

Giờ phút này, anh ta hận cái miệng vụng về của mình, anh ta biết rõ cô đang đứng trên vách núi nhưng lại không thể kéo cô trở về, cảm giác lúc này vô cùng tệ hại!

Cuối cùng Trịnh Vãn không thể nhịn được nữa, cô bỗng quay đầu lại gằn từng chữ: “Anh đủ rồi đó, anh cho rằng không có sự đồng ý của anh ấy, không có sự cho phép của anh ấy mà anh vẫn có thể điều tra được những thứ này à? Anh có thể đến trước mặt tôi nói những lời thô lỗ này à?”

Những người này có biết Nghiêm Quân Thành không?

Họ có hiểu anh không?

Nếu anh không đồng ý, nếu anh không cho phép, đến một chữ Lạc Hằng cũng không thể tra được.

Bây giờ anh ta còn muốn nghi ngờ anh không yêu cô nữa chứ?


Trên thế giới này ai cũng có thể nghi ngờ nhưng cô không thể.

Cô không thể trơ mắt nhìn anh hèn mọn như vậy, không thể để anh bỏ xuống sự kiêu ngạo và lòng tự trọng của mình mà còn phải phụ hoạ với người khác rằng anh không yêu cô.

Cô vĩnh viễn không thể quên anh đã từng là người kiêu ngạo đến cỡ nào, sao cô có thể để anh thua được.

Cổ họng Trịnh Vãn khô khốc, thấy Lạc Hằng đang ngẩn người, cô lạnh lùng nói: “Anh đừng tìm tôi và cũng không cần quản chuyện của tôi. Anh không phải tôi, anh cũng không phải anh ấy, anh nên rời đi trước khi tôi nói lời khó nghe hơn.”

Cô càng chạy càng nhanh.

Lạc Hằng ở đằng sau giật mình đứng tại chỗ, hai chân như bị rót chì, anh ta không dám đuổi theo.

Anh ta chỉ có thể nhìn cô không chút lưu luyến rời khỏi thế giới của anh ta rồi lại cúi đầu nhìn phần tài liệu trong tay, anh ta chỉ cảm thấy mình buồn cười. Là anh ta chìm vào rồi không thoát ra được, vậy mà lại không nhìn ra tình cảm trong mắt cô… Hình như cô không biết cô là một người rất khó bị lay động, thì ra, chỉ có dạng tình cảm cao nhất mới có thể lay động được cô sao?

Những người khác thì sợ tránh không kịp.

Cô lại rung động.

Lạc Hằng ngồi xổm xuống, anh ta chỉ cảm thấy bất lực.

Trịnh Vãn bước nhanh ra khỏi tiểu khu, cô đã quên mục đích ra ngoài của mình. Mùa đông ở Nam Thành rất ấm áp, chỉ cần mặc một bộ quần áo mỏng đi trên đường cũng có thể hơi đổ mồ hôi. Cô đi không có mục đích, cô đã ở thành phố này gần hai mươi năm nên vô cùng quen thuộc với nơi này. Khu vực này có một cửa hàng đồ ngọt cô rất thích, mỗi tuần cô đều mua bột hạnh nhân về nhà uống.

Trường đại học của cô ở một khu vực khác, gần đó có một vườn cây. Buổi chiều, khi không có lớp học, cô sẽ đi dạo với bạn cùng phòng một chút. Nhưng mùa hè ở đó có hơi nhiều muỗi, cho dù dã xịt nước chống muỗi nhưng khi trở về, trên tay vẫn có mấy nốt muỗi đốt.

Cô thích tiệm tóc gần đó, mặc dù có một lần tiệm đó không làm được mái tóc xoăn như ý muốn của cô, trong cơn tức giận cô đã cắt tóc ngắn nhưng bà chủ của tiệm này rất hiền lành. Con trai của bà tử tên là Gia Đa Bảo, Gia Đa Bảo sẽ lén đưa thạch và bánh kẹo cho Tư Vận nhưng Tư Vận không thích cậu bé lắm.

Cô thích đi tản bộ sau bữa tối, con đường kia đến chiều tối luôn rất náo nhiệt, có người lái xe bán tải, phía sau chất một đống cốc giá rất rẻ, chỉ năm đồng một cái. Cô cũng không biết vì sao mình lại có đam mê mua cốc nữa… Trong nhà đã bày một đống lớn còn chưa đủ, mỗi lần gặp là kiểu gì cô cũng không nhịn được mà mua tiếp. Có người đẩy xe nhỏ bán thanh long, xoài, dứa... Lúc đi qua, cả người như đang ở trong vườn trái cây vậy.

Đột nhiên Trịnh Vãn dừng bước, cô ngửa đầu lên nhìn cây cổ thụ bên đường, hốc mắt chua xót.

Còn anh thì sao? Anh có từng uống bột hạnh nhân của nhà đó không? Anh có thích nó không?


Anh có đi qua vườn trái cây không? Có lẽ anh tốt hơn cô rất nhiều bởi cô luôn được muỗi thích hơn anh.

Gia Đa Bảo có thấy anh không? Gia Đa Bảo nghịch ngợm nhưng lại nhát gian, khi cậu bé gặp một chú cao lớn xa lạ thì chắc chắn lẽ tém lại, sẽ lén nhìn anh một cái rồi vội né tránh.

Ài. Anh không thích mua cốc, cũng không thích ăn trái cây, không biết lúc anh đi qua con đường đó thì lông mày sẽ nhăn đến mức nào nữa.

Những năm qua, anh sống tốt chứ?

Trong lòng Trịnh Vãn đột nhiên cảm thấy khổ sở, cô nhìn tất cả mọi thứ xung quanh rồi cẩn thận giẫm lên nền gạch trên mặt đất.

Rốt cuộc là do anh giấu quá tốt hay là cô chưa bao giờ quay đầu lại, vì vậy cô chưa bao giờ phát hiện anh đã ở phía sau cô rất lâu rồi.



Kỳ nghỉ đông của Trịnh Tư Vận cũng coi như có chút thú vị.

Mỗi buổi sáng sau khi thức dậy, cô bé sẽ đi chợ cùng với ông bà ngoại, thỉnh thoảng còn đi dạo chợ hoa, ngoài ra, nguồn vui vẻ lớn nhất mỗi ngày của cô bé chính là nhóm Wechat. Thành viên trong nhóm Wechat không nhiều, chỉ có cô bé, Nghiêm Dục, Đặng Mạc Ninh và một nữ sinh nữa, bốn người họ không biết mệt lướt tin tức trong nhóm, chỉ đơn giản là một chuyện nhỏ cũng có thể thảo luận đến một hai trăm tin nhắn.

Trở về từ bên ngoài, Trịnh Tư Vận nhìn thấy ở lối vào có giày của mẹ mình, đi dạo một vòng, cô bé mới tìm thấy mẹ ở trong bếp.

Trịnh Vãn đang đeo găng tay dùng một lần cắt chanh.

Đến gần hơn một chút, mùi chua của canh quanh quẩn bên mũi. Trịnh Tư Vận nuốt nước miếng, cô bé cứ cảm thấu trong miệng đã có vị chua.

Cô bé dựa vào cửa, thuận miệng hỏi: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Trịnh Vãn ngẩng đầu, cô cười một tiếng: “Mẹ đi chợ thấy chanh khá tươi nên mua một chút về làm chanh mật ong.”

Nguyên liệu trong tay cô được chuẩn bị sẵn sàng, ở bên cạnh còn có hai lọ thuỷ tinh trong suốt đã rửa sạch và hong khô.


“Lúc trước chú của con từng nghiện thuốc lá nặng.” Trịnh Vãn cười: “Mẹ muốn làm cho chú một chút chanh mật ong, chú không thích uống nước không có vị nên chỉ có thể nghĩ cách để chú uống thêm nước, cũng không biết có tác dụng không.”

Trịnh Tư Vận vâng một tiếng, cô bé nhìn nguyên liệu nấu ăn treo ở tay nắm cửa phòng bếp.

Người ở Nam Thành rất thích uống canh, đa dạng chủng loại, chè cũng rất ngon. Trịnh Vãn mua một túi lớn về, cô dùng hơn một nửa túi làm tuyết lê khô.

Trịnh Tư Vận ngẩn người nhìn mẹ mình cắt chanh. Mẹ là một người vô cùng nhẫn nại, hồi nhỏ khi cha đi công tác, khi về cha đã mua cho cô bé một bộ ghép hình, cô bé làm thế nào cũng không thể làm tốt nên đã tức giận muốn ném mảnh ghép đi. Mẹ đã cầm tay và chiến đấu cùng cô bé.

Cô bé cũng không phải là đứa trẻ hiểu chuyện và ngoan ngoãn trong miệng người thân hàng xóm. Bây giờ ngẫm lại, cô bé cũng từng có thời kỳ phản nghịch, cũng từng có lúc ai nhìn thấy cô bé cũng khó chịu. Rõ ràng mẹ đã vất vả sứt đầu mẻ trán nhưng lại chưa bao giờ nổi giận với cô bé mà mẹ luôn nhẹ nhàng dỗ dành cô bé, kiên nhẫn dạy bảo cô bé.

Như bị ma xui quỷ khiến, cô bé nói: “Mẹ ơi, mẹ tốt với chú quá!”

Cô bé đã từng thấy mẽ xoa bóp đầu cho chú, từng thấy mẹ cẩn thận ủi âu phục cho chú, cũng đã từng thấy mẹ lau đồng hồ cho chú.

Trịnh Vãn nghe được lời này, cô cúi đầu, dừng lại vài giây rồi tiếp tục cẩn thận tách hạt chanh ra.

Hạt chanh giống như khúc mắc của con người, nếu không nhặt ra, khi ăn vào miệng sẽ vừa chát vừa đắng.

“Nhưng mà, chú cũng rất tốt với mẹ.” Trịnh Tư Vận nói đến đây, cô bé rất nghiêm túc gật đầu: “Cảm giác hiện tại mẹ muốn sao trên trời, có lẽ chú cũng sẽ nghĩ cách để hái xuống. Mẹ, nghĩ đến không lâu sau đó, mẹ và chú sẽ kết hôn, tâm trạng của con rất phức tạp nhưng con tin mẹ và chú chắc chắn sẽ hạnh phúc.”

“Mẹ muốn sao trên trời để làm gì.” Trịnh Vãn cười cười: “Được rồi, con đi làm việc của con đi.”

Trịnh Tư Vận xoay người.

“Tư Vận.” Trịnh Vãn nhớ tới cái gì đó mà gọi cô bé lại: “Lát nữa mẹ sẽ ra ngoài một chuyến, tối nay không về, con nói một tiếng với ông bà ngoại nhé.”

“Chú đến rồi ạ?” Trịnh Tư Vận tò mò hỏi cô.

Mặc dù là hỏi nhưng giọng điệu của cô bé rất chắc chắn.

Nếu không phải là chú tới, mẹ sẽ không… tối không về ngủ.

Buổi chiều hôm trước mẹ vừa trở về Nam Thành, chú cũng đi theo, sáng hôm qua chú lại trở về Đông Thành, bây giờ mới được một đêm, chú lại tới Nam Thành sao?

Trịnh Tư Vận không khỏi cảm thán: Quả nhiên sức lực của đại gia không phải là thứ người tầm thường tưởng tượng được.


Cũng khó trách Nghiêm Dục gan to bằng trời dám trêu chú là nhà cũ bị cháy.

Vẻ mặt của Trịnh Vãn giãn ra: “Ừm, chú tới rồi.”

Trịnh Tư Vận bật cười một tiếng: “Đây chính là một ngày không gặp như cách ba thu trong truyền thuyết sao?”

Không đợi mẹ cười mắng mình ba hoa, cô bé đã nhanh chóng trốn mất.

Trong phòng bếp, Trịnh Vãn tiếp tục cắt chanh. Hình như cô đã lâm vào suy nghĩ nên không tập trung khiến ngón trỏ bị xước một vết, cũng may không quá sâu, máu đã ngừng chảy ngay nên cô cũng không thèm lấy băng dán cá nhân để dán lại mà vẫn đeo găng tay dùng một lần tiếp tục làm nốt công việc chưa xong. Sau khi làm xong hai bình chanh mật ong, cô tìm một cái túi giấy để đựng rồi mới ra ngoài.

Thời tiết hôm nay rất tốt, làn gió ấm áp thổi nhè nhẹ hoàn toàn khác với mùa đông lạnh thấu xương ở Đông Thành.

Cô bắt xe đến trang viên Dung Khê.

Trang viên Dung Khê được xem là tiểu khu đứng đầu Nam Thành, nơi đây dựa núi cạnh sông, vị trí thuận tiện và có đầy đủ tiện nghi.

Trong đó Lâu Vương có tầm nhìn đẹp nhất, tất cả đều là mô hình chung cư, mỗi căn hồ đều có một thang máy.

Nghiêm Quân Thành sống ở đây, hôm trước anh dẫn cô tới và cũng đã nhập dấu vân tay của cô vào cổng.

Từ trước đến nay anh luôn lên kế hoạch chu toàn, có lẽ căn hộ này cũng đã được đặt mua từ trước rồi, thậm chí ngay cả phòng của Tư Vận cũng được chuẩn bị xong.

Đây là lần thứ hai cô đến đây nên cũng không quá quen đường, suýt chút là đi nhầm đường.

Vào thang máy, ấn tầng trên cùng. Thang máy chậm rãi đi lên, vì quá hiểu rõ anh nên rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu, bây giờ cô vẫn không có kết luận gì.

Khi cô mở cửa, thay giày, đi từ cửa vào phòng khách, quả nhiên cô thấy anh đang im lặng không nói gì mà ngồi trên ghế sô pha.

Cô không ngạc nhiên mà cũng không cảm thấy bất ngờ gì cả mà chỉ bước nhẹ vào phòng bếp.

Khi đi ra, anh vẫn giữ nguyên tư thế ngồi đó, cô dịu dàng đi đến chỗ anh rồi nói: “Em làm cho anh hai bình chanh mật ong nhưng phải để vài ngày nữa mới uống được. Anh xem nên để một bình ở chỗ này hay mang cả hai bình về Đông Thành. Khí hậu ở bên kia khô ráo, anh nên uống nhiều nước vào, nếu không cổ họng sẽ khó chịu đó.”

Anh im lặng không lên tiếng, vài giây sau, giọng nói của anh khàn khàn như một con dã thú đã phải trải qua một trận chiến dài, mệt mỏi nhưng lại cẩn thận từng li từng tí, anh bước từng bước đến trước mặt cô.

“Em đã biết hết rồi.” Anh nói.

Bình Luận (0)
Comment