Mê Thất

Chương 121

Ta gấp đến mức giọng trở nên run run: “Lăng tiểu thư, ta biết ngươi thích Lâm Hạo, ngươi thả ta đi, đối với ngươi cũng có lợi. Thời gian không nhiều lắm Lăng tiểu thư, ngươi coi như không phát hiện ta đi!”

“…… Ngươi tựa hồ không nghe ta nói cho cẩn thận. Cho dù ta không lên tiếng, ngươi cũng thể đi không xa. Không có xe sớm muộn ngươi sẽ bị bắt lại!” Nàng nói xong rồi quay lại nhìn cửa.

“……” Ta cắn răng chuẩn bị chạy ra ngoài.

“Không bằng ta lái xe đưa ngươi đi!” Nàng bỗng nhiên nói.

A? Ta kinh ngạc nhìn nàng, nàng mỉm cười, “Ta thấy rõ, ta và Lâm Hạo không có khả năng ở bên nhau. Trong mắt hắn không có ta, cho nên……”

Cho nên thế nào?

Nàng túm lấy ta hô to: “Người đâu, mau đến đây! Đến đây!”

Giọng nữ cao vút khiến cảnh vệ phía xa nhanh chóng chạy tới. Ta kinh hãi gạt bàn tay nàng đang nắm lấy tay ta. Nàng khẽ rên nhưng vẫn gắt gao túm chặt. Ta rất muốn động thủ đánh nàng, nhưng…… Thở dài, vài tên cảnh vệ đã vây quanh ta. Nghe tiếng động bên ngoài, khách nhân bên trong hiếu kì chạy tới, trong đó có Diệp Tề…… Lâm Hạo cùng Lâm Nam……

Trong lúc ta cùng nàng tranh chấp, áo choàng xinh đẹp của nàng trượt xuống vai, tóc tai cũng bay loạn, hơn nữa tay ta vừa mới thả cổ tay nàng ra, trong mắt người ngoài, ta chính là đăng đồ tử[69] a……

Diệp Tề khó khăn chạy tới: “Hiểu lầm, hiểu lầm rồi a!”

Cảnh vệ vừa thấy chủ nhân ra mặt, lập tức buông lỏng tay ta ra. Ta cử động bả vai bị bẻ ra phía sau mà đau đớn. Ta đoán có lẽ nữ nhân kia sẽ thuận thế nói ta phi lễ nàng, kết quả nàng nói: “Thực xin lỗi, ta đứng ở đây cho thông khí, vị tiên sinh này đột nhiên xuất hiện ở phía sau ta, bị kinh hách nên liền hô to, trong bóng tối cũng không có thấy rõ mặt, lúc sau cảnh vệ tới rồi, nguyên lai là bằng hữu A Hạo……”

Nàng che miệng hướng Diệp Tề giải thích. Diệp Tề nhìn ta lại nhìn nàng, lộ ra nụ cười: “Chỉ là hiểu lầm thôi. Lăng tiểu thư nên đi vào nghỉ ngơi một chút đi. Chí Hòa cũng vậy.” Sau đó bảo mấy vị cảnh vệ kia xin lỗi ta.

Diệp Tề nhỏ giọng hỏi ta: “Không sao chứ?”

Ta khẽ lắc đầu: “Không…… sao.”

Diệp Tề không biết là ta bỏ chạy, hắn mang theo nghi hoặc hỏi: “Lâm Hạo như thế nào để ngươi một mình ra đây?”

“Ta muốn hít thở chút thông khí……” Ta buồn thanh giải thích, cũng may Diệp Tề không nghĩ nhiều.

Lâm Hạo nghiêng người đứng bên cửa chờ ta đi qua. Người đáng lẽ là trong WC mãi không thấy xuất hiện ở cửa, cho nên đã xảy ra chuyện gì quả thực vừa nhìn đã hiểu. Lâm Nam cười muốn đi tới, bị Lâm Hạo chìa tay ra ngăn.

“Thật ngại quá, chúng ta vào đi thôi!” Lăng tiểu thư quay đầu cười nói với ta.

Ta không thể làm gì với một nữ nhân, mắng cũng không xong, cho nên đành cùng nàng sóng vai mà đi. Khi đi ngang qua Lâm Hạo, ta bị y hung hăng trừng mắt nhìn.

“Thực xin lỗi, hại người của ngươi bị hiểu lầm!” Lăng tiểu thư thản nhiên nói, xoa nhẹ bông tai dài của mình.

“Ngươi vẫn là một nữ nhân rất thông minh…… Ta nợ ngươi một nhân tình, về sau có việc ta sẽ trả lại ngươi!” Lâm Hạo nói.

“Ta nhớ kỹ!” Dương lông mi, nàng cười bước vào bên trong.

Nữ nhân này…… là người thu hoạch được nhiều lợi ích nhất từ trò hề khôi hài này. Những tưởng nàng sẽ vì Lâm Hạo mà mặc kệ ta. Nhưng ta đã lầm. Có lẽ lợi ích trước mặt trong tình yêu không đáng, bởi tình yêu này nhất định sẽ không có kết quả sao? Như vậy nàng thật sự rất lý trí.

Nàng vừa rồi trong bóng tối hút thuốc, biểu tình tuy rằng ảm đạm nhưng so với nụ cười thản nhiên của nàng chân thật hơn…… Thái độ vừa rồi Lâm Hạo đối với nàng, cho dù là ta cũng hiểu được có chút quá đáng……

“Ta đã dặn ngươi không được làm điều xằng bậy!” Lâm Hạo kéo ta lên phía cầu thang được trải tấm thảm màu đỏ tía, nhìn ta trở lại chỗ vừa nãy chúng ta ngồi.

Lâm Nam như muốn nói gì, nhưng ngại Lâm Hạo, cũng không thể ở đây mà xảy ra xung đột nên đành phải cố chịu đựng. Lâm Hạo cũng vậy!

Hoàn đệ nhất bách nhị thập nhất chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình Luận (0)
Comment