Mê Thất

Chương 118

Thấy ta cúi đầu, Diệp Tề lập tức nói: “Muốn uống chút gì không?”

“Không cần, cám ơn!” Ta cố xóa đi cảm giác hơi khó chịu.

Diệp Tề bừng tỉnh: “Nga, đúng rồi. Ngươi không uống rượu, nước trái cây hay hương tân[66] thì thế nào?”

Từ chối nữa cũng không ổn, ta nói: “Tiện thể thì lấy cho ta!”

Sau đó Diệp Tề hướng bồi bàn bên cạnh bưng tới một ly đựng chất lỏng màu lục nhạt. Ta một tay vừa muốn cầm ly rượu, tay kia đã bị Lâm Hạo nắm lấy trông rất quái dị. Ta đang muốn mở miệng, Diệp Tề đã nói: “Lâm đại lão bản, muốn uống cái gì sao?”

“La Romanee-Conti” Lâm Hạo chậm rãi nói, chú ý tới cái ly trong tay phải ta, buông lỏng tay trái ta ra.

Diệp Tề cười khổ, nói với người bồi bàn khác, “A Lai, đi mở chai La Romanee-Conti cho Lâm tiên sinh!”

“Tiểu Tề, ngươi làm sao đắc tội Lâm đại ca của ngươi?” Mẫu thân Diệp Tề nháy mắt tinh tế.

“Ta cũng muốn biết a! Ai, chính ta còn chưa kịp thưởng thức nó! ” Diệp Tề vẻ mặt đau lòng nói thầm.

Lâm Hạo cười nói: “Đâu có, hắn giúp ta không ít, bá mẫu không cần lo lắng!”

Mẫu thân Diệp Tề ha ha cười: “Tiểu Lâm đang giễu cợt bá mẫu sao, bá mẫu đối với ngươi giống như con ruột vậy!”

“Phải phải!” Lâm Hạo cười nhận.

Ta nghe khó hiểu, nhỏ giọng hỏi Diệp Tề vẻ mặt vẫn kinh hoàng: “La Romanee-Conti là cái gì?”

“Rượu nho, một rượu thơm ngọt nồng đậm, thậm chí sau khi buông ly rượu mấy phút rồi vẫn ngửi thấy hương thơm như cũ. Hương khí cứ quanh quẩn không tan kia cùng mỹ vị tinh xảo quả thực là kỳ tích…… Hơn nữa niên kỉ của mỗi chai cũng là……” Nói đến đây Diệp Tề lại đau lòng líu lưỡi.

“Ta…… đi trước, qua bên kia chào hỏi!” Diệp Tề vội vàng rời đi.

Ta không hiểu vì sao Diệp Tề đau lòng, nhưng sau khi biết giá trị của chai rượu kia, nhìn Lâm Hạo tùy tiện mở miệng đòi chai rượu quý hiếm đắt tiền như vậy, không khỏi hoài nghi Diệp Tề có phải thực đắc tội với y hay không.

“Sao vậy?” Lâm Hạo nghi hoặc nhìn ta.

“Không có gì! Diệp Tề thực đau lòng a.” Bộ dáng Lâm Hạo uống vô cùng hưởng thụ.

“Ha ha, hắn mới từ hội đấu giá về, ta biết chắc hắn không thể hưởng dụng nhanh như vậy, cho nên dứt khoát lấy nó để làm dịu tâm trạng!” Lâm Hạo ngồi trên sô pha nhìn nữ nhân xung quanh đang do dự không biết có nên tới gần y hay không, khóe miệng khẽ nhếch lên. Xem ra, lời nói vừa rồi bắt đầu có tác dụng.

Rốt cuộc có một nữ nhân tóc xoăn đi tới, đôi môi đỏ khẽ mấp máy: “A Hạo, đêm nay có thể làm bạn nhảy cùng ta không?”

“Cám ơn!” Lâm Hạo chỉ vào ta nói: “Hắn không quen thuộc nơi này, ta phải ở cùng hắn, Lăng tiểu thư nhất định sẽ tìm được một bạn nhảy thích hợp hơn!”

Lời cự tuyệt khéo léo khiến nàng kia rủ mi. Trái ngược với cách nàng xưng hô vô cùng thân thiết, Lâm Hạo đối với nàng lại càng lộ ra vẻ lãnh đạm. Mà chung quanh những nữ tử khác lại bắt đầu thì thầm nói nhỏ, che miệng cười khẽ.

“Hừ!” Nữ tử kia rốt cuộc oán giận rời đi.

Ta nhìn một màn tuyệt tình, trong lòng có điểm kỳ quái, cảm giác ấy không thể nói rõ…… Là đau lòng vì nữ nhân kia sao? Hay là vì sự lạnh lùng của Lâm Hạo mà kinh hãi? Chưa kịp suy nghĩ sâu xa gì, Lâm Hạo liền mở miệng.

“Không được rời khỏi ta, biết chưa?” Lâm Hạo nói.

“Ta có thể rời khỏi sao?!” Ta nhìn cánh tay đang bị hắn nắm chặt.

Lâm Hạo buông li rượu trong tay: “Ta là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi có biết có bao nhiêu người muốn gây bất lợi cho ngươi không?”

“Biết, những nữ nhân kia chỉ hận không thể giết chết ta.” Ta nói.

“Không chỉ có vậy. Nơi này loại người nào cũng có, hắc đạo, bạch đạo, địch nhân, bằng hữu. Gần đây công việc làm ăn của ta đắc tội không ít người, hiểu chưa?” Lâm Hạo cầm lấy tay ta vuốt nhẹ.

“Vậy ngươi mang ta tới đây làm gì?”

“…… Không biết đây là cơ hội tốt để công khai quan hệ giữa chúng ta sao?” Lâm Hạo nghịch nghịch móng tay ta.

Hoàn đệ nhất bách nhất thập bát chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình Luận (0)
Comment