Mê Thất

Chương 134

Thái độ của Lâm Nam đối với việc ta mất trí nhớ rất kỳ quái, ban đầu như mất mát, hiện tại thậm chí lại có một chút vui sướng? Vài ngày sau, trong mắt ta, hắn cũng không quá khổ sở.

Việc thân cận hắn là khó tránh khỏi, dù sao hắn là Lâm Nam, là hảo đệ đệ vừa mới kết giao trong trí nhớ ta. Còn Lâm Hạo thì……

Tuy rằng Lâm Hạo hiện tại không giống trước đây nhưng y vẫn quyết đoán đến kinh người. Hơn nữa ta vừa thấy y liền có cảm giác giống như ếch nhìn thấy xà, toàn bộ lông tơ trên lưng đều dựng đứng lên, so với năm đó cảm giác đối với y còn đáng sợ hơn.

Mỗi khi Lâm Hạo gương mặt vặn vẹo bởi vì ta lảng tránh, Lâm Nam khiến ta có cảm giác như hắn như đang mừng thầm, hơn nữa thái độ hắn đối với Lâm Hạo không thân thiết lắm mà có phần câu nệ.

Huynh đệ bọn họ không phải tình cảm tốt lắm sao?

Khi ta hỏi như vậy, bọn họ đồng thời quay đầu đi không thèm nhắc lại, lại có vẻ rất ăn ý.

Mặc kệ bọn họ đang gạt ta điều gì, ta vì mất một phần trí nhớ mà an tâm. Không biết vì sao, ta không hề hy vọng sẽ dựa vào y học mà tìm lại phần trí nhớ đã mất, tuy bác sĩ cũng đã nói với kỹ thuật hiện tại mà nói cơ hội quá xa vời, hết thảy đều dựa vào ý trời.

Có thể ta sẽ dần dần nhớ lại hết thảy, mà cũng có thể ta sẽ cứ như vậy mãi cho đến khi hết đời.

Thật kỳ diệu a, một người ba mươi ba tuổi cư nhiên lại trở về mốc mười tám tuổi.

Lâm Nam ở bên cạnh ta có vẻ tự nhiên, và ta cũng thấy được rằng Lâm Hạo sẽ không làm chuyện gì gây tổn thương đến ta.

Ta hỏi: “Ta vì sao không làm phẫu thuật?”

Khi ta biết tuổi của mình, ban đêm ta thường sờ soạng hạ thể bản thân. Năm đó ta vì sao không tiến hành phẫu thuật? Rốt cuộc là chuyện gì khiến ta từ bỏ việc phẫu thuật! Ta đã suy nghĩ rất nhiều mà không tìm ra được câu trả lời, mà việc này đã từ nhiều năm trước, tựa hồ chỉ có thể hỏi bọn hắn.

So với Lâm Hạo, ta vẫn nên đi hỏi Lâm Nam, cho nên lựa lúc Lâm Hạo không có mặt, ta mở miệng hỏi hắn.

Lâm Nam gương mặt cơ thể cơ hồ vặn vẹo méo mó, dường như đang suy nghĩ nên trả lời ta như thế nào.

“Ngươi không biết cũng không sao!” Ta vội nói. Ta cũng không muốn nghe hắn nói dối. Nhìn hắn như vậy, lời nói ra cho dù có chân thật đến cỡ nào ta đại khái cũng không tin được.

“Cũng không phải không biết!” Hắn nói thầm: “Chính là nói ra ngươi nhất định sẽ……”

“Sẽ thế nào?” Ta hỏi.

“…… Sẽ mất hứng!” Hắn nói.

Thiết, biểu tình biểu đạt kia của hắn há chỉ đơn giản là mất hứng thôi sao, chẳng lẽ…… Ta liếc mắt nhìn hắn……

“Sao… sao vậy?” Hắn hoảng sợ: “Sao lại nhìn ta kì quái như vậy!”

Dời ánh mắt đi. Ta nhớ tới thiếu niên có đôi mắt to màu đen, chiếc cằm thanh tú. Những ngày đang bị thương, hắn thường nháy mắt từ phía sau ôm lấy cổ ta, hoặc là tránh ở góc tường rồi đột nhiên nhảy ra quấn quít lấy ta đi hoa viên du ngoạn……

“Ngươi thay đổi nhiều quá, trước kia đáng yêu hơn!” Tựa như một cái tiểu hài tử trong nháy mắt bỗng trở thành một đại nam nhân.

“Cái gì, ta đã trưởng thành a!” Hắn lập tức nhìn thấu suy nghĩ của ta: “ Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, ngươi nên sớm làm quen đi!”

“Thiếu chút nữa quên mất, rốt cuộc là tại sao phẫu thuật của ta lại bị gián đoạn?” Ta tiếp tục hỏi, tuy rằng không tin nhưng ta vẫn muốn nghe.

Hoàn đệ nhất bách tam thập tứ chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình Luận (0)
Comment