Mê Thất

Chương 115

Ta vốn lặng yên đứng ở một bên, nhưng Lâm Hạo xử lý gia sự ta cũng không muốn theo dõi lắm, cho nên bắt đầu lên lầu.

“Thiếu gia, ta biết ta không nên liên lạc với tiểu thiếu gia, nhưng hắn dù sao cũng là tiểu thiếu gia. Ta chứng kiến hắn lớn lên, ta không thể không….. Hắn cầu xin ta như vậy….. Ta….” Lý tẩu thanh âm đứt quãng truyền vào tai ta.

Ta quay đầu nhìn nàng, nguyên lai là nàng nói cho Lâm Nam biết chuyện hài tử kia! Cho nên Lâm Hạo muốn nàng rời khỏi.

Lâm Lan vẻ mặt nghi hoặc nhìn bọn họ, không rõ bọn họ đang nói cái gì!

“Lý tẩu, hắn quả thật là đệ đệ của ta, bất quá hắn đã rời nhà đi, cho nên…… Ngươi phải đưa ra sự lựa chọn!” Lâm Hạo bi thương nói, “Trừ bỏ cha mẹ đã chết của chúng ta ra, ngươi gần như thân nhân của chúng ta. Khi ta cùng A Nam đối đầu nhau, ta không muốn ngươi cũng nhúng tay vào……”

“…… Ta đã biết. Thiếu gia, xin hãy để ta tiếp tục làm việc ở đây. Ta sẽ không tiếp xúc với thiếu gia Lâm Nam, chỉ cần dốc sức làm tròn bổn phận của mình là tốt rồi!” Lý tẩu thấp giọng cầu xin.

Lâm Hạo hơi do dự một lúc, sau đó đáp ứng.

Lâm Lan mặc dù không rõ rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, nhưng mục đích của nó coi như đã đạt được. Lý tẩu một lần nữa trở về này ngôi nhà này.

Sau đó, Lâm Lan hướng Lý tẩu dò hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng nàng tuân thủ lời hứa chỉ làm tốt việc của mình, không nói không làm cũng không thể để lộ cho Lâm Lan biết.

Lâm Lan sau nhiều lần làm nũng đành phải buông tha cho nàng. Nếu bị Lâm Hạo biết, khả năng lão nhân yêu thương nó từ nhỏ lại phải rời khỏi ngôi nhà này lần nữa.

Nếu được nó càng hy vọng ta có thể rời đi, không ngờ nó yên lặng, nhưng từ trong ánh mắt nó có thể nhìn ra, ta đáp lại bằng ánh mắt bất đắc dĩ. Ta sao không muốn chứ, nhưng hào trạch tráng lệ này lại giống như tường đồng vách sắt vậy, căn bản không thể ra được.

Lâm Lan tỏ vẻ xác định rõ sẽ không giúp ta nhưng lại muốn ta rời đi, điều này khiến ta chỉ có thể thở dài.

“Gần đây ngươi vẫn ổn chứ?” Một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ xuất hiện trước mắt.

Từ khi ta xuất viện, đây là lần đầu tiên Diệp Tề đến thăm.

“Ngươi gần đây bề bộn nhiều việc a!” Ở nơi này, người duy nhất có thể khiến ta thoải mái nói chuyện chính là Diệp Tề.

Khuôn mặt tươi cười của Diệp Tề lập tức ỉu xìu: “Đúng vậy, bận muốn chết. Công việc trước kia dồn lại, còn có vài ca đại phẫu thuật cần phải sắp xếp nữa!”

Nhớ tới việc trước kia hắn thường xuyên đến đây, không khỏi áy náy. Diệp Tề khụ một tiếng, nói: “Đừng nghĩ nhiều, nơi này mới là đại khách hàng của ta, đương nhiên cần ưu tiên. Lâm Hạo đại lão bản có khả năng trả nhiều hơn!” Nói xong còn hướng ta chớp chớp mắt.

Rõ ràng tuổi cũng không nhỏ, làm động tác này cư nhiên cũng rất tự nhiên.

Từ trên lầu đi xuống, Lâm Lan vừa lúc nhìn thấy, phun ra hai chữ: “Ngu ngốc!”

Diệp Tề lập tức trả lời: “Tiểu hài tử này không lễ phép gì cả. Đi thôi, Chí Hòa, chúng ta đi ra ngoài phơi nắng, thuận tiện trò chuyện!”

Khi Lâm Lan cách mặt đất còn một đoạn liền nhảy xuống. Ta cảm giác rõ ràng được hô hấp của Diệp Tề mạnh hơn. Lâm Lan phủi phủi ống quần: “Các ngươi cứ việc thân thiết với nhau đi, để xem lão ba còn không làm thịt các ngươi a!” Lâm Lan nhìn Diệp Tề trù rủa.

Lâm Lan tuy rằng khôi phục như thường ngày, làm việc rồi nghỉ ngơi liên tục, nhưng cơ bản là coi như không nhìn thấy ta. Như vậy cũng tốt so với việc nó cố ý tìm cách vũ nhục ta. Hiện tại nhìn thấy Diệp Tề ở cùng một chỗ với ta, cư nhiên mở miệng, tuy rằng không phải nhằm vào ta, nhưng ta tưởng rằng vừa rồi nó sẽ đi thẳng ra ngoài.

Hoàn đệ nhất bách nhất thập ngũ chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình Luận (0)
Comment