Mê Thất

Chương 139

Lâm Lan tuy còn nhỏ tuổi nhưng khả năng tự chủ rất cao, Lâm Hạo cũng áp dụng thái độ mặc kệ, chỉ cần không quá đáng là được.

Thỉnh thoảng uống rượu cũng không ngăn cấm nhiều, nhưng đến mức say rượu như vậy thì đã vượt ra khỏi phạm vi mà Lâm Hạo dễ dàng tha thứ. Khi mọi người đều cho rằng sự việc này cứ như vậy trôi đi ──

Lâm Hạo đi đến bên cạnh Lâm Lan vẫn đang mơ màng, Diệp Tề vừa mang nước ấm đến để lau mặt cho nó. Lâm Hạo tiếp nhận khăn ướt trên tay Diệp Tề, không phải là lau mặt cho nó, mà vung khăn lên mặt Lâm Lan.

Bị khăn mặt sũng nước mang theo trọng lượng đánh vào da thịt mềm mại trên mặt thực sự rất đau, nhất là khi Lâm Lan không hề phòng bị.

“Làm cái gì vậy! Diệp Tề ngươi tên hỗn đản này!……” Bất mãn lầu bầu, Lâm Lan mở mắt.

Vừa nhìn thấy Lâm Hạo, còn Diệp Tề ở một bên nháy mắt với nó, nó lập tức ngồi dậy nghiêm chỉnh gọi ba ──

“Ngươi còn biết ta là ba ngươi? Ta tưởng ngươi lêu lổng sớm đã quên mất rồi!” Lâm Hạo không lưu tình nói.

“Ta ──”

Lâm Lan định giải thích, Diệp Tề xen mồm nói: “A Lan, ngươi còn không mau nói rõ với ba ngươi đi!”

Lâm Lan hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Tề, Lâm Hạo nói: “Ngươi không cần thay nó lắm miệng, nó hiện tại đã lớn, đã đủ lông đủ cánh rồi!”

Những lời này đi vào tai Lâm Lan có chút nặng nề. Ánh mắt nó dâng lên màng nước, thanh âm cũng mất đi sự bướng bỉnh: “Ba ── ta cam đoan về sau sẽ không ra ngoài xằng bậy nữa ──”

“Nếu Diệp Tề không đi theo ngươi, ngươi sớm đã xảy ra chuyện. Ngươi cho là những kẻ bên ngoài sẽ theo ngươi như ở nhà sao? Với tính tình của ngươi, đắc tội đâu chỉ ít người?” Lâm Hạo nghiêm khắc nói.

“…… Ta không có yêu cầu hắn ──” Lâm Lan nhỏ giọng nói, cơ hồ nghẹn lại trong họng.

“Cái gì?” Lâm Hạo không nghe rõ hỏi lại.

Lâm Lan lúc này đương nhiên không dám ngỗ nghịch với Lâm Hạo nữa, lập tức tỏ vẻ không nói gì thêm, đồng thời giả bộ như đang thụ giáo. Diệp Tề nhìn nó, miệng khẽ nhếch lên nụ cười.

“Ngươi còn không cám ơn hắn sao? Tính lại, hắn cũng coi như thúc thúc ngươi.” Lâm Hạo nói.

Lâm Lan vẻ mặt không muốn, Diệp Tề cũng nói: “Không chịu, không chịu a, nói lại đi, ta đâu có già như vậy!”

“Đúng đó!” Lâm Lan tiếp lời ”Kêu hắn thúc thúc, ta sợ làm hắn tổn thọ!”

Ta nhìn bọn họ đấu võ mồm, bỗng nhiên cảm thấy rất quen thuộc, không nhịn được bật cười. Lúc này, ánh mắt hung ác của Lâm Lan lại chuyển lên trên người ta, ta tuy rằng lập tức kìm lại âm thanh, nhưng vẫn phá vỡ không khí vốn nên nghiêm túc này.

Lâm Hạo dường như cũng không muốn giáo huấn nữa, nói: “Nếu ngươi còn tiếp tục làm càn nữa…… Lâm gia ta sẽ không có người thừa kế không biết đúng mực như vậy!”

Chẳng lẽ nếu Lâm Lan không nghe lời, Lâm Hạo sẽ không cần nó nữa? Như vậy quá nghiêm khắc, ta trong lòng thầm nghĩ. Lâm Lan thấy Lâm Hạo tức giận đến nước này, lập tức thề tuyệt đối sẽ không ra ngoài lêu lỏng nữa.

Lâm Nam không nói lời nào xem phim, Diệp Tề từ đầu đến cuối đều hàm súc cười.

Chờ Diệp Tề đỡ Lâm Lan vào phòng ngủ, ta khẽ nói: “Bất huấn tắc dĩ, nhất huấn kinh người[76] a……”

“Nói bậy bạ gì đó?” Lâm Nam chặn ngang: “Đau lòng sao?”

“Đau lòng? Ngươi mới nói bậy a! Cha nó không đau lòng thì ta đau lòng cái gì. Tên kia đúng là xú tiểu tử!” Ta không hề quên sự ác ý của nó đối với ta cùng câu ‘ngu ngốc’ kia!

Lâm Nam có chút đăm chiêu: “Xú tiểu tử a──”

“Được rồi, không còn sớm nữa, đều đi nghỉ đi!” Lâm Hạo vốn đã không thoải mái lại bị Lâm Lan chọc cho tức giận, tinh thần không tốt nên hơi khó chịu mở lời.

Hoàn đệ nhất bách tam thập cửu chương.

¤•, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, ••, ¸., •¤•, ¸.¸, •¤•, ¸.¸, •¤
Bình Luận (0)
Comment