Mê Thất

Chương 124

Thủy tinh ở vị trí lái xe vài lần bị súng bắn vào, lưu lại dấu những vết nứt, chính là vẫn chưa vỡ ra, nhưng chỉ cần một cú đấm mạnh thì nó sẽ vỡ nát.

“Ngài muốn tự mình đi ra hay để chúng ta thỉnh ngài?”

Lâm Hạo cho dù muốn kéo dài thời gian, hiện tại cũng đã không thể tránh được, lòng tự trọng cao ngạo khiến chính y tự mở cửa xe ra, sau đó kéo ta đi ra đặt ở phía sau.

Một gã nam tử lấy súng để lên trán Lâm Hạo, một tên khác lại nói với ta: “Ngài là Trữ Chí Hòa tiên sinh?”

Ta gật đầu, hắn cư nhiên nhìn ta hơi cúi xuống cung kính: “Thỉnh ngài đi cùng chúng ta!”

“Các ngươi là ai?” Ta hỏi.

“Chúng ta tới đón ngài. Chủ nhân đang chờ!”

Xem thái độ bọn hắn, phỏng đoán của Lâm Hạo hơn phân nửa là chính xác. Ngoài trừ Lâm Nam ra thì những người khác hoàn toàn không có khả năng. Luận về giá trị con tin, bắt cóc ta không bằng bắt cóc Lâm Hạo, mà hiện tại hiển nhiên là hướng về ta.

Lâm Hạo không nhìn khẩu súng trên đầu, đem ta bảo hộ ở sau người: “Không được, trừ phi ta chết, bằng không không thể mang hắn đi!”

Lâm Hạo trấn định nói. Ba gã hắc y nam tử cau mày nhìn nhau, lấy súng nói: “Chúng ta không muốn tổn thương ngài, Lâm tiên sinh. Thỉnh ngài thức thời một ít, như thế mới có lợi cho ngài!”

Gã cầm đầu nói: “Không cần mất thời gian với hắn. Hắn đang kéo dài thời gian, mau rời khỏi nơi này!”

Khi nói chuyện, khuỷu tay Lâm Hạo đột nhiên đánh vào người hắc y nhân, khi nghe tiếng hắn kêu rên lên, Lâm Hạo ngay lập tức nhấc chân nghiêng người quét qua. Hắc y nhân đã trải qua huấn luyện, đã trúng một cú liền nhanh nhạy phản ứng, tránh lui đi. Hai người bên cạnh cũng bắt đầu tiến đến đấu với Lâm Hạo. Bị vây trụ, Lâm Hạo nhanh chóng bị đấm vài lần. Mặc dù bọn họ có súng nhưng cũng không thể sử dụng với Lâm Hạo, có thể là Lâm Nam dặn dò. Lâm Hạo nói như thế nào cũng là thân ca ca của hắn.

Mấy tên hắc y nhân không dám uy hiếp đến tính mạng Lâm Hạo, Lâm Hạo lại như không có cảm giác đau đớn, dường như liều mạng đánh nhau. Nhất thời không phân được cao thấp.

Lâm Nam từng là người ta tín nhiệm như vậy, nhưng đến một ngày lại khiến tâm ta nguội lạnh, hiện tại, ta cư nhiên không biết nên gặp lại hắn như thế nào…… Ta đứng một bên nhìn bọn họ đánh nhau…… Xoay người bỏ chạy……

Hai người trong số bọn họ tiếp tục chế trụ Lâm Hạo, tên cầm đầu rời khỏi chiến cuộc hướng ta đuổi theo. Do không thường vận động, ta đương nhiên chạy không thoát khỏi hắn, không quá năm mươi thước đã bị hắn đuổi theo kéo lại, mắt thấy sẽ bị nhét vào xe……

“Đứng lại! Bằng không ta liền nổ súng!”

Lâm Hạo đá ngã lăn một gã hắc y nhân, tên còn lại đề phòng nhìn khẩu súng trong tay y.

Tên cầm đầu kia ngạc nhiên một giây rồi nhanh chóng đem ta đẩy vào chiếc xe đã mở……

“!!”

Sau tiếng nổ, áp lực trên lưng biến mất. Ta quay lại nhìn, thân hình hắc y nhân hơi lảo đảo rồi tựa vào trên xe, trong khoang mũi tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, nhưng quần áo màu đen vẫn chưa hiện ra huyết sắc.

Hai người kia lập tức chạy đến đỡ lấy hắn.

“Các ngươi đưa hắn đi bệnh viện, bằng không khiến hắn chảy máu đến chết. Người, ta tuyệt đối không cho phép các ngươi mang đi!” Lâm Hạo cầm súng đi bước tới gần.

Bọn họ có mệnh lệnh hạ thủ lưu tình với Lâm Hạo. Lâm Hạo nếu không lưu tình với thủ hạ Lâm Nam, y nhất định sẽ không chút do dự nổ súng. Hơn nữa, y đã gọi điện thoại, cảnh vệ của y bất cứ lúc nào đều có khả năng xông tới!

Hoàn đệ nhất bách nhị thập tứ chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình Luận (0)
Comment